Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 201: Đạo Bảo Trấn Tiên!

Mộ Vân Ca vừa dẫn theo âu Dương và Hồ Đồ Đồ đi dọc theo con đường núi vừa khoe khoang về Bồng Lai tiên sơn:
"Bồng Lai tiên sơn của ta nằm ở Đông Hải với bốn bề là biển, có Tiên Thiên hải trận hộ đảo, vì thế tạo thành một thế giới riêng. Nhìn đâu cũng có thể thấy linh thảo Thượng Cổ. Ở đây dựa vào năm đầu linh mạch cho nên linh khí trên đảo hết sức dư thừa. Vì độc lập với thế giới bên ngoài nên nơi đây chính là thiên đường của người tu tiên, hơn phân nửa nữ tu trên thế gian đều xuất từ Bồng Lai ta!”
Phân chó nhà mình đều có thể khen thơm, chớ nói chi tới tiên môn của mình thì xem như là đại tu sĩ cũng phải thổi phồng lên một phen.
âu Dương trợn trắng mắt, người của Thanh Vân tông ta đều biết nói lời kiểu này, cho dù là Hồ Đồ Đồ mới nhập môn cũng có thể nói ra đạo lý rõ ràng.
Nghĩ đến đây, âu Dương cảm thấy mình không thể thua được, bảo với Hồ Đồ Đồ ở phía sau mình:
"Đồ Đồ, nói cho vị sư thúc này nghe về Thanh Vân tông ta."
Nghe nhắc tới mình, Hồ Đồ Đồ suy nghĩ một lúc rồi nhếch khóe miệng lên mà nói:
"Ta xem chín đại thánh địa chỉ là một đám thích khoe khoang, thánh địa duy nhất trên thế gian chính là Tiểu Sơn Phong ta!"
Nghe vậy, khuôn mặt của âu Dương trở nên đen xì. Nhìn thấy khóe miệng của Hồ Đồ Đồ vẫn còn đang nhếch lên, hắn hỏi:
"Lời này là ai dạy cho ngươi?"
Hồ Đồ Đồ nói cứ như là lẽ thường tình:
"Đó là Tiêu sư đệ viết ra dựa theo lời nói và việc làm của mấy vị sư huynh!"
Cũng may Tiêu Phong rời đi sớm, nếu hắn mà còn ở lại Tiểu Sơn Phong một thời gian nữa, chỉ sợ cái khác không học được, ngược lại sẽ học cái tính ta đây của mấy tên nghịch tử kia mất!
âu Dương không khỏi cảm thấy may mắn cho vị Đại đế tương lai của Nhân tộc này.
Mộ Vân Ca nhìn vào Hồ Đồ Đồ được âu Dương nhắc tới, lập tức đôi mắt của nàng trở nên sáng ngời. Nàng đi tới trước mặt của Hồ Đồ Đồ và mở miệng nói:
"Tiểu cô nương này cũng là đệ tử của Hồ Vân sao?"
"Ta chính là… Ô ô ô… "
Hồ Đồ Đồ vừa định sửa lời của Mộ Vân Ca thì bị âu Dương che miệng lại.
"Ha ha ha, tiểu sư muội nhà ta chính là nữ nhi mà sư phụ ta nhận nuôi ở bên ngoài!"
âu Dương cười khan một tiếng mà nói với Mộ Vân Ca.
“Nữ nhi nuôi? Đó là con hồ ly tinh nào?”
Mộ Vân Ca đứng thẳng người, ánh mắt dần trở nên sắc bén, vẻ mặt của nàng vốn đang thưởng thức lập tức trở nên lạnh lùng, bởi vì Mộ Vân Ca thật sự là quá hiểu tính cách của Hồ Vân.
Tốc độ thay đổi sắc mặt của nữ nhân thật nhanh giống như mình xem video hàng nội địa ở kiếp trước vậy, âu Dương cười khà khà hai tiếng xem như là ngầm thừa nhận.
Mà Hồ Đồ Đồ bị âu Dương giữ trong tay suýt chút nữa sợ chết khiếp: "Lão nữ nhân ở trước mắt này vậy mà nhìn ra mẫu thân của Đồ Đồ là hồ ly?!! Gia gia, Đồ Đồ bị bại lộ rồi!"
"Hắn thật sự đã chết sao?" Mộ Vân Ca chợt mở miệng hỏi, trong giọng nói của nàng mang theo một chút hoài niệm và một tia chần chờ.
A! Một nữ nhân mạnh miệng nhưng lại mềm lòng!
âu Dương thầm khinh bỉ trong lòng, nhưng vì vướng Hồ Đồ Đồ ở bên cạnh, nên hắn đành cân nhắc từ ngữ một lúc rồi mới mở miệng nói:
"Sư phụ một thân bản lĩnh quỷ thần khó lường, sư thúc chẳng lẽ không biết sao?"
Mộ Vân Ca cau mày liếc nhìn âu Dương, luôn cảm thấy trong lời nói của tiểu tử này mang theo mùi vị không thích hợp, nhưng nhìn thấy vẻ mặt thành thật của âu Dương, nàng vẫn là không nhịn được tức giận nói:
"Bản lĩnh của hắn lại quỷ thần khó lường hơn nữa, còn không phải là không có cách nào giải quyết vấn đề của Bồng Lai tiên sơn sao?"
"Đây không phải là nguyên nhân ta đến đây hay sao? Lại nói, sư thúc, lão đầu nhà ta vòng vo như vậy một vòng chỉ để cho ta đến đây xử lý vấn đề khó khăn cho các ngươi, không biết đó rốt cuộc là chuyện gì vậy?"
âu Dương thẳng thắn hỏi.
Mộ Vân Ca lại không có trả lời âu Dương mà ngược lại mở miệng hỏi:
"Nếu ngươi không biết rốt cuộc để cho ngươi giải quyết vấn đề gì, vậy lần này ngươi tới đây là có chuyện gì?"
Đại tu sĩ Độ Kiếp đúng toàn là những lão cáo già, bọn họ không nói ra câu trả lời mà trước tiên sẽ moi thông tin từ người khác!
âu Dương ngả bài: "Ngài cũng thấy được sư muội nhà ta có thể nói là kỳ tài ngút trời trên phương diện âm luật, có thể nói là trước chưa ai bằng sau không ai hơn. Một thiên tài tuyệt thế như vậy tự nhiên là không thể bị mai một, cho nên lần này chúng ta đến đây chính là vì mượn Bồng Lai tiên sơn một thứ để trợ giúp sư muội ta tu hành!"
Hồ Đồ Đồ nghe Đại sư huynh của mình thổi phồng chính mình, đầu tiên nàng còn có chút chột dạ nhìn Đại sư huynh một lúc, nhưng sau đó lập tức ưỡn bộ ngực nhỏ và nhìn Mộ Vân Ca với vẻ mặt đầy kiêu ngạo.
Đại sư huynh đều nói Đồ Đồ là tiểu thiên tài, tuy không biết Đồ Đồ thiên tài chỗ nào, nhưng Đồ Đồ chính là tiểu thiên tài.
Nếu bây giờ Hồ Đồ Đồ hiện ra nguyên hình, đuôi cáo cũng có thể vểnh lên tận trời.
Mộ Vân Ca chìm vào suy nghĩ một lúc rồi lập tức mở miệng hỏi:
"Các ngươi muốn mượn Đạo Bảo Trấn Tiên của Bồng Lai tiên sơn?"
“???”
âu Dương hơi sửng sốt, Mộ Vân Ca vậy mà đoán được hắn muốn làm gì.
Dù sao cũng là bảo vật tổ truyền của người ta, chính mình bất ngờ đi tới mượn như vậy, âu Dương còn chưa nghĩ ra nên dùng lời lẽ gì để đề cập tới.
Tịnh Tử đang treo bên hông nói thế nào cũng được xem là một kiện Đạo Bảo, đến nỗi âu Dương cũng đã sẵn sàng mặt dày lấy con chó này ra để trao đổi rồi.
Mộ Vân Ca lại mở miệng thẳng thắn nói: "Không thành vấn đề, chỉ cần ngươi có thể giúp Bồng Lai tiên sơn ta giải quyết vấn đề này, ta sẽ cho ngươi mượn Đạo Bảo Trấn Tiên của Bồng Lai tiên sơn!"
Đồng ý rất nhanh nhẹn thẳng thắn, ngay cả một chút chần chờ cũng không có.
Điều này ngược lại làm cho âu Dương trở nên nghiêm túc, rốt cuộc Bồng Lai tiên sơn đã gặp phải vấn đề gì mà lại có thể lấy Đạo Bảo nhà mình ra trao đổi một cách dễ dàng như vậy!
Chuyện xảy ra khác thường tất có yêu, chỉ sợ vấn đề này hết sức nghiêm trọng đây!
âu Dương nghiêm mặt mở miệng nói:
"Nếu sơn chủ đã rộng lượng như vậy thì không ngại nói ra cho ta biết rốt cuộc là vấn đề gì đã quấy nhiễu sơn chủ."
Mộ Vân Ca không có trả lời ngay mà ngược lại nói:
"Nếu các ngươi muốn mượn Đạo Bảo Trấn Tiên của Bồng Lai tiên sơn, vậy cùng đi theo ta xem thử đi!"
"Không có gì đáng ngại, sơn chủ, chúng ta nói trước là vấn đề gì đi!"
Mộ Vân Ca càng là như vậy âu Dương lại càng tỏ ra hoảng sợ, hắn vội vàng mở miệng nói.
Mộ Vân Ca lại không cho hai người cơ hội phản bác, đưa tay điểm một chỉ tạo ra một đám mây trắng xuất hiện ở dưới chân.
Đám mây trắng này trực tiếp nâng Mộ Vân Ca và hai người âu Dương bay lên.
Ba người cứ thế dạo chơi trong Bồng Lai tiên sơn. Vẻ mặt của Mộ Vân Ca tỏ ra rất bình tĩnh, âu Dương là người đến mượn đồ lại trở nên có chút nóng nảy.
Đánh đố cái gì chứ! Rốt cuộc là chuyện gì đây! Lão nhân này thật đúng là đã cho ta một vấn đề khó như vậy?
Trên đường đi, tiên cảnh đẹp không sao tả xiết, kỳ hoa dị thảo và dị thú quý hiếm đếm không xuể. Núi cao mây mù, thác nước trắng xóa, cảnh sắc so với Thanh Vân tông ít đi một chút tươi đẹp, lại nhiều hơn một phần mềm mại.
Không hổ là Bồng Lai tiên sơn, một trong chín đại thánh địa, nhưng lúc này âu Dương lại không có lòng dạ nào ngắm cảnh, trong đầu của hắn đang liều mạng vận chuyển, rốt cuộc là vấn đề gì đang quấy nhiễu Bồng Lai tiên sơn?
Không lẽ tập thể nữ tu nơi này không thể mang thai không sinh sản?
A, vì cái gì còn muốn thưởng cho mình như vậy?
Chẳng qua khi nghĩ đến mấy chục nữ tu già có cơ bắp vạm vỡ kia, âu Dương lại cảm thấy một trận ác ý.
Thân thể trong sạch của mình cũng không thể cứ thế bị chà đạp được!
Mộ Vân Ca mang theo hai người đi tới một biển hoa, từng khóm hoa đủ mọi màu sắc phủ kín toàn bộ mặt đất, hương hoa nồng đậm không ngừng tràn ngập trong xoang mũi.
Tươi mát nhưng lại không quá ngọt.
Mà ở trong biển hoa lại có một ngọn núi hình nón sừng sững đứng trơ ​​trọi.
Mộ Vân Ca chỉ vào ngọn núi kia và nói:
"Nơi đó chính là chỗ đặt Đạo Bảo Trấn Tiên của Bồng Lai tiên sơn!"
âu Dương nhìn lại, càng nhìn vẻ mặt của hắn càng cảm thấy kỳ quái, ngọn núi này vậy mà cũng mọc đầy hoa tươi, hơn nữa nó còn nối liền với biển hoa bên dưới nữa.
Mặc dù nhìn rất đẹp, nhưng âu Dương càng nhìn hình dạng của ngọn núi này càng cảm thấy quen mắt, chính mình giống như đã gặp nó ở đâu đó rồi.
âu Dương nuốt xuống một ngụm nước miếng, không chắc lắm mà hỏi:
"Sư thúc, Đạo Bảo Trấn Tiên của các ngươi chẳng lẽ là dùng khi làm tang lễ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận