Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 764: GẶP MẶT

Mặc dù chuyện này, ba vị sư huynh xử lý đích thật không tệ, nhưng Hồ Đồ Đồ vẫn nhìn ba người không vừa mắt.
Một người mặc đồ tây đen, một người mặc âu phục trắng, nhìn giả vờ giả vịt, vừa nhìn liền biết không đáng tin cậy.
Người còn lại xuyên không đến thì giống như ăn mày, càng làm cho Hồ Đồ Đồ nhìn thấy mà tâm phiền.
Đều là Thánh Nhân, nhưng vẫn một bộ dáng không đứng đắn.
Nghe Hồ Đồ Đồ phàn nàn, ba người Lãnh Thanh Tùng thở mạnh cũng không dám, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, sau lưng giống như có thứ gì đó đuổi theo, chân như lắp hỏa tiễn rời khỏi nơi này.
Đứng ở cửa sổ sát đất trước mặt nhìn đô thị xa hoa trụy lạc, mấy năm này dùng thân phận đại minh tinh sinh hoạt, để Hồ Đồ Đồ đối với thế giới này cũng có lĩnh ngộ sâu hơn.
So với một lòng tu đạo ở ngàn vạn Tiên Vực, thế giới này coi trọng vật chất ngược lại càng có thể tôi luyện tâm đạo.
Nơi này có nhân tính phức tạp hơn, cũng càng thích hợp với người tu đạo chứng minh đạo của mình là thật hay là giả.
Trong năm năm này, mình ngoại trừ xa xa nhìn qua hắn một chút, hoặc là thông qua mẹ nuôi tìm hiểu tính hình gần đây của hắn một chút Hồ Đồ Đồ đều không có chân chính đi gặp hắn.
Cho tới bây giờ, Hồ Đồ Đồ đều không phân rõ, Đại sư huynh vẫn còn có ký ức hay đã quên mất.
Nhưng khi nghe mẹ nuôi nói Đại sư huynh chuyển thế cùng tiểu hài tử bình thường khác biệt thật sự là quá lớn.
Nhớ tới Đại sư huynh trước khi chuyển thế, đột nhiên búng trán mình cùng câu nói ôn hòa cáo biệt kia khiến tim của Hồ Đồ Đồ cảm giác vô cùng thống khổ.
Cho dù là bị mấy người bọn nàng an bài đi chuyển thế, Đại sư huynh cũng không hỏi lý do tại sao, ngược lại tùy ý để bọn nàng an bài.
Đại sư huynh luôn tin tưởng bọn họ như vậy, thậm chí chuyện đầu thai vô cùng quan trọng này, cũng không có phản bác bọn họ, bọn họ lại khiến cho Đại sư huynh mất hết mặt mũi!
Hồ Đồ Đồ hai tay nâng ôm ngực, giống như là thôi miên chính mình: "Một kiếp nay, ta chỉ hi vọng Đại sư huynh bình an, vui vui vẻ vẻ sinh hoạt cả một đời!"
Buổi hòa nhạc đúng hạn cử hành, thịnh đại buổi hòa nhạc, gần như khiến toàn bộ Phong Thành đều chìm vào trong biển âm nhạc.
Giọng nói thiên đường vang vọng khắp Phong Thành, như thể toàn bộ thành phố đã nhận được một lễ rửa tội từ sâu trong linh hồn.
Khi tất cả mọi người hô to tên Tô Đát Kỷ, người đang đứng trên sân khấu Hồ Đồ Đồ lại tuyên bố một tin tức làm cho tất cả mọi người đều khiếp sợ.
Sau chuyến lưu diễn này, Tô Đát Kỷ vĩnh viễn rút khỏi giới giải trí!
Nói cách khác, buổi hòa nhạc này là thành công cuối cùng của vị đỉnh lưu này, đồng thời cũng sẽ là tổn thất lớn nhất đối với toàn bộ giới giải trí của đế quốc!
Khi tất cả mọi người không dừng được tiếng hò hét, buổi hòa nhạc hạ màn toàn bộ Phong Thành đều chìm trong biển bi thương.
Vị này giống như sao băng vậy, để lại vô số fan hâm mộ cũng dùng giọng hát chữa lành vô số người bị tổn thương để lại trong dấu ấn sâu sắc trong giới giải trí rồi đi mất.
Mà Hồ Đồ Đồ bỏ đi thân phận minh tinh Tô Đát Kỷ, từ trong khách sạn thoát thân, đứng ở vùng ngoại ô Phong Thành với một thân quần áo ngăn nắp xinh đẹp, dáng người cao gầy, giai nhân tuyệt sắc kéo theo rương hành lý đi trên con đường nhỏ ở vùng ngoại ô.
Cơn gió đầu xuân dường như cuối cùng cũng đã đến Phong Thành, đêm đó cỏ mọc chim bay*!
草长莺飞 [cǎo zhǎng yīng fēi]: Thảo Trường Oanh Phi Nghĩa đen là "Cỏ mọc dài, chim hót bay", để miêu tả cảnh vật xanh tươi và trong lành.
Cây cối hai bên đã bắt đầu đâm chồi mới, vạn vật giống như chào đón sự sinh sôi mới!
Hôm nay ánh nắng vừa vặn, không nóng cũng không lạnh, Hồ Đồ Đồ nhẹ nhàng ngâm nga một giai điệu không rõ, khi nàng ngẩng đầu lên, biển hiệu cô nhi viện Thanh Vân xuất hiện ngay trước mặt nàng.
Đứng ngay cổng cô nhi viện, Hồ Đồ Đồ nhìn vào trong sân.
Một nam hài tử năm sáu tuổi đang giẫm lên ghế, trong tay ôm cây chổi, tưởng tượng mình đang là ca sĩ Rock n Roll.
Tuy giọng hát có chút không nói lên lời nhưng giai điệu đã khiến Hồ Đồ Đồ người đã làm việc trong làng giải trí được vài năm, hai mắt tỏa sáng.
Đáng tiếc, người nghe duy nhất chỉ có con chó màu vàng đang hữu khí vô lực lè lưỡi ngồi xổm trước mặt nam hài.
Chó con giống như ngửi thấy mùi hương nào đó quay đầu nhìn về phía cửa lớn nhìn thấy Hồ Đồ Đồ đang đứng ở cửa non nớt sủa hai tiếng.
Hồ Đồ Đồ đột nhiên trở nên vui tươi và vẫy tay với con chó nhỏ màu vàng.
Chú chó vàng nhỏ có chút bối rối nhìn tiểu chủ nhân vẫn đang chìm đắm trong đại dương âm nhạc của chính mình, trong nháy mắt không xoăn xuýt nữa nó chạy về phía thiếu nữ.
Nhưng nam hài vẫn đang tưởng tượng mình là một ngôi sao nhạc Rock n Roll đứng hú hét thật lâu, khi đối mặt với khán giả duy nhất của mình, nam hài phát hiện ra rằng chú chó đã chạy đến cạnh chân của một thiếu nữ xa lạ.
Nam hài có chút nghi ngờ nhìn thiếu nữ từ trước tới nay chưa từng gặp qua lại nhìn qua chú chó đang đứng bên chân nàng nịnh nọt, hô: "Tịnh Tử qua đây!"
Chú chó nhỏ có chút bất đắc dĩ nhìn thoáng qua nam hài, nhưng lại giống như không có lỗ tai chỉ đứng bên cạnh thiếu nữ lăn lộn, nịnh nọt.
Nghe thấy cái tên quen thuộc, nữ hài nở nụ cười như hoa như mộng, thiếu nữ ngồi xổm người xuống, gãi gãi ngứa cho chú chó nhỏ, nhẹ giọng mở miệng nói: "Tiểu Tịnh Tử đã lâu không gặp!"
Chú chó nhỏ có chút hưởng thụ từ từ nhắm hai mắt lẩm bẩm giống như là đáp ứng.
Nhìn thấy nó thấy sắc đẹp trước mặt phản bội mình, nam hài cảm thấy có chút mất mặt, đi đến trước mặt thiếu nữ, đá đá chó nhỏ không có tiền đồ.
Nam hài nhìn về phía thiếu nữ hơi nghi hoặc hỏi: "Tỷ tỷ, ngươi tìm ai?"
Thiếu nữ ngẩng đầu, nhìn nam hài đang ôm cây chổi trước mặt, lại đổi chủ đề hỏi: "Ngươi như thế này, là muốn làm minh tinh sao?"
Nam hài nghe thấy thiếu nữ hỏi, cầm lên cây chổi trong tay có chút tự tin nói ra: "Ta làm minh tinh đơn giản giống như hạ bút thành văn, ngươi tin hay không chờ đến lúc ta xuất đạo, trong vòng ba năm có thể vượt qua nữ minh tinh đã ở sân vận động tổ chức buổi hòa nhạc mấy ngày qua kia."
Tô Đát Kỷ đến Phong Thành bắt đầu lưu diễn, tin tức có thể nói là bay khắp trời đất.
Cho dù nam hài ở trong cô nhi viện cũng nghe thấy tin tức này.
Khi nhìn thấy việc trở thành một minh tinh trên thế giới này được yêu thích như vậy, nam hài ngay lập tức được mở mang đầu óc!
Nếu như hắn đi làm minh tinh, chẳng phải ở trong giới giải trí này có thể cạc cạc loạn giết sao?
Điểm ấy cũng không phải nam hài khoe khoang, trong đầu của hắn còn có những ca khúc kiếp trước mà ai cũng thích ca kia, chỉ cần mình da mặt dày làm cái kẻ chép văn, một giây sau trong thế giới này ngoại trừ mình ra còn ai có thể làm đại minh tinh nữa chứ!
Chờ mình luyện tập thêm hai năm rưỡi, đương nhiên có thể oanh động toàn bộ giới giải trí của đế quốc!
Đây chính là sự tự tin từ kiếp trước mang lại cho nam hài!
Nhìn vẻ mặt tự tin của nam hài, thiếu nữ bật cười, cười là thật là dễ nhìn khiến nam hài nhìn đến ngây người.
Vốn cho rằng tiểu a di đà đẹp không cách nào dùng lời nói mà hình dung được, không nghĩ tới lại còn có thiếu nữ đẹp hơn thế đang đứng trước mặt mình nữa!
Nhìn nam hài còn đang ngơ ngác, thiếu nữ thì cười khanh khách vươn tay, vỗ nhẹ trên đầu nam hài, nhẹ giọng nói: "Xin chào, ta tên là Hồ Đồ Đồ, lần đầu gặp mặt xin nhiều chỉ giáo nhiều hơn!"
Giống như năm đó, ngày ấy, người kia vỗ nhẹ trên đầu mình, nhẹ giọng tự giới thiệu.
Những cơn gió đầu xuân dường như đang xoay quanh bên cạnh hai người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận