Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 230: Giấc mộng bản mệnh

Vốn tưởng rằng lão đầu tử nhà mình lo lắng cố sức sắp đặt chính là vì mấy tên nghịch tử, không nghĩ đến sắp đặt lớn nhất lại là vì mình.
Tuy rằng làm cho mình có chút đau khổ, nhưng âu Dương lại biết ơn Hồ Vân từ tận đáy lòng.
Sau khi vừa xuyên việt đến trên thế giới này, chính mình thường xuyên có cảm giác sợ hãi.
Cái loại cảm giác cô độc không thuộc về thế giới này, như thể sau một khắc mình sẽ bị thứ gì đó xé nát vậy. Điều này thường thường làm cho mình ăn không ngon ngủ không yên.
Còn có chấp niệm hối hận ở kiếp trước thường xuyên làm cho âu Dương bừng tỉnh vào giữa đêm, rồi âm thầm liếm vết thương của chính mình như một con thú nhỏ.
Mãi cho đến khi hệ thống thức tỉnh và đụng đến lão Nhị nhà mình, sau đó lại được Hồ Vân dẫn lên núi thì cái loại cảm giác này mới bị âu Dương chôn thật sâu vào tận đáy lòng.
Từ đó, điều này bị âu Dương cố ý quên đi, hoặc là nói hắn chưa bao giờ dám đối mặt hay là lật xem.
âu Dương rất rõ ràng, mỗi lần mở ra những chuyện đó là đều sẽ làm cho chính mình chìm vào trong đau khổ.
Điều này giống như một bế tắc để cho âu Dương nhớ mãi không quên với kiếp trước, nhưng lại không dám nhớ lại. Hắn giống như một người ngoài cuộc lẳng lặng nhìn tất cả mọi chuyện phát triển trong thế giới này.
Chính mình giống như là bị kẹp ở giữa hai thế giới vậy và hoàn toàn tách biệt với toàn bộ thế giới bên ngoài.
Nói đến chấp niệm và tâm ma, mình còn bướng bỉnh hơn so với lão Tam nhà mình nữa.
Đến nỗi ở trong mắt của sư phụ Hồ Vân nhà mình, nếu như không trừ bỏ tâm ma này thì e rằng sau này mình cũng sẽ trở thành trùm phản diện tuyệt thế!
Nhưng mỗi người đều có chỗ bướng bỉnh của mình, điều này cũng tạo nên sự khác biệt giữa người với người.
âu Dương biết rất rõ ràng khuyên nhủ là không có tác dụng, chỉ có chính mình tự bước ra mới có thể chân chính suy nghĩ rõ ràng.
Cho nên âu Dương vẫn duy trì một loại thái độ mặc kệ đối với Trần Trường Sinh, đây là sự tin tưởng và cũng là mong đợi của hắn đối với lão Tam nhà mình.
Mà lão đầu tử nhà mình hình như cũng đối với mình như vậy, đến nỗi còn sắp đặt cho mình cuộc vấn tâm này.
So với vị tiền bối xuyên việt kia, chính mình giống như là còn hơi phế.
âu Dương thở dài một hơi và quay đầu lại thì phát hiện khuôn mặt của Mộ Vân Hải đang đỏ ửng nhìn vào mình.
"Sốt sao?" âu Dương đưa tay sờ lên trán của Mộ Vân Hải, đúng là có chút nóng.
"Tiểu sư nương, điều này là không thể nào, đại tu sĩ Độ Kiếp mất đi chân nguyên sẽ thành cái dạng này sao?" âu Dương ngạc nhiên hỏi Mộ Vân Hải.
Mộ Vân Hải hất mạnh tay của âu Dương ra rồi hơi giận dỗi mà hừ lạnh một tiếng, không thèm nhìn một kẻ không hiểu phong tình như tên âu Dương này vậy.
Nữ nhân có tính cách như mèo, vừa rồi còn cao hứng, trong nháy mắt đã biến thành người khác.
âu Dương không hiểu ra sao mà giơ tay búng một cái, hai người một lần nữa trở lại trên đám mây.
"Chỗ này thật đẹp, chơi thật vui!" Mộ Vân Hải đứng trên đám mây có chút không nỡ nhìn thành phố đèn đuốc sáng trưng ở đằng xa.
âu Dương thì lười biếng nằm ở trên đám mây mà than thở và oán giận nói:
"Đẹp cái gì mà đẹp? Như cái chuồng thú xã hội chín giờ đi năm giờ về vậy, nhìn thôi cũng đủ làm cho người ta thấy phiền lòng."
Mộ Vân Hải ở trước mắt đây chưa từng được trải qua sự vùi dập của xã hội hiện đại một lần nào.
Có ban giờ các lão bản vạn ác 007 ép đến không ngóc đầu lên được đâu.
Chỉ biết là thành phố đẹp như vậy không liên quan gì đến mình.
"Hồ Vân vẫn luôn là một người rất dễ gần, tuy rằng tỷ tỷ luôn đánh hắn mắng hắn, nhưng thật ra ta đều biết hắn là một người rất tốt." Mộ Vân Hải nhìn thành phố ở đằng xa và nhẹ giọng nói.
Suy nghĩ của nàng bay trở về thời còn bé, tuy rằng cuộc sống của mình thường xuyên ngơ ngơ ngác ngác.
Rõ ràng là sinh ra cùng với tỷ tỷ, chỉ là tỷ tỷ lại luôn lớn lên trước mình một bước.
Mỗi ngày, tỷ tỷ chải búi tóc đẹp, mặc váy đẹp, trước lồi sau lõm.
Nhưng mình vẫn là một bé gái chải tóc búp bê.
Mình ở Bồng Lai tiên sơn cũng không có bạn bè gì, ánh mắt những người đó khi nhìn mình chỉ có sự kính sợ.
Đến nỗi, Mộ Vân Hải cũng không biết làm sao mình tu luyện đến Độ Kiếp.
Giống như chỉ cần ngơ ngơ ngác ngác ngủ một giấc là tu vi của mình sẽ đạt đến cấp độ này vậy.
Cho nên Mộ Vân Hải đã là một người cô độc từ khi còn nhỏ, trước kia còn có tỷ tỷ cùng chơi với mình. Chẳng qua, từ sau khi tỷ tỷ trở thành sơn chủ thì tỷ tỷ cũng trở nên bận rộn hơn.
Hồ Vân lại luôn chơi đùa với mình, tuy không nhiều, nhưng Hồ Vân cũng đã là một người bạn mà mình có thể gọi tên.
Mộ Vân Hải nhìn về phía âu Dương, trong đôi mắt long lanh như hồ nước mùa thu kia dâng lên từng đợt gợn sóng.
Hài tử này là đệ tử của Hồ Vân, thoạt nhìn cũng không lớn, nhưng chính mình cũng không biết vì sao lại rất ghét nghe âu Dương gọi mình là tiểu sư nương.
Hừ, mình lại không thể treo Hồ Vân lên trên cây mà quất roi!
Nghĩ đến đây, trên khuôn mặt như búp bê sứ của Mộ Vân Hải lần đầu tiên lộ ra vẻ giận dỗi.
Nhưng nàng lại lập tức nở nụ cười, hôm nay gần như là ngày vui nhất trong những ngày mà mình có thể vui vẻ từ khi chào đời đến nay!
Biết bao điều mới lạ như vậy, nhiều đồ ăn ngon như vậy, nhiều đồ chơi vui như vậy, đều là những thứ mà mình chưa từng thấy qua bao giờ! Hơn nữa âu Dương và Hồ Vân dẫn mình đến đây chơi đều là người rất dễ gần!
Lúc âu Dương không kiềm chế được cảm xúc mà khóc lớn, Mộ Vân Hải nhìn thấy rõ ràng từ trên đám mây.
Tuy rằng không biết vì sao, nhưng nàng rõ ràng có thể cảm ứng được loại đau đớn như dao đâm vào tim này của âu Dương.
Rõ ràng trong lòng cất giấu chuyện đau khổ như vậy, nhưng trong nháy mắt lại mang mình đi chơi đùa.
Thật sự là một người rất tốt!
Mộ Vân Hải nghiêng đầu rồi kéo kéo ống tay áo của âu Dương và nhỏ giọng nói:
"Ngươi là người tốt!"
Vẻ mặt của âu Dương trở nên kỳ lạ nhìn thoáng qua tiểu sư nương của mình, không hiểu sư nương có chút ngốc bẩm sinh này vì sao lại chợt mắng mình?
Nhưng mình đâu phải là một người chịu thiệt.
âu Dương cười híp mắt rồi mở miệng nói:
"Tiểu sư nương, ngươi cũng là người tốt, người rất tốt!"
"Hừ!" Nghe âu Dương gọi mình là tiểu sư nương, Mộ Vân Hải lại có chút tức giận mà quay đầu sang chỗ khác.
Nhìn thật kỹ thành phố một lần cuối, Mộ Vân Hải kéo đám mây lại làm cho thành phố to lớn kia lập tức biến mất ở trước mắt.
Mộ Vân Hải nhìn âu Dương đang nằm đó ngắm sao rồi nói:
"Chúng ta phải đi, giấc mơ này nên kết thúc."
âu Dương không chút chần chờ gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn nhìn lên bầu trời sao, cơ thể lại không có bất cứ động tác gì.
Tuy rằng ngoài miệng âu Dương không thèm để ý, nhưng trên thực tế vẫn không nỡ.
Mộ Vân Hải buồn cười kéo âu Dương một cái, lập tức xung quanh hai người bắt đầu trời xoay đất chuyển.
Mộ Vân Hải đang ngồi ở trong phòng của âu Dương chợt ngẩng đầu lên. Sau khi tỉnh lại và chắc chắn chính mình đã trở về, nàng mới thở phào nhẹ nhõm.
Lập tức, sắc mặt của nàng trở nên trắng bệch, bóng người lung lay muốn ngã.
Chân nguyên trong cơ thể bởi vì lần tạo ra giấc mơ này vậy mà tiêu hao sạch sẽ!
Chính mình chính là đại tu sĩ Độ Kiếp, thế nhưng giấc mơ này tiêu hao tất cả chân nguyên của chính mình!
Mộ Vân Hải khó khăn muốn đứng dậy lại suýt chút nữa ngã quỵ xuống. Lúc này, một cánh tay đúng lúc đỡ lấy Mộ Vân Hải.
"Đáng giá không? Đây chính là giấc mộng bản mệnh đấy!" Giọng nói của Mộ Vân Ca chợt vang lên bên tai của Mộ Vân Hải.
Mộ Vân Hải cười cười với tỷ tỷ đang lo lắng cho mình rồi nhìn về phía âu Dương còn đang ngủ say. Nàng đưa tay lau nước mắt trên mặt của âu Dương và nhẹ giọng nói:
"Vì sao lại không đáng? Năm đó tỷ tỷ cũng không phải vì Hồ Vân mà không chút chần chờ dùng hết giấc mộng bản mệnh hay sao?"…
Bạn cần đăng nhập để bình luận