Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 98: Thanh Vân tông lại rung chuông phiền người

Mặc dù mình hiện tại đã mất đi tất cả tôn nghiêm của một đại tu sĩ Độ Kiếp kỳ, nhưng Hồ Đồ Đồ trước mặt vẫn còn tương lai tươi sáng.
Mà bây giờ mình chỉ là một sủng vật hồ ly được gọi là "Soái Ca", bị nhìn thấy thì có sao?
Hồ Ngôn vừa thôi miên chính mình vừa bắt đầu truyền âm cho Âu Dương, giảng cho hắn sự khác biệt giữa phương pháp tu luyện của nhân tộc và yêu tộc.
Âu Dương máy móc, lắp ba lắp bắp mở miệng nói: "Nhân tộc tu luyện, năm vị trí lòng bàn tay, chân, đỉnh đầu tương ứng với Ngũ Hành, cần phải âm dương tương hợp, Luyện Khí… ngáp…"
Mới giảng được đôi câu Âu Dương đã bắt đầu ngáp.
Âu Dương cảm thấy mí mắt càng ngày càng nặng, gậy gỗ trong tay vừa di chuyển vừa đâm lên người cáo Tây Tạng, nhiều lần suýt chút nữa một chọc khiến cáo Tây Tạng gà bay trứng vỡ.
"Ha… Ngáp…" Âu Dương nói lung tung, ngáp một cái lớn, sau đó dựa vào cây ngủ thiếp đi.
Chỉ để lại Hồ Đồ Đồ một mặt không hiểu nổi nhìn Âu Dương tự giảng bài tới mức ngủ gật. ‌
"Sao Đại sư huynh lại ngủ gật? Không phải đang muốn dạy mình phương pháp tu luyện à?" Hồ Đồ Đồ thấy Âu Dương ngủ say sưa cũng không đành lòng quấy rầy Âu Dương đang ngủ.
Ánh nắng sớm ấm áp chiếu lên người, nghe tiếng lầu bầu của Âu Dương tựa như nghe bài hát ru, mí mắt Hồ Đồ Đồ cũng nặng trĩu, nghiêng đầu ngồi ngủ luôn.
Hồ Ngôn bị trói trên cây nhìn cảnh này, trái tim gần như rỉ máu!
Hai tên ăn hại này đang làm cái gì thế!
Đại tu sĩ Độ Kiếp kỳ như mình lại bị trói trên cây làm vật mẫu, còn hai tên ăn hại trước mặt thì ngủ gật?
Quay đầu nhìn Âu Dương đang dựa vào cây nằm ngáy o o, Hồ Ngôn đột nhiên muốn khóc.
Vốn cho rằng lúc ở núi Thanh Khâu, nước mắt mình đã chảy cạn, không ngờ đã tới Độ Kiếp rồi mà còn bị hai tên trứng thối trước mặt chọc tức tới mức muốn chảy nước mắt.
"Tiểu tử thối, mau cút ra đây cho ta! Gọi sư huynh với sư muội của ngươi dậy!"
Ngại Lãnh Thanh Tùng và Bạch Phi Vũ vẫn đang gõ đinh trên nóc nhà, Hồ Ngôn truyền âm với Trần Trường Sinh đang nấu nước thuốc để Hồ Đồ Đồ tắm.
Lỗ tai Trần Trường Sinh giật giật, đi ra khỏi phòng bếp, thấy một màn trước mặt thì bật cười.
Trong ánh nắng ban mai, Âu Dương dựa vào cây, Đồ Đồ ngoẹo đầu kế bên, cả hai đều ngủ rất ngon, còn tứ chi của Hồ Ngôn lại bị dây thừng cột chặt, mặt như sắp khóc mà nhìn mình.
Hồ Ngôn nổi giận đùng đùng truyền âm với Trần Trường Sinh: "Mau gọi ngươi sư huynh và sư muội của ngươi tỉnh lại! Bảo sư huynh ngươi giảng đạo thay ta mà hắn ngủ gật còn nhanh hơn cả sư muội ngươi nữa!"
Trần Trường Sinh truyền âm cho Hồ Ngôn: "Quên nói cho tiền bối, Đại sư huynh nhà ta không nghe được đạo, cũng không biết giảng đạo, ngay cả chưởng môn tới cũng không có cách!"
"Có phải tên nhóc nhà ngươi cố ý hay không! Vì sao không nói sớm!" Hồ Ngôn nổi giận đùng đùng mắng Trần Trường Sinh.
"Tiền bối đâu hỏi ta, vậy nên thằng nhóc này cũng không lắm miệng, ta còn phải đi chuẩn bị nước thuốc tắm cho tiểu sư muội, tạm biệt!" Trần Trường Sinh quay người về lại phòng bếp, tự động chắn Hồ Ngôn truyền âm.
"#%@ $@! Ngươi tháo sợi dây này cho ta!" Cuối cùng Hồ Ngôn không nhịn được truyền âm mắng Âu Dương.
Dây thừng đang trói mình chính là loại dây thừng kì lạ bắt được mình lúc ở cấm địa, mình không cách nào thoát ra được!
Nhưng Âu Dương lại đang ngủ say hoàn toàn không biết gì, thậm chí còn vô thức chép miệng một cái.
Ngủ thẳng tới buổi trưa, từ xa đột nhiên vang lên ba tiếng chuông phong cách cổ xưa.
Thanh Vân tông lại rung chuông phiền người.
Tiếng chuông đánh thức Âu Dương và Hồ Đồ Đồ đang mơ ngủ.
Hai người một lớn một nhỏ cùng lúc duỗi lưng, thỏa mãn lau nước bọt nơi khóe miệng, động tác gần như đồng bộ.
"Học tập nhiều quả nhiên khiến cả người thấy dễ chịu, giống như vừa ngủ một giấc thật ngon vậy!"
"Tên kia, tháo dây thừng cho ta!" Hồ Ngôn hữu khí vô lực truyền âm cho Âu Dương.
Âu Dương quay đầu nhìn sang, hai mắt của Hồ Ngôn bị trói trên cây đã mất đi hào quang.
"Sau này mất ngủ ta lại tìm ngươi để học!" Âu Dương vừa cởi dây trói cho Hồ Ngôn, vừa nói.
Hồ Ngôn cảm nhận tứ chi tê cứng chết lặng do bị trói, ném chiếc khăn che hai quả vải xuống đất, mắt vô hồn nhìn Âu Dương, nhỏ giọng tức giận mắng: "Học? Học cục cứt!"
Mà tiếng rung chuông cũng hấp dẫn sự chú ý của những người khác ở Tiểu Sơn phong.
Lãnh Thanh Tùng dừng búa trong tay, nhìn Bạch Phi Vũ, thầm hừ lạnh trong lòng: "Đúng là chỉ xứng là sư đệ của mình, tốc độ sửa nóc phòng của mình nhanh hơn hắn nhiều, mới giữa trưa mình đã bày ván gỗ xong, hắn thậm chí còn chưa bày được một nửa."
Bàn về chuyện sửa nóc nhà, Lãnh Thanh Tùng còn thấy tự tin hơn cả so kiếm.
Bạch Phi Vũ cảm nhận được ánh mắt như kiếm ở đối diện bèn ngẩng đầu, nhìn thấy Lãnh Thanh Tùng như đang khiêu khích, không nhịn được thầm nôn ọe trong lòng: "Là kiếm tu mà sửa nóc nhà liên tục sửa ra được cảm giác tự hào luôn rồi à? Nực cười thật!"
"Hừ!"
"Hừ!"
Hai người không hẹn cùng hừ lạnh một cái.
"Có cái chuông nát cả ngày gõ cũng không xong, ai không biết còn tưởng Thanh Vân tông ngày nào cũng bị diệt tộc!" Âu Dương nhìn về phía Thanh Vân tông, bất mãn lẩm bẩm.
Trần Trường Sinh đi tới cạnh Âu Dương, nhẹ giọng nói: "Sư huynh, vậy chúng ta có đi nữa không?"
"Đi, dĩ nhiên là đi, lần này chắc là muốn nói tới chuyện bí cảnh tiên nhân, lão nhị xuống đây, chúng ta cùng đi xem xảy ra chuyện gì!" Âu Dương gọi Lãnh Thanh Tùng trên nóc nhà.
Mũi chân Lãnh Thanh Tùng điểm nhẹ một cái bay từ nóc phòng xuống, Bạch Phi Vũ cũng xuống theo sát phía sau.
"Tiểu Bạch, ngươi trông Đồ Đồ, chúng ta đi một lát sẽ quay lại!" Âu Dương nói với Bạch Phi Vũ.
Bạch Phi Vũ lắc đầu đáp: "Không được, ta quyết định đi cùng mọi người!"
Âu Dương nhìn Bạch Phi Vũ, mở miệng khuyên: "Không sao đâu tiểu Bạch, đừng miễn cưỡng bản thân."
Bạch Phi Vũ hôm nay và hôm qua tựa như biến thành người khác, nói: "Đại sư huynh đừng khuyên, ta đã quyết định rồi!"
"Ta cũng muốn đi! Ta cũng muốn đi! Lần trước đi đã không mang theo ta!" Hồ Đồ Đồ làm loạn.
Âu Dương ngẫm nghĩ một lát rồi nói: "Vậy để lại cho lão Lục một tờ giấy đi."
Chỉ để lại cáo Tây Tạng ở lại yên lặng ngồi một góc hẻo lánh tự chữa lành tổn thương tâm lý, đoàn người bay về phía Thanh Vân tông.
Khi bọn họ yên vị trước sơn môn Thanh Vân tông thì trước sơn môn đã có không ít người, mọi người đã bắt đầu đi bộ lên đại điện Thanh Vân tông trên đỉnh núi.
Hai con sư tử đá khổng lồ đang vênh váo đắc ý đòi đệ tử tông môn đọc mật khẩu.
Ngay khi Âu Dương vừa xuất hiện, một con sư tử đá có hình thể khá thấp bé lập tức hóa thành sư tử con nhào về phía u Dương.
Sư tử bay tới trước mặt Âu Dương, ra sức lấy lòng liếm giày hắn, đuôi lắc nhanh sắp thành quạt điện.
"Làm gì thế?" Âu Dương cau mày rụt chân lại, nhưng sư tử đá từng bước ép sát, nó quyết định điên cuồng liếm giày u Dương.
"Chủ nhân... Lè... Ngươi không thấy sao? Ta đang liếm ngươi đó!" Sư tử đá vừa liếm giày Âu Dương vừa nói.
Âu Dương tức giận một cước đá văng nó, nói: "Cút ngay! Đừng làm ta buồn nôn!"
Con sư tử đá to hơn rõ ràng đứng trước sơn môn khinh thường nhìn đồng loại đang ra sức liếm giày, trong lòng cười lạnh: "La liếm chủ nhân kiểu này cả đời ngươi cũng chỉ có thể nhìn đại môn!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận