Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 116: Ở nơi sâu xa tự có thiên ý

Bạch Phi Vũ và chó lạp xưởng nhìn nhau một lúc lâu, giống như hai người yêu nhau tình cảm nồng nàn đã lâu không gặp.
Một giọng nói quen thuộc nhưng xa lạ vang lên ở bên tai Bạch Phi Vũ, từng tia đạo vận cũng rơi vào tai Bạch Phi Vũ cùng lúc với âm thanh.
Khoảnh khắc nghe thấy giọng nói này, Bạch Phi Vũ vẫn luôn không rung động gì, lập tức sững người tại chỗ.
Đối với hắn, giọng nói này quá quen thuộc, nói cách khác thì Lý Thái Bạch ở kiếp trước đã quá quen với giọng nói này.
Chủ nhân của tà áo xanh, chuyện duy nhất hắn tiếc nuối ở kiếp trước mà không cách nào bù đắp!
Âu Trị Tử!
Mà khi từng đạo vận không cần nói mà hợp với pháp tắc tu luyện bây giờ của Bạch Phi Vũ, kiếm tâm hoàn hảo mà Bạch Phi Vũ đã mài giũa gần mười năm bắt đầu đập nhảy theo đạo vận.
Đạo Vận tối nghĩa khó hiểu khiến sự hiểu biết của Bạch Phi Vũ với đạo của mình tiến bộ vượt bậc.
Mặc dù cảnh giới không tăng lên, nhưng đã lĩnh ngộ pháp tắc sâu sắc hơn!
Tu sĩ Xuất Khiếu kỳ có thể khiến thần hồn rời khỏi cơ thể đã đủ để gọi là đại tu sĩ.
Trong chín cảnh giới tu hành, mỗi một cảnh giới đều có một tiêu chí.
Luyện Khí có thể tu luyện chân khí, đây cũng xem như là bắt đầu tu hành.
Trúc Cơ cho phép chân khí ngưng tụ thành chân nguyên.
Kết Đan cho phép chân nguyên ngưng tụ thành Kim Đan
Ba cảnh giới này là để lập căn cốt và đánh giá tư chất đối với những người tu hành giai đoạn đầu.
Chỉ cần tài nguyên tu luyện đầy đủ, chỉ cần đủ thời gian, chó cũng có thể tích tụ đến Kết Đan kỳ.
Nhưng mà để Kim Đan Hóa Anh lột xác thành Nguyên Anh, đối với người tu hành mà nói thì một bước này chính là trở ngại đầu tiên!
Không chỉ bị ba tầng lôi kiếp kiểm tra tư chất và căn cốt của tu sĩ.
Mà còn xem thử liệu khoảnh khắc Hóa Anh đó có thể thành công không!
Nếu như thất bại, Kim Đan sẽ vỡ vụn và Hóa Anh không thành công.
Chẳng những không thăng cấp lên Nguyên Anh cảnh, thậm chí còn có thể bởi vì Kim Đan vỡ vụn mà rơi xuống Trúc Cơ kỳ!
Mọi thứ lại phải bắt đầu lại từ đầu Trúc Cơ kỳ!
Sau khi Hóa Anh thành công, các tu sĩ Nguyên Anh cảnh đã có thể cảm nhận sơ bộ được sự tồn tại của thần hồn chính mình.
Lên đến Xuất Khiếu kỳ chính là nhắm vào thần hồn mà tu luyện.
Đại tu sĩ Xuất Khiếu Cảnh thì có thể để thần hồn rời khỏi thân thể.
Thần hồn của đại tu sĩ Phân Thần cảnh có thể chia thành m thần và Dương thần.
Ba cảnh giới này là tiêu chuẩn rõ ràng nhất để phân biệt giữa tu sĩ bình thường và đại tu sĩ.
Có thể cảm nhận được thần hồn, đồng thời để thần hồn rời khỏi thể xác, người tu luyện giống như có thêm một cơ hội để sống lại, cho dù thân xác bị hủy diệt, thần hồn vẫn có thể phiêu bạt giữa trời đất.
Mặc dù tu vi không thể tiến thêm nữa, nhưng ít nhất vẫn có thể sống sót, chẳng qua cần đoạt xá con rối để thao túng thần hồn mà thôi, tình huống của Lăng Phong là sự tồn tại cực kỳ đặc thù!
Đại tu sĩ Hợp Thể cảnh thì có thể để thần hồn hợp làm một với cơ thể, nhận thấy sơ bộ sự tồn tại của đạo.
Mỗi một đại tu sĩ Hợp thể cảnh đều bắt đầu nhận ra con đường của riêng mình.
Mà quá trình đại tu sĩ Đại Thừa cảnh tự rèn luyện con đường riêng của mình thì lại dài đằng đẵng.
Đại tu sĩ Độ Kiếp kỳ là tồn tại đã hòa trộn đạo vào pháp tắc của chính mình!
Ba cảnh giới này đều là những đại tu sĩ đỉnh cao nhất thế giới, trên trời đất này có rất ít thứ có thể ngăn cản bọn họ.
Nếu một người có thể vượt cảnh giới cảm nhận được sự tồn tại của thần hồn của mình, thì đó còn được gọi là thiên tài bẩm sinh.
Với tu sĩ thì lĩnh hội pháp tắc là một quá trình rèn luyện lâu dài và cần cảm nhận con đường riêng của mình.
Nhưng điều kiện để lĩnh hội vận luật là thần hồn cần phải cảm nhận được trời đất, nhưng chỉ cần không xuất thần hồn ra, thì hoàn toàn không có cơ hội lĩnh hội sự tồn tại của Đạo.
Chớ đừng nói đến pháp tắc!
Nhưng bây giờ Bạch Phi Vũ ở Nguyên Anh cảnh đã có thể cảm nhận được sự tồn tại của pháp tắc và thậm chí còn sử dụng được nó.
Chuyện này không khỏi khiến người khác kinh sợ, bởi vì đối với tu sĩ thì không có bất kỳ từ ngữ nào có thể diễn tả được chuyện này!
Từng tia từng tia đại đạo lưu chuyển giữa chó lạp xưởng và Bạch Phi Vũ, dưới âm thanh truyền đạo, Bạch Phi Vũ lại rơi vào một cảnh giới bí ẩn không hiểu được.
Vẻ mặt Âu Dương đang ôm con chó vô cùng nghi ngờ nhìn Bạch Phi Vũ và Tịnh Tử đang nhìn nhau đầy tình cảm.
Đến cả cái rắm Âu Dương cũng không cảm nhận được, Âu Dương không hiểu được thuật pháp của Luyện Khí kỳ, hoàn toàn không tiếp xúc được với những thứ thâm sâu như vậy.
Còn chó lạp xưởng mà Âu Dương mang từ bí cảnh tiên nhân về thì đúng là truyền thừa do tiên nhân để lại, nhưng ngay cả tiên nhân cũng không ngờ tới. Cảnh giới của Âu Dương khi dịch chuyển đến bí cảnh của chính mình có thể thấp như vậy, nhưng trùng hợp là pháp tắc tu luyện của Bạch Phi Vũ lại ăn khớp truyền thừa mà vị tiên nhân đó để lại!
Âu Dương vừa định nói chuyện, thì giọng nói của Trần Trường Sinh lại ngăn lại: “Đại sư huynh, tuyệt đối đừng cử động, Tiểu Bạch đang ngộ đạo! Đừng quấy rầy hắn!”
Mặc dù không biết xảy ra chuyện gì, nhưng sau khi đạt được Độ Kiếp kỳ, Trần Trường Sinh liếc mắt là có thể nhận ra Bạch Phi Vũ đang ngộ đạo!
Chỉ nhìn thoáng qua con chó có vẻ ngoài kỳ lạ này mà có thể ngộ sao?
Trần Trường Sinh càng nghi ngờ lai lịch của con chó này hơn.
Thật khó cho Âu Dương, càng không cho hắn cử động, Âu Dương càng bắt đầu cảm thấy ngứa ngáy khắp người, nhưng sợ làm phiền Tiểu Bạch đang ngộ đạo nên hắn chỉ có thể đứng yên không nhúc nhích.
Càng không nhúc nhích, hắn càng cảm thấy trên người như có vạn con kiến đang ​​bò!
Âu Dương ôm chó, hai tay Trần Trường Sinh nắm lấy hai chân trước của con chó, Bạch Phi Vũ hơi híp mắt.
Ba người một chó trực tiếp trở thành ba hai một người gỗ.
Từng giây từng phút đồng hồ trôi qua, từ ban ngày đến đêm khuya, Âu Dương cảm giác bắp chân của mình đã sắp bị chuột rút.
Cuối cùng, hơi thở của Bạch Phi Vũ bắt đầu trở nên rối loạn, trên bầu trời đột nhiên vang lên tiếng khinh khí cầu bị đâm thủng.
Sau khi ngộ đạo xong, Bạch Phi Vũ tỉnh lại, hơi thở nhàn nhạt trên cơ thể hắn dần dần ngưng tụ lại.
Âu Dương nhìn thấy Bạch Phi Vũ chớp chớp mắt, hắn lập tức biết mọi chuyện đã kết thúc.
Hắn ôm con chó ngồi xuống dưới đất, run rẩy nói với Trần Trường Sinh: “Lão Tam, đun nước nóng nấu cho ta chút gì ăn đi, ta đói không chịu được nữa.”
Ánh mắt Bạch Phi Vũ phức tạp nhìn chó lạp xưởng ở trong ngực của Âu Dương, nhưng chó lạp xưởng lại không có ký ức vừa rồi, mà chỉ có chút nghi hoặc, tại sao ban ngày lại đột nhiên biến thành ban đêm.
“Đúng là tạo hóa trêu ngươi mà! Không ngờ thật sự lại là truyền thừa của Âu Trị Tử!” Bạch Phi Vũ khẽ thở dài một hơi trong lòng.
Ban đầu, hắn đã từ bỏ kiếm đạo vô thượng của kiếp trước để phân biệt hoàn toàn bản thân với kiếp trước.
Nhưng phương thức tu luyện hiện tại của hắn lại giống hệt với đạo kiếp trước Âu Trị Tử tu luyện!
Cho nên mới khiến tiên nhân để lại truyền thừa trong cơ thể của chó lạp xưởng, cũng là đích thân Âu Trị Tử truyền đạo cho Bạch Phi Vũ.
Bởi vì cảnh giới thật sự quá thấp nên người thừa kế ban đầu như Âu Dương đã bỏ lỡ lần truyền đạo này của tiên nhân, nhưng Bạch Phi Vũ lại một lần nữa bị đạo kiếp trước hắn tu luyện liên lụy đến.
Không ngờ đến để cắt đứt kiếp trước, hắn đã hoàn toàn cắt đứt quan hệ với Kiếm tiên Lý Thái Bạch, nhưng kiếp trước hắn lại sống giống như Âu Trị Tử!
Đây đều là ý trời sao?
Bạch Phi Vũ hơi ngẩng đầu liếc nhìn lên bầu trời, đột nhiên cảm thấy sợ hãi.
Dường như từ khi bắt đầu chuyển thế, hắn đã trở thành một quân cờ ở trên bàn cờ, ở nơi sâu xa nào đó có một đôi tay đang nối liền hắn với kiếp trước!
Giống như mọi thứ đã được sắp xếp xong xuôi từ xa xưa lắm rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận