Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 440: Mấy ngày không thấy đã phế như vậy

Trên đường đi, bầu không khí cũng không phải rất náo nhiệt, ít nhất thì so với tiếng cười nói vui vẻ trước kia, bây giờ thời gian mấy người trầm mặc nhiều hơn.
Nói cũng đúng!
Lãnh Thanh Tùng đã từng cho rằng tất cả mọi thứ đều có thể giải quyết bằng thanh kiếm trong tay, chưa bao giờ nếm trải sự thất bại, đã bị đánh bại.
Trần Trường Sinh đã từng cho rằng mọi thứ đều được lên kế hoạch tỉ mỉ cẩn thận, thì không có sai sót nào, nhưng lại phát hiện mình chỉ dậm chân tại chỗ.
Hai người đều là thiên kiêu, bọn họ chưa bao giờ nếm trải sự thất bại, lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác thất bại.
Tâm tình tự nhiên sẽ không tốt lắm.
Chỉ có âu Dương nằm trên lưng cá voi, rung đùi đắc ý nghĩ sau khi trở về ăn cái gì.
Đột nhiên, âu Dương giật mình trong lòng, nhìn xuống phía dưới, biểu cảm trên gương mặt trở nên cổ quái.
Không chỉ có âu Dương, Lãnh Thanh Tùng và Trần Trường Sinh đã ủ rũ cũng đồng thời ngẩng đầu, trong mắt hiện lên một tia kinh hãi.
âu Dương cảm nhận được hơi thở quen thuộc, thậm chí không thể dùng từ quen thuộc để hình dung, có lẽ khi còn bé đối phương mặc quần lót gì hắn cũng nhớ rất rõ.
“Hơi thở này là Tiểu Bạch?” Trần Trường Sinh có chút không xác định.
Giọng điệu thậm chí còn có chút hoài nghi bản thân, hoài nghi có phải cảm giác của mình xảy ra vấn đề hay không.
Bởi vì hơi thở này thật sự quá yếu ớt, cũng quá hỗn loạn.
Lãnh Thanh Tùng cau mày, lập tức nhảy khỏi cá voi lớn!
“Ta thua cược ngươi, xem ra ta gỡ hòa từ trên người Tiểu Bạch!”
Ngữ điệu của âu Dương có chút cổ quái nhìn Trần Trường Sinh.
Hắn nhảy xuống khỏi cá voi lớn, theo sát Lãnh Thanh Tùng phóng xuống phía dưới.
Lúc này phía dưới, bốn năm tên tán tu đang vây quanh một thanh niên quần áo tả tơi ăn nói ngông cuồng:
“Tiểu tử, ngươi chạy giỏi lắm, mấy huynh đệ chúng ta đuổi theo ngươi hơn ngàn dặm rồi!”
“Một tên tiểu tử còn chưa tới Luyện Khí, lại có thể vận dụng thuật pháp, trên người tiểu tử này có gì đó kỳ lại!”
“Có kỳ lạ cũng không được, chúng ta ngồi chờ linh bảo mấy chục năm, cứ như vậy bị tiểu tử này cướp mất! Cướp lại đài sen trên người hắn thôi!”
“Mặc dù có chút nghèo túng, nhưng tiểu ca này thoạt nhìn rất đẹp nha!”

Mấy tán tu vây quanh thanh niên quần áo tả tơi vừa đề phòng, vừa chuẩn bị ra tay bất kỳ lúc nào.
Kỳ lạ, thật sự quá kỳ lạ!
Tiểu tử giống như tên ăn mày trước mắt này thực lực ngay cả Luyện Khí cũng chưa đến, lại có thể trong nháy mắt chém giết một vị cao thủ Trúc Cơ!
Thậm chí Ngự Phong thuật cũng cực nhanh, có thể so với đại năng Kim Đan có thực lực cao nhất trong bọn họ!
Nếu không phải chân khí của tiểu tử này không đủ, thì e rằng thật sự sẽ để hắn trốn thoát!
May mắn trong bọn họ có một vị đại năng Kim Đan!
Người bị vây, quần áo tả tơi, khuôn mặt tiều tụy, áo trắng vốn hoa mỹ lại loang lổ những vết bẩn, thậm chí còn có thể nhìn thấy vết máu màu đỏ sậm.
Người này chính là Bạch Phi Vũ đã xuống núi!
Hôm nay Bạch Phi Vũ cũng không còn sự hăng hái như lúc xuống núi, mà trong hai mắt tràn đầy vẻ hiu quạnh, hơi thở hỗn loạn, gân mạch đi ngược chiều.
Không còn phong thái của Kiếm tiên áo trắng lúc trước, ngược lại còn chật vật như chuột chạy qua đường.
Trong tay ôm một đài sen lóe lên từng vầng sáng, nhìn chằm chằm vào mấy tên tán tu, đôi môi đỏ tía nứt nẻ hơi mở: “Mấy vị đạo hữu, chờ ta trở lại Thanh Vân tông, nhất định
“Thanh Vân tông? Tiểu tử ngươi là ai? Luyện Khí cũng chưa tới, còn nói mình về Thanh Vân tông? Nếu ngươi là đệ tử của Thanh Vân tông, thì ta chính là chưởng giáo Thanh Vân Động Hư Tử đấy!” Một tráng hán mày rậm mắt to phát ra một tiếng cười nhạo.
“Buông đài sen xuống, chúng ta sẽ thả ngươi đi!” Tu sĩ Kim Đan cầm đầu nhìn chằm chằm vào Bạch Phi Vũ, lạnh giọng nói.
“Đại ca, hắn giết tứ đệ đó!”
“Đại ca, ngươi hồ đồ à!”
“Đại ca, tuyệt đối không thể!”

Mấy vị tu sĩ còn lại nghe thấy tu sĩ Kim Đan hứa hẹn như thế, lập tức kinh hãi, nhao nhao mở miệng tỏ vẻ phản đối.
“Câm miệng!”
Tu sĩ Kim Đan khẽ quát một tiếng, sau đó nhìn Bạch Phi Vũ nói: “Ta nói được làm được, chỉ cần ngươi buông đài sen xuống ngươi có thể rời đi!”
So với mấy tên tán tu Trúc Cơ, vị tu sĩ Kim Đan trước mắt này ngược lại còn suy tính nhiều hơn.
Mặc dù Bạch Phi Vũ trước mắt nghèo túng, nhưng trong khí chất lại có cảm giác cao ngạo hơn người một bậc.
Hơn nữa bí pháp rất nhiều, thậm chí có thể dựa vào cảnh giới chưa đến Luyện Khí, mạnh mẽ vượt qua hai cảnh giới lớn và giết chết tu sĩ Trúc Cơ!
Người như vậy, nếu như nói lai lịch của hắn bình thường, tu sĩ Kim Đan ngược lại sẽ không tin.
Tu sĩ Kim Đan tin tưởng, Bạch Phi Vũ chính là đến từ Thanh Vân tông, một trong chín thánh địa lớn!
Mặc dù không biết vì sao đệ tử Thanh Vân tông lại trở nên nghèo túng như vậy, thậm chí tu vi còn thấp như thế.
Nhưng đây không phải là nguyên nhân đệ tử Thanh Vân tông có thể tùy ý chém giết huynh đệ mình và cướp đoạt linh bảo mà mấy người mình vất vả trông coi!
Cùng lắm thì, sau khi có được bảo bối, buông tha cho người trước mắt, mấy người trốn xa vạn dặm, từ nay về sau cách Thanh Vân tông thật xa.
Thanh Vân tông gia nghiệp to lớn, cũng sẽ không đuổi cùng giết tận mấy người bọn họ vì một bảo vật.
Bạch Phi Vũ nghe thấy đối phương nói như vậy, lắc đầu nói: “Vật này rất quan trọng với ta, kính xin các vị tạo thuận lợi!"
“Thuận con mẹ nó lợi!”
Tráng hán mày rậm mắt to nâng búa lớn trong tay lên, xoay tròn một vòng rồi chém về phía Bạch Phi Vũ.
Chân nguyên của Trúc Cơ vừa mới rót vào trong búa lớn, dưới tiếng xé gió vù vù, tráng hán mạnh mẽ vung nó theo đà.
Hai mắt Bạch Phi Vũ hơi ngưng tụ, bên trong đan điền truyền đến đau nhức kịch liệt, nhưng trong nháy mắt thân ảnh biến mất tại chỗ, tránh thoát khỏi công kích của búa lớn.
Lấy tay làm kiếm thẳng đến mặt tráng hán, nếu như thuận lợi, tráng hán sẽ có thể bỏ mạng ở đầu ngón tay.
Đáng tiếc, một đạo ánh sáng vàng hiện lên, hai ngón tay Bạch Phi Vũ bị ánh sáng vàng cản lại.
Vị đại năng Kim Đan kia quyết đoán ra tay ngăn cản đòn tiến công của Bạch Phi Vũ, hơn nữa một đạo Kim Quang chú xuyên thẳng qua bả vai Bạch Phi Vũ.
Bạch Phi Vũ hừ một tiếng, nhanh chóng lui về phía sau, tránh thoát quần công của mấy vị tán tu.
Tráng hán mặt đầy mồ hôi lạnh lòng còn sợ hãi nhìn Bạch Phi Vũ lui về phía sau, nhổ nước bọt, nhe răng cười nói: “Hôm nay, ngươi gọi ta một tiếng gia gia thử xem, có thể ta sẽ buông tha cho ngươi!”
Nói xong lập tức đi theo mấy vị tán tu Trúc Cơ, đánh tới chỗ Bạch Phi Vũ.
Bạch Phi Vũ miễn cưỡng tránh thoát được công kích của một vị tán tu Trúc Cơ, cảm nhận được khí huyết không ngừng dâng trào trong cơ thể, khóe miệng chảy ra máu tươi.
Nhìn thấy búa lớn vung về phía mình, Bạch Phi Vũ nhắm mắt lại, thản nhiên đón nhận cái chết của mình.
“Vừa rồi ngươi nói gọi ai là gia gia?” Một giọng nói nhảy nhót vang lên.
Bạch Phi Vũ ngạc nhiên mừng rỡ mở mắt ra, lập tức nhìn thấy một người áo xanh đưa tay chặn búa lớn, mỉm cười hỏi tráng hán.
“Cứu binh? Đi mau!” Đại năng Kim Đan nhìn âu Dương, theo bản năng rống lên một tiếng.
Đáng tiếc, tất cả đều đã muộn.
Kiếm ý đầy trời trong nháy mắt bao phủ xung quanh, nguyên khí thiên địa dường như bị ngăn cách với bọn họ.
Một vị tu sĩ thanh niên mặc áo đen cầm trường kiếm, giống như tiên nhân nhìn về phía mình.
Mấy vị tán tu kinh hãi cảm nhân được chân nguyên trong cơ thể mình trong nháy mắt đã mất đi liên lạc, tức khắc biết mình gặp phải phiền toái lớn!
“Vậy mà tiểu tử kia thật sự là đệ tử của Thanh Vân tông?”
âu Dương quay đầu nhìn Bạch Phi Vũ, hơi kinh ngạc nói ra:
“Tiểu Bạch, mới mấy ngày nay không thấy ngươi đã phế như vậy sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận