Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 330: Mời tiểu huynh đệ xuất gia!

Tiên nhân ngã xuống, sinh linh mất đi tín ngưỡng rồi chết theo tín ngưỡng của mình, thậm chí dẫn đến sự tiêu tan của vô số tộc đàn và chủng tộc!
Đối với một số sinh linh mà nói, trời sinh bọn họ cần một vị tiên nhân để tín ngưỡng, đó là ý nghĩa duy nhất bọn họ sống trên thế giới này!
Sau khi tất cả tiên nhân đều ngã xuống, bọn họ cũng mất đi ý nghĩa sống tiếp, cũng mất đi hy vọng sống tiếp.
Cùng với đó chính là vô số sinh linh tự sát hy sinh vì đạo!
Đây cũng là chuyện mà Lý Thái Bạch sau khi trảm tiên không nghĩ tới, sự tín ngưỡng tiên nhân đã ăn sâu bén rễ ở trong lòng các sinh linh.
So với sinh linh chết đi khi tiên nhân ngã xuống, sự hy sinh vì đạo này dài dằng dặc mà tuyệt vọng.
Sinh linh thiếu mất tín ngưỡng vẫn phải sống tiếp vì những vướng bận, thẳng đến khi mình không còn vướng bận nữa, mới giống như được giải thoát mà chịu chết.
Tình huống hy sinh vì đạo này thậm chí vẫn xuyên suốt trong toàn bộ cuộc chiến Đạo Ma.
Hoặc là một phần nguyên nhân của cuộc chiến tranh này chính là bởi vì những sinh linh đã thiếu mất tín ngưỡng khát vọng tìm được ý nghĩa sinh tồn của mình.
Vì tìm được ý nghĩa tồn tài của mình sau khi tiên nhân ngã xuống, hi vọng tìm được đáp án trong sự giết chóc vô tận.
Mà vào lúc này, có hai vị Phật môn tiên hiền đã tìm được tín ngưỡng một lần nữa!
Bọn họ ngộ đạo bên cạnh hồ sen.
Hiểu rõ quá khứ, hiện tại, tương lai.
Đạt được tán thành của chí bảo mà Phật môn tiên nhân đã để lại, cũng kế thừa truyền thừa của hai vị tiên nhân Phật môn, dốc hết tâm huyết phiên dịch môt lượng lớn kinh Phật.
Tìm được con đường để cho sinh linh có thể có được tín ngưỡng một lần nữa.
Nhưng khi đó, ở giữa cả thiên địa, phần lớn sinh linh đã sớm chán ghét tín ngưỡng của tiên nhân.
Người cuồng tín đã chết bảy tám phần khi tiên nhân ngã xuống và ở trong đại chiến Đạo Ma, phần lớn những sinh linh còn lại đều đã thoát khỏi bóng ma của tiên nhân.
Vất vả lắm mới thoát khỏi lồng giam, bọn họ không muốn trở lại.
Chỉ có một nhóm nhỏ người vẫn đang theo đuổi tín ngưỡng đi theo hai vị Phật môn tiên hiền đến trời Tây, đồng thời thành lập Phật môn.
Sau khi hai vị Phật môn tiên hiền lĩnh ngộ được Phật pháp vô thượng đi tới Tây Phương Cực Lạc, Đạt Ma chủ trì Phật môn đời thứ nhất đã thành lập thánh địa Phật môn, Đại Linh sơn tự, một trong chín thánh địa lớn.
Sau khi vị trụ trì này viên tịch, Phật môn đã từng cường thịnh một thời cũng sa sút.
Không còn nhân vật nào có thể dẫn dắt Phật môn đi về phía huy hoàng nữa.
Huyền môn tu sĩ lại càng coi Phật môn là dị loại và đại ngốc tử.
Phật môn cũng hy vọng có thể xuất hiện người thừa kế hai vị tiên hiền lần nữa, dẫn dắt Phật môn đi về một độ cao mới một lần nữa.
Trước khi trụ trì đời thứ nhất viên tịch, từng để lại lời tiên đoán, sinh linh có thể đạt được tán thành của Kim Liên Công Đức mười hai cánh lần nữa, là tồn tại có thể dẫn dắt Phật môn đi đến sự huy hoàng một lần nữa!
Đây chính là lịch sử ngắn gọn của Phật môn, sự chấn động lòng người và sự gian nan hiểm trở mà họ đã trải qua hàng ngàn vạn năm không thể nói ra với người ngoài.
Nhưng…
“Ha ha ha, còn nói! Mẹ nó, vừa rồi ai nói nếu như ta là Thánh tử sẽ dập đầu? Mau tới đây dập đầu cho ta một cái!” Giọng nói kiêu ngạo của âu Dương cắt ngang sự hoảng hốt của tất cả tăng nhân.
Thứ đồ chơi này có thể được Kim Liên Công Đức mười hai cánh tán thành?
Chẳng lẽ Phật môn sẽ phải diệt vong sao?
Tất cả tăng nhân nhìn âu Dương vừa rồi còn muốn diệt tông Phật môn ở trước mắt, trong lúc nhất thời bọn họ hoàn toàn không có cách nào tiếp nhận được việc âu Dương được Kim Liên Công Đức mười hai cánh tán thành.
Nhưng ánh sáng Phật thuần khiết nhất truyền đến từ đóa Kim Liên trên đỉnh đầu âu Dương lại hung hăng cho mình một cái tát, khiến tất cả tăng nhân không thể không thừa nhận, đóa Kim Liên trên đỉnh đầu âu Dương chính là chí bảo Phật môn!
âu Dương nhìn đám lừa trọc bị một chiêu này của mình làm cho chấn động đến mức hoài nghi nhân sinh, trong lòng lại càng đắc ý hơn, vẻ mặt của Tuệ Trí ở phía đối diện lại giống như đã chết rồi.
Quả thực khiến âu Dương âm thầm sảng khoái một phen.
Đều nhảy cho cha nha? Vừa rồi không phải nhảy rất vui sao?
Không ngờ bây giờ đến lượt ta cưỡi lên cổ các ngươi!
âu Dương hãnh diện nhìn Công Đức Kim Liên mười hai cánh trên đỉnh đầu, vẫn là sư thúc nhà mình đối tốt với ta!
Vị sư thúc mình thân ái nhất từ trước đến nay chưa từng gặp qua, đã trực tiếp tặng cho mình vật quý giá như vậy.
Nào có giống như lão già nghèo kiết xác nào đó, dùng tên hắn ghi mấy tờ giấy nợ thôi mà đã muốn chết muốn sống!
Ánh mắt âu Dương dừng ở trên người Động Hư Tử đang yên tâm ăn dưa, trong mắt không khỏi mang theo khinh bỉ!
Động Hư Tử đang an tâm ăn dưa chẳng hiểu tại sao lại nhận sự khinh bỉ của âu Dương, sờ đầu, hình như mình không làm gì thằng nhóc trước mắt này nha?
Người không thể chấp nhận nhất chính là Tuệ Trí đang đứng ở nơi đó nhìn chằm chằm vào đóa Kim Liên Công Đức mười hai cánh trên đầu âu Dương.
“Dựa vào cái gì! Dựa vào cái gì!”
“Ta vì Phật môn làm nhiều như vậy, thậm chí còn gánh vác tất cả nhân quả!”
“Dựa vào cái gì ta không được Phật môn chí bảo tán thành, ngược lại tên gia hỏa mở miệng vũ nhục Phật ta ở khắp nơi lại được chí bảo tán thành!”
“Không công bằng! Không công bằng!”
Từng tiếng rống giận vang lên trong lòng Tuệ Trí.
Không hiểu, không cam lòng, oán hận, bi ai, thống khổ.
Vô số cảm xúc tiêu cực không ngừng dâng lên ở trong lòng Tuệ Trí, mà ở dưới thần hồn trong linh đài của Tuệ Trí có một hạt sen màu đen đang lặng yên mọc rễ.
Hạt sen kia chính là lúc Tuệ Trí đi tới Thanh Vân tông, ngoài ý muốn có được.
Hạt sen màu đen cắm rễ trên linh đài, sinh trưởng, một đài sen màu đen xuất hiện dưới chân thần hồn, muốn cắn nuốt hết thần hồn của Tuệ Trí.
Vô số cảm xúc tiêu cực kia trở thành chất dinh dưỡng cho đài sen, khiến đài sen không ngừng sinh trưởng.
Nhưng Tuệ Trí thiện đã sớm đi tới Cửu U, hiện tại Tuệ Trí đã là cái ác thuần túy, việc đài sen màu đen muốn cắn nuốt hết sạch Tuệ Trí ác thuần túy dường như đã trở thành một chuyện hoàn toàn không có khả năng.
“Cút trở về!” Thần hồn trên linh đài quát lạnh một tiếng, đài sen vốn còn đang sinh trưởng không ngừng bỗng im bặt, thần hồn trên linh đài lại giẫm một chân lên đài sen màu đen, sau đó ngồi lên nó.
Cho dù là Tuệ Trí thiện đã chết đi chỉ còn lại cái ác thuần túy, nhưng trong lòng Tuệ Trí vẫn muốn hướng về Phật trong lòng hắn!
Mà sau khi tất cả những cảm xúc tiêu cực bị đài sen màu đen hấp thụ hoàn toàn, Tuệ Trí cũng bình tĩnh lại.
“Nếu sư huynh đạt được sự tán thành của Kim Liên Công Đức mười hai cánh, vậy đương nhiên là đại chủ trì của Phật môn ta!”
“Không thể!”
“Tuệ Trí sư huynh xin nghĩ lại!”
“Tuệ Trí chủ trì, đại chủ trì Phật môn không phải ngươi thì còn ai khác!”
“Phật môn giao đến trong tay người này chắc chắn sẽ bị hủy hoại chỉ trong chốc lát!”

Tiếng phản đối không dứt bên tai, nhưng đồng thời cũng có người im lặng không lên tiếng.
âu Dương nhìn Tuệ Trí lộ ra vẻ mặt chân thành muốn để mình tiếp nhận vị trí đại chủ trì của Đại Linh sơn tự ở trước mắt, cười lạnh một tiếng nói: “Nếu như ta tiếp nhận chủ trì sau đó muốn trục xuất ngươi ra khỏi Phật môn thì sao?”
Vẻ mặt Tuệ Trí dừng lại, ngay sau đó nói: “Phật ở trong lòng ta, cho dù rời khỏi nơi này, trong lòng có Phật thì đương nhiên đi đến nơi nào cũng là tu hành!”
Hòa thượng này nói hết lời này đến lời khác một cách quan danh đường hoàng, nhưng trong lòng e rằng có răng thì cũng đã nghiến gãy rồi!
Nghĩ đến Tuệ Trí bị mình đuổi ra khỏi Phật môn, trong lòng âu Dương lại sảng khoái một trận!
Không Điệu mày trắng ở bên cạnh nhìn thấy Tuệ Trí như vậy, trong mắt lập tức hiện lên một tia sáng, giơ tay làm ra tư thế mời rồi nói với âu Dương: “Nếu đã như vậy, vậy thì cạo đầu xuất gia đi!”
“Hả? Đùa sao?” âu Dương kinh ngạc hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận