Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 180: Lão phụ thân với trái tim vỡ nát

Trở lại Tiểu Sơn phong, âu Dương cho mỗi con sư tử một đá, hai con sư tử thích nịnh bợ vẫn chưa thỏa mãn, vừa điên cuồng vẫy đuôi với âu Dương vừa rời khỏi Tiểu Sơn phong.
Vừa mới tới cổng Tiểu Sơn phong, âu Dương đã nghe thấy được tiếng đàn chói tai từ tiểu viện truyền tới.
Nghe như tiếng móng tay đang mài trên mặt bảng, người nghe sẽ có cảm giác sảng khoái như có một cây đinh găm bọn họ thật sâu vào tường.
Điều khiến âu Dương kinh ngạc chính là trong tiếng nhạc dường như có ma lực đặc thù.
Theo tiếng nhạc, thân thể của hắn dần dần cứng ngắc.
Chân khí trong đan điền của âu Dương sôi lên, quanh thân hắn hình thành một luồng chân nguyên bảo vệ, ngăn cản tiếng đàn có chứa chân nguyên bên trong ở ngoài.
Chỉ còn lại tiếng đàn khiến người ta cảm thấy không thoải mái.
âu Dương cau mày đẩy cửa ra, Tô Tiểu Thất đứng ở trong sân, lạnh như băng nhìn Hồ Đồ Đồ đang ngồi đánh đàn trên băng ghế nhỏ.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hồ Đồ Đồ nhăn nhúm, nước mắt nước mũi giàn dụa, vừa khóc vừa đàn, còn vừa dành thời gian lau nước mũi.
Sau khi nhìn thấy âu Dương bước đến, mắt Hồ Đồ Đồ sáng rực lên, nhưng nghĩ đến lần trước đại sư huynh đáng ghét xách cổ áo bắt mình đi luyện đàn, con mắt vốn đang sáng lên lại ảm đạm đi. Nàng cắn hàm răng nhỏ, ánh mắt như có huyết hải thâm thù với cây cổ cầm trước mặt.
Từng tiếng đàn khiến người nghe chết điếng là được đôi bàn tay nhỏ bé này đàn ra.
Bạch Phi Vũ vốn đang đứng trên cây đã không còn bóng dáng, Trần Trường Sinh mặc áo bào tím méo miệng, dùng vẻ mặt buồn thiu nhìn Hồ Đồ Đồ.
Mình còn đang hầm canh gà trong phòng bếp, không thể bỏ đi không quay đầu lại như Tiểu Bạch được, vả lại trong sân còn có hai con vật khác nữa.
“Đừng gảy, đừng gảy nữa, tha mạng!”
Con khỉ ốm yếu ôm đầu lăn lộn trên mặt đất.
Mặc dù hôm qua vừa bị vẫn có thể ngoan cường chịu đựng Trần Trường Sinh đánh cho một trận mà chuồn đến phòng bếp bất cứ lúc nào, nhưng con khỉ gầy gò này lại chịu không nổi tiếng đàn.
Chỉ có chó lạp xưởng Tịnh Tử và cáo Tây Tạng Hồ Ngôn nằm phơi nắng, giống như chẳng liên quan gì đến mình.
Tiếng đàn chỉ vỏn vẹn ở cấp bậc Kết Đan kỳ của Hồ Đồ Đồ bắn ra còn chưa uy hiếp được Hồ Ngôn đang ở Độ Kiếp kỳ.
Còn Tịnh Tử thuần túy không phải một con chó, mà là một món Đạo Bảo, nên dạng tiếng đàn này không ảnh hưởng gì tới nó.
âu Dương đứng bên cạnh Trần Trường Sinh, nhe răng toét miệng với Hồ Đồ Đồ mà hỏi.
“Trường Sinh, bên Lăng Phong thế nào rồi?”
Chuyện trong tay mình đã xử lý xong, âu Dương cũng rảnh tay để xử lý vị đại sư huynh ở Thanh Vân phong khiến mình không nhìn thấu được kia.
Nhưng âu Dương bị bất ngờ trở tay không kịp, vì dường như cảm giác của Trần Trường Sinh đối với vị đại sư huynh ở Thanh Vân phong kia rất tốt.
Trần Trường Sinh lên tiếng.
“Hình như Lăng sư huynh có khát khao gì đó rất lớn, nhưng phong cách làm việc quá vội vã.”
???
Rốt cuộc mấy ngày hôm nay Lăng Phong bỏ bùa mê thuốc lú gì cho Trần Trường Sinh vậy? Lại còn có thể khiến một Trần Trường Sinh luôn tỉ mỉ cẩn thận như vậy cũng không nhịn được mà khen vài câu?
Đột nhiên âu Dương nghĩ đến giao diện thuộc tính đã thay đổi của Lăng Phong, cái đó gọi là kỹ năng chuyên môn hoa trong gương trăng trong nước.
Không phải là Lăng Phong thật sự cầm kịch bản Boss công lược tất cả mọi người ở kiếp trước đấy chứ?
Khóe miệng âu Dương giật giật, vỗ vỗ vai Trần Trường Sinh mà nói.
“Đừng nghe mấy chuyện ma quỷ mà hắn nói, dã tâm giấu dưới lớp vỏ làm việc trượng nghĩa mới là kinh khủng nhất.”
Trần Trường Sinh suy nghĩ chốc lát rồi gật đầu một cái, mở miệng hỏi.
“Vậy ý của đại sư huynh là muốn ta nhân lúc bất ngờ…”
Trần Trường Sinh ngừng lại, vẻ mặt bình tĩnh làm một động tác cắt cổ, khiến âu Dương nhìn thấy chỉ muốn lật bàn.
âu Dương gõ đầu Trần Trường Sinh, mắng.
“Ý ta là muốn ngươi để ý cẩn thận hơn chút nữa, đừng để bị bán còn kiếm tiền giúp người khác, ngươi lại nghĩ đến chuyện bới cả rễ hắn lên làm gì.”
Trần Trường Sinh sờ sờ lên đầu, nhếch miệng cười nói.
“Hình như suy nghĩ của đại sư huynh với vị Lăng sư huynh kia cứ không được tốt cho lắm nhỉ, ta chỉ muốn giúp đại sư huynh chia sẻ ưu phiền.”
Đại sư huynh nhà mình cái gì cũng tốt, chỉ là lòng dạ quá mềm yếu, đã phát hiện ra Lăng Phong kia có vấn đề thì cứ làm thịt luôn đi là được rồi.
Coi như có trách lầm hắn, cùng lắm thì đến phần mộ của hắn nói một câu rất xin lỗi là xong.
âu Dương nhìn Trần Trường Sinh, lập tức cảm thấy hơi sầu. Mình không nhắc đến Lăng Phong thì thôi, nhưng vừa nhắc đến Lăng Phong như thế này lại khiến Trần Trường Sinh có suy nghĩ muốn tử hình Lăng Phong.
Mình hiểu rất rõ sư đệ này, chắc chắn hắn đang âm thầm tính toán làm thế nào mới có thể diệt trừ Lăng Phong mà không bị phát hiện.
âu Dương lắc đầu, tính cách của sư đệ này có hơi bướng bỉnh.
Năm lần bảy lượt làm sai, hoàn toàn không nghe lời mình nói, chỉ sợ tới lúc thất bại rồi mới cảm thấy hối hận.
Cuộc đời chính là như thế, có khi phải trải qua vô số chuyện rồi mới hiểu được đạo lý mà trưởng bối dạy dỗ.
Khi trưởng bối nói, bọn họ sẽ chỉ cảm thấy cổ hủ, nhát gan, sau đó tự buông thả mình rơi vào trong hố sâu. Đến lúc kiệt sức vì bò ra ngoài thì bọn họ cũng đã là trưởng bối rồi.
Khi bọn họ kiên nhẫn dạy dỗ lại cho hậu bối, bọn họ cũng sẽ nhận lại được những lời mỉa mai và đám hậu bối không thèm đề phòng lặp lại sai lầm của họ.
Con người đều là như thế. âu Dương có hai đời làm người nên chỉ nhìn Trần Trường Sinh trước mặt, cười cười nhẹ giọng nói chuyện giống như đang tự nhủ.
“Cũng đúng, đi xông pha cũng tốt, dù sao thì ta mới là đại sư huynh.”
âu Dương xoay người nhìn về phía Hồ Đồ Đồ đang khóc như mưa nhưng vẫn không ngừng đánh đàn, cảm giác răng mình lại đau.
Rõ ràng trên giao diện thuộc tính, tư chất âm luật của nàng là max, vì sao âm nhạc mà Hồ Đồ Đồ đàn ra lại như vậy?
Không thể nói là đàn không tốt, chỉ có thể nói là không bằng chó đái!
Nếu không phải quanh thân mình được chân nguyên bảo vệ kín kẽ, thì bây giờ mình đã nằm lăn ra đất xin tha mạng như con khỉ gầy yếu rồi.
Cuối cùng, khi Hồ Đồ Đồ đã không còn khóc nổi nữa, buổi luyện đàn hôm nay xem như kết thúc.
Trần Trường Sinh cũng đúng lúc đưa chân ra chặn lại Tịnh Tử đang phe phẩy đuôi chuẩn bị bước vào phòng bếp.
Hắn thuận thế nâng chân lên đá Tịnh Tử ra ngoài, một lực vừa đủ để đụng phải con khỉ gầy yếu đang bám lấy khung cửa định lẻn vào.
Hai con thú nuôi lập tức đụng vào nhau bay thẳng ra ngoài.
“Bọn ta nhất định sẽ quay lại!”
Tịnh Tử và con khỉ gầy yếu liếc nhìn nhau, đồng thời nhìn ra được vẻ kiên định trong mắt đối phương.
Nhưng một cái phao câu gà bị Trần Trường Sinh tiện tay ném ra, Tịnh Tử và con khỉ gầy nhỏ vốn đang cùng chung kẻ thù muốn đại náo phòng bếp lập tức ra tay tranh giành với nhau.
Trần Trường Sinh bê canh gà Hồ Đồ Đồ thích ăn nhất ra, đi an ủi tiểu sư muội phải vất vả luyện đàn, không thèm liếc Tịnh Tử và con khỉ gầy gò đang giành nhau một cái phao câu gà.
Một con chó và một con khỉ vì cái phao câu gà mà ra tay đánh nhau, còn Hồ Đồ Đồ thân là hồ ly lại được một con hồ ly khác chia sẻ canh gà!
Đây chính là hiện thực tàn khốc của thế giới này đi.
May mắn là mỗi lần Hồ Đồ Đồ ăn cái gì cũng sẽ chia cho hai con sủng vật một nửa dưới ánh nhìn cầu xin trong trẻo của chúng nó.
Tô Tiểu Thất thản nhiên thu hồi cổ cầm, đi ra ngoài.
âu Dương lập tức tiến lên, xoa xoa tay tiễn vị sư thúc nhà mình ra ngoài, không quên hỏi.
“Sư thúc, có phải thiên phú của sư muội nhà ta có vấn đề không?”
Tô Tiểu Thất hơi nghi hoặc một chút, quay sang nhìn hắn hỏi lại.
“Thiên phú có vấn đề gì?”
âu Dương cảm thấy khó mà nói được, sư muội nhà mình chẳng được cái nết gì, còn lười nhác vô cùng, hi vọng sư thúc đừng tức giận mà quyết định không dạy nữa.
Tô Tiểu Thất hiểu được âu Dương đang lo lắng, lắc đầu nói.
“Ta cũng không dạy nó đàn pháp gì cả, chỉ để mặc nó tùy tiện đánh mà thôi, đánh lung tung thì chân nguyên trong cơ thể có thể thoát ra theo tiếng đàn, đồng thời thực hiện được thuật pháp khống chế vật đơn giản. Cái này không được tính là thiên phú, mà là kỹ năng ai cũng phải biết!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận