Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 158: Ta muốn đánh đối thủ tan tác dù với một bộ bài nát!

Đáy lòng Trần Trường Sinh trở nên vô cùng tán thành với cách nói của Lăng Phong, quy luật cá lớn nuốt cá bé này ở trong tận thế được thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn.
"Vốn chính là như vậy! Nói như vậy thực sự là như thế! Thế giới này vốn là như vậy."
Trong đầu Trần Trường Sinh không ngừng tự nói với mình, Lăng Phong nói đúng.
"Trường Sinh!" Đột nhiên giọng nói nhảy thoát của âu Dương vang lên trong đầu Trần Trường Sinh giống như gió cuốn mây tan quét sạch những ý nghĩ cực đoan trong đầu hắn.
Trong hai mắt Trần Trường Sinh khôi phục lại trong sáng, ngẩng đầu nhìn về phía Lăng Phong trên bầu trời rồi chắp tay nói: "Lăng Phong sư huynh nói không sai nhưng ta vẫn không dám gật bừa!"
Trong mắt của Lăng Phong đang đứng trên hạc trắng hiện lên một tia đáng tiếc, hắn không nghĩ đến Trần Trường Sinh ở trước mắt này lại có thể thoát ra từ trong lời nói của mình?
Cho dù là chưởng môn Động Hư Tử cũng đã bị lời nói của mình ảnh hưởng hoặc nhiều hoặc ít, vậy mà Trần Trường Sinh trước mắt lại có thể hoàn toàn tránh thoát ra từ trong cạm bẫy ngôn ngữ của mình.
Loại năng lực này của mình có được sau khi mình chiếm cứ thân thể của mình một lần nữa, phảng phất giọng nói và lời nói của mình có sức tin phục trời sinh, thậm chí có thể thuyết phục đối phương đồng ý với ý nghĩ của mình, cũng hoàn toàn trở thành tùy tùng của mình!
Tu vi càng cao thì mức độ chịu ảnh hưởng của mình cũng càng nhẹ, Động Hư Tử thân là chưởng môn có tín niệm cường đại biết bao nhưng lúc mình mở miệng cũng sẽ sinh ra một tia dao động.
Nhưng mặc dù ngay từ đầu Trần Trường Sinh trước mắt đã gần như tin tưởng và nghe theo mình hoàn toàn nhưng không biết vì sao trong nháy mắt hắn đã tránh thoát ra được!
Không hổ là quái vật đi ra từ Tiểu Sơn phong sao?
Lăng Phong ngồi ở trên hạc trắng, vỗ tay, một con hạc vàng khác xuất hiện ở bên cạnh mình, Lăng Phong giơ tay ý bảo Trần Trường Sinh ngồi trên hạc vàng.
Trần Trường Sinh chần chờ một chút, sau đó vẫn thả người nhảy lên trên hạc vàng, hai người cưỡi hạc đi về phía ngoài sơn môn Thanh Vân tông.
Sau khi đi ra khỏi sơn môn Thanh Vân tông, trước đại điện trên đỉnh núi Thanh Vân phong, Động Hư Tử cầm phất trần trong tay nhìn Lăng Phong và Trần Trường Sinh đã gần như biến thành hai điểm đen nhỏ ở chân trời, trên mặt không vui không buồn.
Lăng Phong ngồi ở trên hạc trắng vừa ra khỏi sơn môn, lập tức cảm thấy cảm giác áp bách đè nén trong lòng mình biến mất không thấy trong nháy mắt, cái cảm giác thoải mái trong linh hồn này thậm chí còn khiến cho Lăng Phong cười ha ha.
Một tay Lăng Phong đỡ trán, ngửa đầu cười to, nóng nảy tà mị!
"Vì sao sư huynh đột nhiên bật cười?" Trần Trường Sinh không hiểu cái gì nên hỏi.
"Ta nghĩ tới một vài chuyện vui!" Lăng Phong không thèm để ý.
Một lát sau, Lăng Phong lại mở miệng hỏi: "Trần sư đệ, lần này xuống núi, có thể ngươi sẽ gặp mặt người quen cũ!"
"Người quen cũ?" Trần Trường Sinh nhìn về phía Lăng Phong với vẻ khó hiểu, từ lúc rời khỏi Thanh Vân tông, bên người Lăng Phong đã lộ ra một cỗ tà khí.
Lăng Phong cười như không cười nhìn Trần Trường Sinh: "Đúng vậy, người quen cũ, có thể là sư đệ Ma tộc của ta bị ngươi làm thịt kia!"
Hưu!
Trong nháy mắt, mấy ngàn là bùa vàng xuất hiện ở trước mặt Lăng Phong, che khuất bầu trời giống như che giấu Lăng Phong.
"Ngươi cứu sống hắn?" Giọng nói của Trần Trường Sinh lạnh lẽo như băng tuyết vạn năm trong Cửu Uyên, nhìn Lăng Phong mà hỏi.
Lăng Phong lắc đầu nói: "Tổ Uyên đã chết, một tên dư nghiệt của Ma tộc cũng không đáng để ta đi cứu! Hẳn là âu Dương sư huynh không nói cho ngươi biết chuyện ta chém tâm ma này?"
"Tâm ma?" Trần Trường Sinh nhìn về phía Lăng Phong, vẻ mặt mê man.
"Đúng, sau khi ngươi giết chết Tổ Uyên, thực sự ta đã sụp đổ, thậm chí còn có một lần hoài nghi mình nên tu luyện hay không, nhưng cuối cùng ta vẫn chiến thắng chính mình, thành công chém tâm ma ra ngoài, hoàn thành Xuất Khiếu kỳ!" Lăng Phong ngồi trên hạc trắng nói với vẻ mặt bình tĩnh.
"Vậy có liên quan gì đến Tổ Uyên?" Trần Trường Sinh bình tĩnh hỏi, nhưng Đinh Đầu Thất Tiễn Thư trong tay đã chuẩn bị phát động bất cứ lúc nào.
Lăng Phong nhìn Trần Trường Sinh với vẻ cổ quái: "âu Dương đã đi đến nhân gian một chuyến, chuyện này ngươi biết không? âu Dương nói ở nhân gian hắn gặp được một nam nhân có tướng mạo rất giống với Tổ Uyên nhưng gọi là Lâm Phong, còn là Lâm có hai chữ Mộc!"
Trong nháy mắt Trần Trường Sinh đã hiểu được ý tứ của Lăng Phong, có chút kinh ngạc nhìn Lăng Phong hỏi: "Ý của ngươi là tâm ma của ngươi chiếm cứ thân thể đã chết của Tổ Uyên?"
Lăng Phong gật đầu nói: "Nếu đúng như âu Dương đã nhìn thấy, ta nghĩ chính xác là như thế!"
Trần Trường Sinh cau mày, sau khi đại sư huynh từ nhân gian trở về, quả thực đã nói gặp ma tu có thể đoạt xá những người khác, chỉ có Tổ Uyên đời sau mới có được năng lực này, cho nên trong lúc nhất thời trong lòng mình rối loạn, thậm chí còn ra tay với tiểu sư muội, kết quả bị đại sư huynh tát một cái.
Vốn chính mình vẫn muốn len lén đặt máy theo dõi dọc theo ở trên người nhị sư huynh để tìm được đất nước nhân gian kia, cũng triệt để tìm cho ra tên tu sĩ kia, không nghĩ tới vậy mà tìm được nguyên nhân ở Lăng Phong.
"Lần này sư huynh xuống núi chính là vì diệt trừ tâm ma làm loạn?" Trần Trường Sinh cau mày.
Lăng Phong nhìn Trần Trường Sinh trước mắt, dường như suy nghĩ đã quay trở về ngày mình vừa đạt được quyền khống chế thân thể, khi đó mình vốn nhát gan đang chuẩn bị dùng kim châm để dẫn thần hồn, còn dùng lời lẽ chính nghĩa để nói với chính mình: "Ta không biết ngươi đang tính toán cái gì nhưng nếu như ngươi dám lấy thân thể của ta làm chuyện ác gì thì cho dù là ta dấn thân vào Ma tộc cũng nhất định phải giết ngươi!"
Câu cảnh cáo này đột nhiên xuất hiện ở trong đầu Lăng Phong, Lăng Phong lại nở nụ cười, cười ha ha, cười điên cuồng, sau khi cười xong, Lăng Phong mới nghiêm túc nhìn Trần Trường Sinh mà nói: "Sư đệ, đã là người Ma tộc, tu sĩ chúng ta gặp nhất định phải giết đúng không? Mà lại làm nhiều chuyện ác như vậy, dù ta có liều mạng bỏ mình cũng phải giết hắn!"
Trần Trường Sinh nhìn Lăng Phong lộ ra vẻ mặt nghiêm túc, gật đầu, nhưng không biết vì sao trong lòng hắn lại có cảm giác nguy cơ rất lớn đối với Lăng Phong ở trước mắt.
Lăng Phong không thèm để ý đến vẻ mặt tràn ngập sự đề phòng của Trần Trường Sinh, cố tình ngay ngắn trên hạc trắng, nhìn mặt trời nhảy ra từ biển mây trước mắt, trong đầu lại có hàng vạn hàng nghìn suy nghĩ.
Hiện tại mình đã ở vào trong một ngõ cụt, âu Dương không tin mình, sư phụ Động Hư Tử của mình cũng bắt đầu hoài nghi mình, biểu hiện của mình ngày hôm đó quá hoàn mỹ, cũng bởi vì quá hoàn mỹ nên mới có thể làm cho người ta cảm thấy hoài nghi.
Hiện tại có thêm Trần Trường Sinh nữa thì có liên quan gì chứ?
Lăng Phong ta chính là thuận theo thiên đạo, đi làm, đi tranh đấu, chém giết quang minh lỗi lạc!
Chỉ cần ta đi ngay ngồi thẳng, ta mới là Lăng Phong chân chính hoàn mỹ nhất.
Cái mình đang theo đuổi chính là sự hoàn mỹ nhất, mài dũa tâm tính không biết bao nhiêu năm tháng khiến Lăng Phong sinh ra cảm giác kiêu ngạo.
Chịu khổ nhiều như vậy, dựa vào cái gì mình không thể đi lên đỉnh cao trong cái nhìn chăm chú của bao người.
Lăng Phong ta càng muốn đánh đối thủ tan tác dù với một bộ bài nát!
Phế vật mới có thể yếu đuối, Lăng Phong ta trở về chính là vì để trở thành sự tồn tại cao thượng nhất của thế giới này!
Mặt trời nhảy ra khỏi biển mây, hoàn toàn không có gông xiềng, trong chốc lát ánh sáng màu vàng đã phủ kín toàn bộ bầu trời và biển mây!
Bạn cần đăng nhập để bình luận