Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 701: Thần Chủ và quốc chủ (kết hợp hai chương làm một)

Hai người đã từng là sư huynh muội, bây giờ là Thần Chủ và quốc chủ. Mỗi người đều đứng ở đỉnh phong, giữa hai người lại hơi lạ lẫm.
Quốc chủ Vạn Yêu Quốc vẫn ở trong thế giới mà Bạch Phi Vũ là Thần Chủ cũng đã siêu thoát thế giới, trở thành Chí Thánh.
Bạch Phi Vũ mang theo oai nghiêm thần thánh huy hoàng ngồi trên giường mây, cai quản trăm vạn thần ở phía trên Tam Thập Tam Thiên. Bây giờ Ðát Kỷ là vạn yêu chi chủ, cai quản tất cả Yêu tộc của thế giới. Bây giờ, hai người đang đối mặt trong đại điện này.
Tình nghĩa đồng môn trên Thanh Vân Tông giống như cách một thế hệ trải qua nhiều năm.
Uy áp Thánh Nhân chỉ lơ đãng phát ra từ trên người Bạch Phi Vũ đã khiến Ðát Kỷ cảm thấy hô hấp hơi nặng nề.
"Sao? Chẳng lẽ ta gặp Thánh Nhân, còn cần quỳ xuống?" Ðát Kỷ ráng chống đỡ, nàng ngẩng đầu, trào phúng hỏi.
Nếu là sinh linh phổ thông, cho dù là bất cứ cường giả Độ Kiếp kì nào dám làm càn trước mặt Thánh Nhân như thế thì sớm đã bị sức ép của Thánh Nhân nghiền thành bột phấn.
Nhưng nếu lời này do Ðát Kỷ nói ra thì Thánh Nhân cũng cảm thấy đau đầu.
Bạch Phi Vũ cầm bầu rượu nhìn Ðát Kỷ đã trưởng thành thành mỹ nhân xinh đẹp, cảm thán nói: "Khi ngươi còn bé đái dầm đều do sư huynh ta giúp ngươi phơi chăn mền, không ngờ chỉ chớp mắt Đồ Đồ đã là Nữ Hoàng Yêu tộc.”
Bạch Phi Vũ nhớ lại những kí ức cũ, giống như cảnh mới tu hành trên Tiểu Sơn Phong còn rõ mồn một trước mắt.
Cũng rất khó nghĩ vị mĩ nhân xinh đẹp trước mắt và tiểu hồ ly chạy tới chạy lui sau lưng mấy người bọn họ là cùng một người.
Thời gian quả nhiên là lưỡi dao vô hình, dù là Thánh Nhân cũng chỉ có thể than thở bất lực.
"Đừng gọi ta bằng cái tên đó! Hôm nay, ta tới đây là muốn ý chỉ của Thần Chủ.” Ðát Kỷ lạnh lùng nói.
Ðát Kỷ giống như con mèo xù lông lên khi nghe được cái tên quen thuộc, không nể tình mở miệng chống đối Bạch Phi Vũ.
Bạch Phi Vũ cười khổ, không biết mình đắc tội sư muội chỗ nào, mỗi lần tới Tam Thập Tam Thiên, sư muội đều giống như người ngoài.
Nữ hài tử càng lớn càng xa lạ sao?
Nhớ tới lúc tiểu sư muội còn bé, mấy vị sư huynh đệ còn ở Tiểu Sơn Phong, người mà Đồ Đồ thích nhất là mình. Dù sao trên Tiểu Sơn Phong, mình là người tuấn tú nhất.
Bạch Phi Vũ thoát khỏi kí ức, điều chỉnh sắc mặt, ho nhẹ một tiếng nói: "Ngươi muốn phong thiện Thái Sơn là vì muốn thành Bán Thánh sao?"
"Ta muốn thế nào, còn không cần Thần Chủ hỏi, Thần Chủ chỉ cần để Ngũ Nhạc Thần Quân nhường ra Thái Sơn là được!” Ðát Kỷ không nể mặt Bạch Phi Vũ, nàng từ tốn nói.
Nàng muốn phong thiện tại Thái Sơn nhưng bây giờ Thái Sơn là chỗ hội tụ lớn nhất của các thần trên thế giới này.
Nếu nàng muốn phong thiện tại Thái Sơn thì nhất định phải để các thần sống trên Thái Sơn nhường ra vị trí. Sau đó thông báo cho thế giới biết mình nhất thống toàn bộ Yêu tộc.
Dưới sự điều tra của thế giới, Yêu tộc nhất thống mới có thể được thế giới thừa nhận, hạ xuống công đức lớn.
Như vậy, nàng mới có thể lấy công đức lớn đặt chân Bán Thánh.
Mười năm trước, nàng đã tới Tam Thập Tam Thiên, muốn vị Thần Chủ trước mắt lên đồng chỉ cho các thần trên Thái Sơn. Nhưng bây giờ đã qua mười năm, các thần trên Thái Sơn vẫn chưa dời đi.
Chẳng lẽ phải ép mình đưa binh lên Thái Sơn, giết sạch toàn bộ Thái Sơn?
Bây giờ ba vị Thánh quản lý thế giới, mình còn chưa muốn quyết liệt với Thánh Nhân, nhưng bây giờ không phải đang ép mình phải cứng rắn sao?
Ánh mắt Ðát Kỷ lạnh lùng, ấp ủ sát ý, nhìn Bạch Phi Vũ trên thần tọa, ánh mắt càng khó coi.
"Sư muội không cần nhìn ta như vậy, đây không phải ý của ta mà là ý của Đại sư huynh!" Bạch Phi Vũ bất đắc dĩ nói.
"Đại sư huynh? Lãnh Thanh Tùng? Hắn không phải Đại sư huynh của ta." Ðát Kỷ không e dè mở miệng hỏi.
"Sư muội đừng ồn, nếu ngươi để cho Đại sư huynh nghe được, chắc chắn hắn sẽ trách phạt ngươi!" Bạch Phi Vũ sửng sốt, vội vàng nói.
Mình tính tính tốt, còn có thể dung túng sư muội trước mắt làm ầm ĩ, nhưng nếu để cho vị Đại sư huynh ở trong Hỗn Độn nghe được thì chắc chắn sẽ trừng phạt nàng.
Khối băng kia đã từng nhiều lần đóng cửa không tiếp mình rồi.
Ðát Kỷ không hề kiêng kị nói: “Sao? Giết ta? Chỉ cần hắn mở miệng, bây giờ ta lập tức đi Hỗn Độn, treo cổ trước cửa Thái Hư Cung của hắn!"
"Ài, ngươi, sao lại…" Bạch Phi Vũ cảm thấy rất đau đầu khi đối mặt Ðát Kỷ bướng bỉnh thành như vậy.
Rõ ràng đã là quốc chủ, nhưng tính tình vẫn xúc động cố chấp, những năm gần đây, ba người bọn họ cũng dọn dẹp không ít phiền phức cho tiểu sư muội nhà mình.
Cũng không phải hắn không muốn để tiểu sư muội phong thiện Thái Sơn, thật sự là Đại sư huynh mệnh lệnh rõ ràng, chỉ nói cho hắn biết thời cơ chưa tới.
Thời cơ chưa tới, thời cơ chưa tới, thời cơ lúc nào đến a?
Nhớ tới người lạnh lùng kia, chỉ nói bốn chữ thì không nói nữa, Bạch Phi Vũ không nhịn được trán nổi gân xanh.
Nói nhiều thêm một chữ sẽ chết sao?
Từ nhỏ đã có thể hù người như vậy, bây giờ đã già vẫn còn như vậy?
Hơn nữa nhìn điệu bộ này của Ðát Kỷ, nếu hôm nay không hạ thần chỉ cho nàng, có lẽ cô nàng này sẽ trở về dẫn binh tấn công Thái Sơn.
Đại sư huynh nói chuyện chỉ nói mấy chữ, hiện tại thật đúng là hại khổ ta!
Bạch Phi Vũ có kế hoạch, trong tay đột nhiên xuất hiện một quả trứng yêu thú, nhìn Ðát Kỷ, lấy lòng nói: "Sư muội, Đại sư huynh nói thời cơ chưa tới, nếu không ngươi về trước đi, ta thấy quả trứng yêu thú này có duyên với ngươi, không bằng vi huynh đưa cho ngươi?"
Trứng yêu thú xuất hiện trước mặt Ðát Kỷ, nàng nhận lấy, cảm nhận được từ trong trứng truyền đến hơi quen thuộc, ngay lập tức ngây người ngay tại chỗ.
"Sư huynh, các ngươi đang gạt ta chuyện gì?" Ðát Kỷ ôm trứng yêu thú, cúi đầu nói.
Bạch Phi Vũ cứng đờ, lập tức ra vẻ nhẹ nhõm nói: "Sư muội nói gì vậy, chúng ta là Thánh Nhân, thế giới đều hiện rõ trong mắt ta, có chuyện gì cần giấu diếm ngươi?"
Ðát Kỷ ngẩng đầu, ánh mắt tàn nhẫn, nói: "Các ngươi nhất định biết, đúng hay không? Các ngươi nhất định biết! Hắn là ai?"
Những năm qua, Ðát Kỷ đi tìm ba người Bạch Phi Vũ rất nhiều lần, muốn từ trong miệng ba vị đã thành tựu Chí Thánh biết được, bóng người trong đầu mình là ai.
Nhưng ba vị sư huynh rõ ràng đã là Chí Thánh, lại ngậm miệng không nói, chỉ nói là nàng suy nghĩ quá nhiều, có thể là do quá nhớ cha.
Bóng người kia có phải cha hay không, dù ba vị sư huynh lại kiên trì, trong lòng Ðát Kỷ làm sao có thể không hiểu rõ?
Người trong đầu nàng vốn không phải cha!
Sắc mặt Bạch Phi Vũ nghiêm túc, lần đầu tiên dùng giọng răn dạy nói chuyện với nàng: "Sư muội, có một số việc là chuyện của Thánh Nhân, ngươi không thể quản lí. Ngươi không cần hỏi lại, ta cũng sẽ không trả lời!”
"Vậy các ngươi biết rõ ta chuẩn bị phong thiện Thái Sơn là vì cái gì, lại không ngăn cản ta, tính toán của các ngươi không phải cũng đang chờ hắn sao?" Ðát Kỷ rống to với Bạch Phi Vũ, trên mặt toàn nước mắt, người khác nhìn thì càng yêu hơn.
Hắn trả lời như vậy, ngược lại khiến Ðát Kỷ tin tưởng suy đoán trong lòng.
Bạch Phi Vũ nhìn Ðát Kỷ lã chã chực khóc, sắc mặt khó coi.
Từ khi nào cô nàng ngốc này đã tinh ý như vậy?
Khi Bạch Phi Vũ nghe Ðát Kỷ nhắc tới bóng người áo xanh thì theo bản năng cảm thấy đau lòng. Nhưng hắn cũng không muốn thừa nhận mình đã quên thứ gì đó.
Hắn làm người hai đời, bây giờ càng là Thánh Nhân do trời định, có chuyện gì trong thế giới này mà hắn không làm được? Có chuyện gì trong thế giới này mà hắn không biết?
Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng!
Nhưng khi Bạch Phi Vũ nhớ tới giấc mơ của mình, giấc mơ mà mỗi lần hắn tỉnh đều không thể nhớ lại.
Từ đáy lòng lại cho rằng bóng người áo xanh mà tiểu sư muội nhắc tới có lẽ là thật.
Là người mình lãng quên? Một người mà ngay cả hôm nay, hắn đã thành Chí Thánh đều không thể nhớ lại?
Bạch Phi Vũ nhìn Ðát Kỷ quật cường, hắn mỉm cười.
Dù có hay không, tiểu sư muội còn dũng cảm hơn Thánh Nhân như hắn.
Ngay cả chân tướng mà Thánh Nhân như hắn cũng không dám đi đối mặt thì tiểu sư muội lại kiên trì suy nghĩ của mình. Như vậy cũng tốt, có lẽ thật sự có thể biết, bí mật khiến ba sư huynh đệ bối rối mấy trăm năm qua.
Một thanh kiếm đột nhiên xuất hiện trong tay Ðát Kỷ, Ðát Kỷ cầm kiếm nhìn Bạch Phi Vũ.
Bạch Phi Vũ ngơ ngác nhìn Ðát Kỷ cầm kiếm, giống như một con kiến giơ một khối bùn đất lên muốn đập chết một nhân loại, thật buồn cười.
"Ồ? Ngươi muốn làm cái gì? Những năm qua giết nhiều Yêu tộc như vậy, bây giờ lại muốn giết Thánh?!" Ánh mắt Bạch Phi Vũ nổi lên ánh sáng thần thánh màu vàng, thần luật tuôn ra, uy nghiêm hiển hách.
Ðát Kỷ lại trở tay đặt thanh kiếm nằm ngang cổ, kiên quyết nói: "Hôm nay nếu các ngươi còn muốn giấu diếm ta, vậy ta sẽ chết cho các ngươi xem!"
Sư huynh bọn họ biết rõ ràng, chắc chắn "Hắn" bị lãng quên, nhưng vì sao các sư huynh còn muốn giấu diếm mình?
Mình cũng không phải con rối trong tay ai, mặc kệ người khác sắp xếp, nếu không thể biết rõ toàn bộ câu chuyện trong đó, mình thà chết còn hơn!
Nàng đã từng đi theo phía sau sư huynh cổ vũ họ, bây giờ đã trưởng thành là một vị đại tu sĩ trực diện đạo tâm.
"Dừng tay!" Một giọng nói uy nghiêm vang lên, trong thần điện vỡ ra một khe hở không gian, Trần Trường Sinh mặc áo tím bước ra từ dòng sông thời gian, khuôn mặt trung niên tang thương tràn đầy uy nghiêm.
Trần Trường Sinh đứng trước mặt Ðát Kỷ, nhìn nàng, giọng nói vốn uy nghiêm đã dịu xuống, nhẹ giọng nói: "Tiểu sư muội, buông thanh kiếm xuống trước!"
"Không!" Ðát Kỷ nhìn Trần Trường Sinh cố chấp từ chối, thậm chí thanh kiếm còn đưa sát cổ.
Một người không đủ, còn tới hai người? Chí Thánh thì sao? Các ngươi thật sự dám giết ta sao?
Trần Trường Sinh thở dài, vung ống tay áo về phía Ðát Kỷ đang quật cường. Khi ống tay áo vung lên, một luồng lực lượng mênh mông lao thẳng tới mặt Ðát Kỷ, nàng cuống quít muốn vận khởi chân nguyên ngăn cản. Nhưng nàng sợ hãi phát hiện, cơ thể không nghe nàng sai khiến, sức ép to lớn vọt tới nàng.
Dưới Thánh Nhân đều là sâu kiến, dù bây giờ, Ðát Kỷ đã đến Độ Kiếp đỉnh phong nhưng không thể nhận một chiêu của Thánh Nhân.
Ầm!
Thanh kiếm rơi xuống đất.
Trần Trường Sinh bước lên ôm lấy Ðát Kỷ, nhìn nàng ngủ say, vẻ mặt hắn dịu dàng.
“Ngươi rời khỏi giường mây. Không thấy tiểu sư muội ngủ thiếp đi sao?” Trần Trường Sinh trừng mắt liếc Bạch Phi Vũ, trách hắn không có ánh mắt.
"Được, dù sao người bị chửi luôn luôn là mình!" Bạch Phi Vũ ngoan ngoãn rời khỏi giường mây để Trần Trường Sinh đặt Ðát Kỷ lên giường mây.
Sau khi đặt Ðát Kỷ lên giường mây, Trần Trường Sinh nhìn nàng ngủ say, không biết hắn đang suy nghĩ cái gì.
"Nhị sư huynh, tiểu sư muội có phải quá kiêu căng không, không bằng phong nàng một chức Thần Quân, để nàng học một chút quy định? Bạch Phi Vũ thò đầu ra, nhìn Ðát Kỷ đang ngủ say, hắn hỏi Trần Trường Sinh.
“Ngươi thật sự cảm thấy người mà nàng nhắc tới là từ không sinh có?” Trần Trường Sinh liếc Bạch Phi Vũ, nói.
"Cũng không phải cái gì từ không sinh có, Cửu Vĩ Thiên Hồ có bản lĩnh nhìn trộm thời gian, dù chúng ta cũng không thể làm được việc này, nhưng ta thực sự không cách nào nghĩ ra có ai có thể khiến ba huynh đệ chúng ta lãng quên một người?” Bạch Phi Vũ im lặng một chút rồi đáp.
Thân là Thánh Nhân, bọn họ có thể siêu thoát dòng sông thời gian, nhìn thấy dòng chảy của dòng sông thời gian tiến lên, thậm chí nhìn thấy thời gian lần kiếp nạn tiếp theo sẽ xuất hiện.
Cho dù có bản lĩnh này, nhưng bọn họ là Thánh Nhân lại vẫn không thể khống chế hướng chảy của dòng sông thời gian.
Mà dù Cửu Vĩ Thiên Hồ cũng không thể chi phối hướng chảy của dòng sông thời gian, nhưng lại có thể dự báo dòng sông thời gian sẽ hướng chảy hướng nào!
Đây cũng là lí do vì sao, khi ba người nghe Ðát Kỷ nhắc tới người bị lãng quên, đau khổ tìm mấy trăm năm không có kết quả nhưng vẫn không nghi ngờ lời của nàng. Bất cứ chuyện gì đều có lí do của nó, không có lửa thì sao có khói.
Thậm chí sư muội nhà mình không tiếc muốn phong thiện Thái Sơn, trở thành Bán Thánh của Yêu tộc, sau đó tự hủy tu vi, cũng muốn đi thăm dò tương lai, đi tìm người không tồn tại kia.
Dù vì sư muội duy nhất của mình thì ba người bọn họ cũng không thể ngồi nhìn Ðát Kỷ hao tổn tu vi của mình, đi tìm một người hư vô mờ mịt.
Trần Trường Sinh thấp giọng nói: “Lần đầu tiên sư muội tới tìm ta, ta đã tin nàng!"
Bạch Phi Vũ cũng không kinh ngạc khi nghe lời nói kinh người của Trần Trường Sinh, ngược lại rửa tai lắng nghe.
"Nguyện ý nghe huynh trưởng giải thích!" Bạch Phi Vũ ngồi thẳng lên, nghiêm túc nói.
"Thánh Nhân không gì không biết, không gì làm không được, đạo lí thế giới là Thánh Nhân, Thánh Nhân là người phát ngôn cho đại đạo của thế giới này, chân chính siêu thoát thế giới, thu hoạch được đại tự tại, đại tiêu dao. Đây mới là Thánh Nhân!" Trần Trường Sinh ung dung nói.
Bạch Phi Vũ nghe Trần Trường Sinh nói thì không hiểu gì cả, hắn hỏi: "Huynh trưởng nói Thánh Nhân chi đạo là gì?"
Trần Trường Sinh xoay người ánh mắt sáng rực nhìn Bạch Phi Vũ, nói: "Nhưng ngươi, ta và Đại sư huynh có đại tiêu dao? Đại tự tại? Chúng ta đến cùng bị thứ gì vây ở giữa thế giới, chẳng lẽ trong lòng ngươi không có nghi vấn?"
Bạch Phi Vũ nghe Trần Trường Sinh hỏi, sắc mặt nghiêm túc.
"Sư huynh nên làm thế nào?" Bạch Phi Vũ hỏi Trần Trường Sinh.
Trần Trường Sinh mới chậm rãi giơ tay lên, ôm quyền nhìn trời, nghiêm túc nói: "Mời Đại sư huynh xuất hiện!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận