Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 220: Ký đi!

âu Dã Tử.
Cái tên vừa quen thuộc vừa xa lạ này.
Là của một bạn thân khác của mình.
Tên của người từ lúc là quân cờ của tiên nhân cho tới khi trở thành thanh kiếm trảm tiên sắc bén nhất của mình.
Nếu nói âu Trị Tử như vệt sáng xuất hiện để rọi sáng cho mình, thì âu Dã Tử chính là người bạn thân im lặng đi theo mình trên con đường ánh sáng đó.
Một người vì mình chiếu sáng con đường tới đạo, một người vì mình mà để lại đường lui sau khi thành đạo!
Tên hai người chỉ khác nhau một chút, nhưng lại quan trọng như nhau trong lòng Bạch Phi Vũ!
Còn cuốn sách này chính là đường lui mà người bạn thân để lại cho mình, tuy người đó luôn trầm mặc ít nói nhưng lại để lại một con đường lui trong tương lai cho mình.
Bạch Phi Vũ dùng một tay nắm chặt cuốn sách, mắt nhìn về phía Khí tổ bị bóp cổ, hờ hững nói: "Khí, ta không biết sau thời Thượng Cổ ngươi đã trải qua những gì, ta cũng không truy cứu vì sao ngươi giả làm đạo lữ của ta, bây giờ ta cho ngươi một lựa chọn."
Khí tổ sững sờ, mở miệng hỏi: "Lựa chọn gì?"
Cuốn sách không gió tự bay, tờ đầu tiên lật sang, Bạch Phi Vũ ra hiệu với Khí tổ rồi nói: "Ngươi rút một sợi chân linh của mình ra, viết tên thật của ngươi xuống quyển sách này!"
Nghe thấy lời của Bạch Phi Vũ, vẻ mặt Khí tổ vừa sợ hãi vừa tức giận, con chó này vậy mà lại muốn khống chế tiên nhân!
Hoang đường!
Sao có thể như thế được!
Đương nhiên Khí tổ hiểu ý của Bạch Phi Vũ là gì, chỉ cần mình dùng chân linh khí tên thật lên cuốn bút ký kia thì tương đương với ký vào giấy tờ bán mình, từ nay về sau hoàn toàn bị Bạch Phi Vũ mang ra sử dụng tùy ý!
Rõ ràng là con chó mà mình nuôi, bây giờ lại muốn trở mình thành chủ nhân?
Khí tổ cười lạnh, nói: "Mơ cũng đẹp!"
Tiên cũng có tôn nghiêm của tiên.
Thân từng là sự tồn tại cao quý nhất trên đời, sao lại có thể giống một con chó mặc người sử dụng được?
Tất nhiên Bạch Phi Vũ biết Khí tổ sẽ không dễ dàng ký tên.
Nhưng bây giờ không phải lúc để Khí tổ tự quyết định!
"Nếu không bằng lòng thì ngươi sẽ phải chịu thống khổ từ ba loại tai họa thiên lôi, bí phong, âm hỏa ở ngay tại đây! Mãi tới khi ngươi bằng lòng mới thôi!” Bạch Phi Vũ lạnh nhạt uy hiếp.
Tam tai lợi hại, mười kiếp cửu nạn vốn là thủ đoạn trừng trị do tiên nhân tạo ra để trừng phạt vạn vật và sinh linh.
Bây giờ nếu Khí tổ không chịu ký tên thật của mình lên cuốn sách này thì Bạch Phi Vũ sẽ để Khí tổ tự cảm nhân trừng phạt do chính hắn lúc còn là tiên nhân tạo ra!
"Biết bắt chước đấy âu Dã Tử, đi theo bên người Lý Thái Bạch bao năm, vậy mà ngươi lại có thể học theo y đúc dáng vẻ của hắn? Ngươi cùng lắm chỉ là chó của ta mà thôi, trước kia là chó, sau này cũng là chó!" Khí tổ châm chọc không hề khách khí.
Tới tận lúc này Khí tổ vẫn cho rằng âu Dã Tử trước mặt không dám ra tay với mình, chỉ đang mượn oai của Lý Thái Bạch để dọa mình mà thôi.
Tam tai lợi hại, mười kiếp Cửu Nạn là thủ đoạn mà chỉ có tiên nhân mới sử dụng được, một sinh linh nhỏ bé như hắn sao có thể làm được cơ chứ.
Dù có thể dùng được thì khí tiên linh mình cóp nhặt vạn năm ngưng luyện ra cũng đủ để chống cự rồi.
Khí tổ chẳng hề lo sợ, ta mà cau mày một cái thì Khí tổ ta mang họ ngươi luôn!
Bạch Phi Vũ nheo mắt, chân nguyên nâng cuốn sách trong tay lơ lửng trên không trung, thanh Lượng Thiên xích lấy từ Thanh Vân bí bảo đột nhiên xuất hiện trong bàn tay trống không, hắn nâng cây thước đập nhẹ vào đầu Khí tổ.
Quanh người Khí tổ vốn đang bị bóp cổ trong tay lập tức bùng lên ngọn lửa màu vàng!
Ngọn lửa vô cùng thần kỳ, rõ ràng đang cháy trong tay Bạch Phi Vũ nhưng không hề làm tổn thương tới ngón tay hắn.
Thế nhưng từ trong tiếng kêu rên thảm thiết của Khí tổ, có thể nhận ra được ngọn lửa này đã khiến chân linh của tiên nhân đau đớn ra sao.
"Ta cho ngươi một lựa chọn, chứ không để ngươi mồm chó mọc ngà voi!" Bạch Phi Vũ nheo mắt nói khẽ.
Bạch Phi Vũ không phủ nhận hắn nói mình là âu Dã Tử, bởi vì trong lòng Bạch Phi Vũ, bây giờ tựa như mình đang giúp đỡ bạn thân hoàn thành con đường cuối cùng.
Mình là Lý Thái Bạch chuyển thế, cũng là người kế thừa của âu Dã Tử.
Khí tổ bị ngọn lửa màu vàng kim thiêu đốt thống khổ kêu rên, không thiết sống.
Chân linh của tiên nhân không chết không biến mất, chỉ cần một ngày đạo còn tồn tại thì mình sẽ không chết, mặc dù ngọn lửa vàng óng này không thể giết chết mình nhưng lại có thể khiến chân linh của mình cảm nhận được sự đau khổ khôn cùng!
"âu Dã Tử!" Khí tổ đau đớn chịu đựng sự thiêu đốt của ngọn lửa màu vàng, đôi mắt oán độc nhìn về phía Bạch Phi Vũ, quát to.
Bốp!
Một cái vụt rơi vào người Khí tổ. Khí tổ chỉ to khoảng ba tấc suýt nữa bị cái vụt này đập gãy người.
"Đại sư huynh đánh được ngươi nên ngươi tưởng ta không trị được ngươi sao?" Bạch Phi Vũ cười lạnh nói.
Khí tổ nhìn con sói mắt trắng mình nuôi ra này, cảm giác phẫn nộ và bị sỉ nhục xông thẳng lên đầu, một Lý Thái Bạch đã trở thành ác mộng của mình rồi, bây giờ ngay cả con chó mình từng nuôi dưỡng cũng nhe răng với mình!
"Nếu ta có thể sống thì những tiên nhân khác cũng có thể dùng những các khác để sống sót, giờ chuyện mà ngươi và Lý Thái Bạch làm ra không sớm thì muộn cũng bị chúng ta điên cuồng trả thù! Lý Thái Bạch đã chết hoàn toàn, chỉ bằng ngươi thì có thể làm gì?" Khí tổ căm hận uy hiếp Bạch Phi Vũ.
Sắc mặt Bạch Phi Vũ cứng lại, vẻ chán ghét xuất hiện trên mặt, đám tiên nhân giống như gián đánh mãi không chết thật à?
Bạch Phi Vũ chỉ cười lạnh với uy hiếp của Khí tổ, hắn nói:
"Nếu ta đã có thể kéo bốn mươi chín tên phế vật như các ngươi từ trên trời xuống thì ta cũng có thể ấn chết các ngươi trong Cửu U lần nữa!"
"Ngươi cho rằng ngươi là Lý Thái Bạch? Nực cười, không thành tiên, cuối cùng còn mưu toan trộm trời, thành ếch ngồi đáy giếng. Như một thằng ngốc vậy!" Khí tổ bị đánh đau như vẫn mạnh miệng.
Bạch Phi Vũ nhìn ra, chỉ cần hắn vẫn coi mình là âu Dã Tử thì có chết Khí tổ cũng không ký tên thật của hắn vào.
Xem ra mình phải chứng minh thân phận bây giờ của mình?
Làm thế nào để chứng minh mình là Lý Thái Bạch đây?
Bạch Phi Vũ suy nghĩ, đột nhiên nhìn thấy Khí tổ đang sử dụng khí tiên linh cóp nhặt nhiều năm để chống lại ngọn lửa màu vàng.
Khí tiên linh chỉ có tiên nhân mới biết cách ngưng tụ, tương tự, đó cũng là thủ đoạn mạnh nhất của tiên nhân, đại thần thông ngưng tụ nguyên khí thiên địa tạo ra linh khí.
Không chỉ tiên nhân có thể sử dụng, quỷ thần cũng sử dụng được!
Bạch Phi Vũ mỉm cười, như thể đã tìm ra cách chứng minh mình là Lý Thái Bạch.
Nếu nói, tuy kiếp trước mình chém hết tiên nhân trong thiên hạ, nhưng lúc đó mình cũng là tiên!
Bạch Phi Vũ giơ cây thước trong tay lên, ấn trên đầu chân linh của Khí tổ.
Khí tổ vốn đang dùng khí tiên linh chống lại ngọn lửa màu vang kinh hãi phát hiện, khí tiên linh mình vất vả gom góp bao năm lại bị cây thước kỳ quái kia hấp thụ hết!
Đó là khí tiên linh mà chỉ có tiên nhân mới sử dụng được, ngay cả người có bảo vật thuộc về Đạo cũng không thể chạm vào!
Khí tổ cảm giác đầu ngu đi, ngơ ngác nhìn Bạch Phi Vũ, thậm chí còn quên luôn cả cảm giác đau khổ khi bị lửa thiêu đốt.
Bạch Phi Vũ nhìn Khí tổ đang ngơ ngác thì tỏ vẻ đang nhớ lại, thở dài nói: "Ta nhớ người đầu tiên ta làm thịt chính là ngươi, lúc làm thịt ngươi, âu Tử Dã còn muốn cầu tình cho ngươi nhưng ngươi lại suýt nữa thì giết chết hắn, phải không Khí?"
Chim xanh Điêu Mao bay từ xa tới rồi đậu lên vai Bạch Phi Vũ, dường như đang lẳng lặng nhạo báng.
Bây giờ ngay cả lời Khí tổ cũng không thốt ra được, chỉ ngơ ngác nhìn Bạch Phi Vũ.
Bạch Phi Vũ cất cây thước đi, lại lấy cuốn sách ra, nói bằng giọng điệu không cho phép từ chối:
"Ký đi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận