Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 179: Thanh Vân phong cũng bắt đầu không bình thường?

Lên chức!
Về sau ta nói gì thì Tiểu Sơn phong là như thế!
Thân là phong chủ đại diện, âu Dương cảm thấy lúc mình đi đường như đang bay.
âu Dương rất có một loại cảm giác xuân phong đắc ý, sống lưng cũng không khỏi thẳng lên.
âu Dương xuống Thanh Vân phong thì đột nhiên nhớ tới chuyện mình phải làm sao để quay về.
Tô sư thúc đã tức giận rời đi, để mình ở lại Thanh Vân phong.
Tới nhanh quá nên không mang Tịnh Tử theo, chẳng lẽ mình phải leo về sao?
Điều đó là không thể nào. âu Dương chuẩn bị túm lấy một tên xui xẻo có thể ngự kiếm phi hành đưa mình về Tiểu Sơn phong.
Nhưng Thanh Vân phong này là cao quý nhất Thanh Vân tông, liệu đứng ở đỉnh núi này có nhìn thấy được tên phế vật nào biết ngự kiếm phi hành không?
Lúc đi trên đường núi ở Thanh Vân phong, âu Dương nhìn quanh một chút, lập tức nhận ra đệ tử ở Thanh Vân phong không bình thường cho lắm.
Đệ tử đi đi lại lại trên núi đều có vẻ vội vàng, mặt mũi tràn đầy sự đề phòng.
Dường như lúc nào cũng có thể đụng phải cao nhân vậy.
Khi đệ tử Thanh Vân phong nhìn thấy âu Dương thì đều quay người lại hành lễ, một mực chờ đến khi âu Dương rời đi cũng không thấy đứng dậy.
Cả quãng đường, âu Dương vô cùng khó hiểu, còn tưởng rằng mình lên nhầm núi.
âu Dương hiếu kì tận đến khi nhận ra có một đệ tử Thanh Vân phong đang kiêu ngạo đứng trước mặt mình, dùng lỗ mũi để nhìn mình.
“Ngươi quên quy củ của Thanh Vân phong rồi à? Một đệ tử mới Trúc Cơ kỳ mà thôi, nhìn thấy Kết Đan kỳ ta lại không hành lễ?”
Vị đại năng Kết Đan kỳ này đang dùng lỗ mũi để nhìn âu Dương, dáng vẻ kiệt ngạo bất tuân.
âu Dương nhìn hắn, hai mắt tỏa sáng, tay chân ngứa ngáy.
Mấy phút trôi qua, âu Dương ngồi lên tảng đá ven đường, cười tủm tỉm hỏi.
“Tính danh?”
Đại năng Kết Đan kỳ vốn đang kiêu ngạo bây giờ ngoan ngoãn ngồi quỳ chân trước mặt âu Dương như một con khỉ trong rạp xiếc.
“Ta tên Hoàng Dương Khải, sư huynh.” Đại năng Kết Đan kỳ kiêu ngạo lại cung kính nói.
âu Dương gật đầu một cái, lập tức quên luôn tên của đối phương là gì. Hắn ho khan một tiếng, mặt mũi hiền lành mà nói.
“Ngoan ngoãn thành thật nói cho ta biết, rốt cuộc là ở Thanh Vân phong có chuyện gì? Không đúng ta vặn đầu ngươi xuống.”
Cơ thể Hoàng Dương Khải run lên một cái, lắp ba lắp bắp nói.
“Đây là quy củ đại sư huynh Lăng Phong quyết định sau khi xuất quan, nhìn thấy tiền bối phải hành lễ. Thanh Vân phong thực hiện quy chế đào thải với vị trí cuối cùng, người nào có cảnh giới đứng hạng bét sẽ bị trục xuất khỏi sơn phong, sau đó tuyển người mạnh hơn vào sơn phong.”
“Lăng Phong? Tiểu tử này bây giờ sát phạt quyết đoán như vậy sao?”
âu Dương kinh ngạc, đương nhiên trong lòng âu Dương hiểu rõ lão Lăng hiện tại có thay đổi.
Có thể dùng nhân thiết hoàn mỹ nhất xuất hiện trước mặt mình, nếu không phải đột biến gene thì sẽ không thể thay đổi nhiều như vậy được.
Mặc dù có vấn đề, nhưng Động Hư Tử Độ Kiếp tầng chín lại nói với mình rằng bản thân Lăng Phong không có vấn đề.
Vậy chỉ có thể là lão Lăng nhất định đã giấu mình và Động Hư Tử chuyện gì đó.
âu Dương đột nhiên nhớ tới đêm hôm đó, khi mình và Lâm Phong giằng co, hành động tiếp cận mình của Lâm Phong rất hoàn mỹ.
Một người có thể thay đổi sau khi trả qua cú sốc lớn, tính cách cũng có thể thay đổi trong nháy mắt.
Nhưng cách nói chuyện và hành động được tích lũy từ ngày này qua tháng khác thì phải cần rất nhiều thời gian mới thay đổi được.
Lăng Phong ngày xưa điềm đạm ôn hòa đột nhiên trở nên bá đạo như vậy, giống như bị đoạt xá.
Nói đến đoạt xá lại khến âu Dương nhớ tới Lâm Phong ở nhân gian.
Tướng mạo cực giống Tổ Uyên, thuộc tính giao diện cũng giống nhưng lại trở thành một kẻ giống Lăng Phong.
Chỉ trảm tâm ma thôi mà có thể thay đổi nhiều đến vậy sao?
Tâm ma bị chém còn giống sư đệ Ma tộc của mình như vậy?
Vậy trong đầu hắn khắc sâu về Tổ yên đến mức nào chứ?
Thế này đáng sợ quá đấy!
Cho nên âu Dương hoàn toàn có lý do để suy đoán, chắc chắn lão Lăng có chuyện gì lớn đang giấu mình.
Nhưng thế thì sao? Mình không tìm ra được lý do để giết hắn, Động Hư Tử xin tha thay hắn nữa.
Cho nên âu Dương buộc Lăng Phong phải lập lời thề thiên đạo.
Lâm Phong là tâm ma của ngươi đúng không?
Hắn làm xằng làm bậy dưới mí mắt ngươi, vậy ngươi phụ trách việc giết hắn đi, như thế không có vấn đề gì chứ?
Dưới lời thề thiên đạo, không giết hắn ngươi sẽ chết, giết hắn thì coi như diệt trừ được một mầm họa lớn.
Để Lăng Phong đi tiêu diệt nhân tố khiến âu Dương không yên tâm đã là phương pháp tốt nhất mà âu Dương có thể nghĩ tới.
Huống chi hiện tại bên cạnh Lăng Phong còn có lão tam Trần Trường Sinh đi theo. Chỉ cần Lăng Phong có gì không bình thường, tam sư đệ nhà mình chắc chắn sẽ ra tay làm thịt đối phương ngay lập tức.
âu Dương đang trầm tư gật đầu một cái thì hoàn hồn lại, nhìn diễn viên quần chúng vẫn đang ngoan ngoãn ngồi quỳ trước mặt mình, hắn ngạc nhiên hỏi.
“Ngươi còn quỳ gối ở đây làm gì?”
“Sư huynh, ngài cũng không bảo ta đi mà!”
Hoàng Dương Khải uất ức.
Vị sư huynh mặc áo xanh này giả heo ăn thịt hổ quá đi!
Mấy ngày trước mình vừa đột phá đến Kết Đan, từ trước tới nay đều là mình cúi đầu với người khác, vừa mới hưởng thụ cảm giác người khác cúi đầu trước mặt mình thì gặp phải âu Dương mặc áo xanh từ trên núi đi xuống.
Hơi thở trên người đối phương thể hiện hắn mới Trúc Cơ, thậm chí còn không ổn định, Hoàng Dương Khải lập tức tìm được cảm giác hơn người.
Nhưng cảm giác ấy biến mất ngay khi âu Dương dùng lượng chân nguyên bàng bạc đẩy ngã hắn xuống đất, sau đó bị âu Dương giẫm lên.
Hoàng Dương Khải bị ép đến không thể động đậy!
Tên này mới Trúc Cơ hả? Ngươi nói hắn là chưởng giáo Động Hư Tử giả trang thì Hoàng Dương Khải cũng tin!
Cảm giác ưu việt của Hoàng Dương Khải còn chưa kịp dâng lên, nháy mắt đã biến thành nhục nhã xấu hổ và chút chờ mong quái dị.
Khi hắn ngồi quỳ trước mặt vị sư huynh này, cũng phát hiện ra rằng vị sư huynh này mắng chửi người rất dễ nghe.
âu Dương khoát tay áo định để đối phương rời đi, đột nhiên nghĩ tới cái gì, hắn lại giơ tay đè vai đối phương lại.
âu Dương cười tủm tỉm hỏi.
“Ngự kiếm thuật của sư đệ thế nào?”
“Tạ sư huynh quan tâm, thuật pháp cấp thấp này chỉ cần có tay là làm được!”
Chẳng lẽ sư huynh muốn… ngự kiếm phi hành với ta sao?
Lúc Hoàng Dương Khải vừa định mời âu Dương thì có hai tiếng chó sủa ầm ĩ vang lên.
Hai con sư tử đá cao cỡ nửa người hất thẳng Hoàng Dương Khải sang bên, mừng rỡ sủa vang với âu Dương.
Chúng nó tranh nhau đứng trước mặt âu Dương, vô cùng nịnh bợ.
Một tháng trời chủ nhân mới tới cái đỉnh núi rách này một lần. Mình phải nắm bắt cơ hội, phải thể hiện tốt một chút!
Nhưng mà cái tên ngốc ở bên cạnh thật sự quá đáng ghét, muốn làm chó tốt thôi mà còn bị chịu áp lực cạnh tranh!
Hai con sư tử đá vì muốn tranh nhau xem ai sẽ được đưa âu Dương về núi, con nào con nấy thể hiện rất khoa trương.
Tiếng chó sủa, âm thanh đá vụn tung bay không ngừng vang lên.
âu Dương xạm mặt nhìn hai con sư tử đá vì tranh giành tình cảm mà đánh nhau, giơ tay lên vận một điểm chân nguyên, cho mỗi con một bạt tai mới khiến chúng nó chịu dừng lại.
Cuối cùng dưới yêu cầu mãnh liệt của hai con sư tử đá, âu Dương chỉ có thể ngồi lên lưng một con sư tử đá nhỏ hơn, còn con nhỏ hơn lại ngồi trên lưng con lớn hơn.
Trong tiếng chó sủa đầy hân hoan, âu Dương được hai con sư tử đá đưa xuống núi, để lại một Hoàng sư đệ không biết đang hâm mộ cái gì, dõi mắt nhìn theo bóng dáng âu Dương khuất dần trên đường núi Thanh Vân phong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận