Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 510: Tiểu Sơn phong vẫn là Tiểu Sơn phong

Khi từ Thanh Vân Phong trở Tiểu Sơn phong quen thuộc, âu Dương cũng không lựa chọn bay thẳng đến đỉnh núi Tiểu Sơn phong, mà điều khiển Tịnh Tử đáp xuống chân núi.
Nhìn Tiểu Sơn phong quen thuộc, suy nghĩ thật kỹ, hình như đã rất lâu rồi không đi qua con đường núi này.
Lần trước khi đi con đường núi này đều là mình đi xuống chân núi đón Đồ Đồ, bất tri bất giác đã qua ba bốn năm.
Nhìn Tiểu Sơn phong xanh um tươi tốt không có thay đổi gì so với lúc mình năm tuổi lên núi, trong lòng âu Dương không khỏi có chút thổn thức.
Sau khi xuyên việt đến thế giới này, đây là nơi duy nhất mình xem là nhà, nhưng lại giống như luôn vội vàng ở lại một khoảng thời gian, sau đó lại vội vàng rời đi.
Đi trên phiến đá xanh trên đường núi, mỗi một bước âu Dương đều đi rất cẩn thận, hoa cỏ hai bên đường nhìn đều thân thiết như vậy.
Mặc dù Tiểu Sơn phong không quá cao, nhưng nếu thật sự đi xuống bằng con đường núi uốn lượn thì vẫn phải tốn rất nhiều công sức.
Chỉ nói riêng về đường đi thì e rằng đi một ngày một đêm, cũng chưa chắc có thể đi tới cửa lớn của đỉnh núi Tiểu Sơn phong.
Bước đi ra vẻ thương cảm chưa được mấy phút, âu Dương đã có chút không kiên nhẫn.
Vốn cũng không phải là một người có nhiều kiên nhẫn, từ khi âu Dương đi tới Tiểu Sơn phong cũng chưa từng nghiêm túc đi hết con đường này.
Ôm lấy Tịnh Tử đang đi theo từng bước có chút phiền não nói: “Phiền chết đi được! Mình thật sự ăn no rửng mỡ, giả bộ văn thanh cái gì chứ! Đi thôi, Tịnh Tử, bay lên thôi!”
Kéo chân chó, áo xanh giống như một đạo gió mát xông thẳng lên bầu trời, ngay sau đó lượn lờ đáp trên đỉnh núi.
Nhìn cánh cửa quen thuộc trước mắt, cửa lớn vẫn như cũ giống như mình đẩy cửa xuống núi vẫn còn hôm qua, nhưng đã không còn huyên náo như ngày xưa, yên tĩnh khiến âu Dương có chút khó chịu.
Nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đập vào mắt vẫn là cây đa thật lớn kia, xanh um tươi tốt, lá cây lay động mang theo tiếng xào xạc, khiến trong sân càng thêm yên tĩnh.
Toàn bộ sân sạch sẽ, tất cả đều không nhiễm một hạt bụi.
Tất cả đồ vật đều được sắp xếp ngay ngắn trật tự, mỗi vật nhỏ đều có vị trí của nó.
Ở một góc tiểu viện, còn phơi chăn giống như đang chuẩn bị cho người về nhà.
Về phần có thể bị trời mưa làm ướt hay không, nam mụ mụ Tiểu Sơn phong sao lại không lo lắng đến điểm ấy chứ?
Xung quanh chỗ phơi có mấy trận pháp nhỏ ngăn cách côn trùng và mưa, chỉ có ánh mặt trời mới có thể chiếu xuống.
Xem ra trước khi xuống núi Trường Sinh đã quét dọn trong ngoài toàn bộ tiểu viện rất cẩn thận!
Nghĩ đến Trường Sinh, âu Dương hít sâu một hơi, trong mắt hiện lên một tia đau lòng.
Trên Tiểu Sơn phong, người tự khiến bản thân khổ nhất cũng chính là Trường Sinh.
âu Dương đi tới chiếc ghế nằm dưới tán cây đa, chậm rãi nằm xuống, nhìn mây trắng xẹt qua trên bầu trời, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Trong khoảng thời gian này, mấy nghịch tử nhà mình đều phải đi làm chuyện lớn của mình.
Thanh Vân Tông vốn trong phạm vi mấy vạn dặm rất lớn, nhưng lại trở nên rất nhỏ đối với bọn họ bây giờ.
Vốn là nơi ở lại của chim non, theo chim non lớn lên, sau khi vỗ cánh bay lượn, đối với chúng mà nói, nơi vốn che chở mưa gió lại trở thành chướng ngại trói buộc chúng bay lượn.
Trời cũng muốn mưa, mẹ phải lập gia đình, không làm gì được, tùy hắn đi thôi.
Nằm trên chiếc ghế nằm, âu Dương lắc lư dần nhắm mắt lại, Tịnh Tử làm ổ ở bên cạnh ghế nằm nhắm mắt dưỡng thần.
Dưới tiếng lá cây xào xạc, thiếu niên ngủ rất say với một con chó làm ổ trong tay, tất cả đều hiện ra vẻ yên tĩnh và an lành như vậy.
Thẳng đến khi cửa lớn của tiểu viện lại bị mở ra, một con khỉ mặt đầy lông lá, miệng như sấm rền, mặc một bộ áo tím không vừa vặn, tay ôm một đống quả dại đi vào.
Phong trần mệt mỏi khiến bộ lông màu vàng óng trên người đều có chút cuộn lại, trong đôi mắt tràn đầy mệt mỏi.
Dọc đường đi cả ngày đêm gấp rút chạy về, ngay cả nghỉ ngơi mình cũng không dám, chỉ sợ về muộn một chút thì lão đại sẽ không về được!
Nhưng sau khi mình trở về, trên Tiểu Sơn phong lại không có một bóng người, lúc này con khỉ mới nhớ ra tất cả mọi người đều được đại boss phái ra ngoài.
Pháp lực của mình thấp kém, lại không biết bắt đầu tìm kiếm từ đâu, nên chỉ có thể ở lại đây, trông coi Tiểu Sơn phong, chờ đại boss âu Dương trở về!
Lần chờ đợi này đã hơn nửa tháng…
Tịnh Tử mở mắt ra, liếc nhìn con khỉ, đương nhiên nhận ra con khỉ này chính là tiểu ma cà bông đi theo Trần Trường Sinh ra ngoài.
Lại cúi đầu, lần nữa nhắm mắt dưỡng thần.
Khi con khỉ cẩn thận ôm quả dại trong lòng, xoay người ngẩng đầu lên lại nhìn thấy âu Dương đang nằm trên ghế nằm.
Con khỉ đứng ngẩn ra, nhìn âu Dương đang ngủ, ngơ ngác ngây ngốc không tin vào mọi thứ trước mắt mình. Đôi mắt khỉ lập tức đẫm lệ.
Giống như cuối cùng cũng tìm được người tâm phúc, lại giống như thấy được Định Hải Thần Châm trong lòng!
Quả dại trong lòng từ trong tay chảy xuống, che miệng lại không để mình khóc thành tiếng, cẩn thận từng li từng tí đi tới trước chiếc ghế nằm, đầu tiên là cúi người với Tịnh Tử một cách hài hước.
Sau đó mới cuộn mình ở bên cạnh chiếc ghế nằm, nhìn đại boss nhắm mắt ngủ trên ghế nằm, trong lòng nhẹ nhõm giống như có tảng đá nặng rơi xuống đất.
Từ sau khi Trần Trường Sinh rời đi trên mặt khỉ chưa bao giờ cười lại hiện lên vẻ tươi cười.
Đại boss chắc chắn có biện pháp cứu lão đại, lão đại muốn đi làm chuyện rất nguy hiểm và xấu xa, chỉ có đại boss mới có thể cứu được lão đại!
Ở trong lòng tiểu ma cà bông, lão đại nhà mình chỉ nói gì nghe nấy với đại boss trước mắt, cho nên chắc chắn vị đại boss này lợi hại hơn lão đại nhà mình!
Vậy thì nhất định có thể cứu lão đại ra khỏi con đường sai lầm!
Con khỉ giống như tìm được hậu thuẫn, lại như tìm được chỗ dựa vững chắc, cảm giác đói bụng cũng không cảm nhận được, mà chỉ cảm thấy thần kinh căng thẳng đột nhiên thả lỏng ra.
Dựa vào chiếc ghế nằm, nằm ở bên kia Tịnh Tử chìm vào giấc ngủ say.
Giấc mơ lớn không biết thời gian, mặt trời lặn và mặt trăng lên.
Dưới ánh sao đầy trời, âu Dương đang mê man ngủ, mơ màng mở mắt ra.
Nhìn bóng cây quen thuộc trên đỉnh đầu, theo thói quen cất tiếng gọi:
“Lão tam, đi làm cho ta chút đồ ăn, muốn bỏ đói lão tử sao?”
Trần Trường Sinh luôn kịp thời đáp ứng mình, tươi cười bưng đồ ăn từ trong bếp ra, lúc này không đáp lại mình.
Trong sân vắng vẻ, dường như chỉ có mình.
Ồ.
Đúng rồi!
Bây giờ Trường Sinh không có ở đây!
Thằng nhóc đột nhiên rời đi, mình còn có chút không quen.
âu Dương cười tự giễu, bên tai lại truyền đến tiếng nức nở khe khẽ:
“Hu hu hu hu…”
âu Dương kinh ngạc nhìn lại, mà một khuôn mặt khỉ mặt mèo miệng như sấm đến trước mặt mình.
âu Dương bị dọa hết hồn lấy lại bình tĩnh, nhìn tiểu ma cà bông đã khóc lóc đến bết hết cả lông trên mặt, vẻ mặt hắn cũng như hòa.
Lại nhìn áo tím trên người con khỉ, trong mắt âu Dương lại có chút ảm đạm.
Giống như nhớ đến cái gì đo, từ trong ngực lấy ra tấm yêu bài có khắc tên Trần Trường Sinh, sau đó hắn đeo ở trên cổ tiểu ma cà bông, nhìn tiểu ma cà bông trước mắt nhẹ giọng nói:
“Xem ra đoạn đường này, ngươi đã rất vất vả!”
Tiểu ma cà bông sờ yêu bài trên cổ, nhìn tên trên yêu bài, lại nhìn âu Dương mỉm cười nhìn mình.
Giờ khắc này, những ủy khuất trong lòng tiểu ma cà bông giống như hồ thủy ddieenj xả lũ, tiếng khỉ kêu thê lương vang vọng thiên địa…
Bạn cần đăng nhập để bình luận