Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 187: Chiến thần với tình yêu trong sáng của Đại Đường ngã xuống

Kiếm ý của mỗi kiếm tu đều không hề giống nhau, kiếm pháp có muôn hình vạn trạng và nhưng mỗi kiếm tu trên thế giới này đều có kiếm ý đặc thù của riêng mình.
Mặc dù Trần Trường Sinh không phải kiếm tu, nhưng vẫn biết những kiến ​​thức dễ hiểu này.
Trần Trường Sinh quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn với kiếm ý mà Trần Trường Sinh cảm nhận được từ bên trong người của thiếu nữ mặc long bào này.
Bởi vì kiếm ý lưu lại này chính là kiếm ý của Nhị sư huynh nhà mình!
Nói cách khác, lần trước Đại sư huynh và Nhị sư huynh đã gặp được thiếu nữ ở trước mắt đây khi họ đi đến thế giới người thường!
"Trần sư đệ, ngươi cũng đã phát hiện ra thiếu nữ mặc long bào có chút khác thường phải không?"
Lăng Phong nói.
"Đúng vậy, linh hồn của thiếu nữ này có chút vấn đề, hơn nữa bên trong còn có kiếm ý của Lãnh sư huynh nữa!"
Trần Trường Sinh trầm ngâm rồi cũng không hề giấu diếm hay giữ lại mà mở miệng nói.
Dù sao chính mình có thể nhìn ra những thứ này thì tại trước mặt của người đã là Xuất Khiếu như Lăng Phong đây cũng nhìn thấy rõ ràng.
Lăng Phong nhẹ gật đầu, giả vờ như có điều suy nghĩ nói:
"Chẳng lẽ âu Dương và Lãnh Thanh Tùng sau khi đi tới nơi này đã phát hiện thiếu nữ này không tầm thường nên sau đó ra tay cứu thiếu nữ này?"
Trần Trường Sinh lại lắc đầu mở miệng nói:
"Có lẽ không phải như vậy, nếu như Đại sư huynh và Nhị sư huynh thật sự ra tay thì chắc chắn sẽ không chỉ làm đến mức này, bởi vì trạng thái linh hồn như vậy đối với thiếu nữ này mà nói là một loại đau khổ vô cùng."
Hai người đang ở trong vòng vây của mấy vạn cấm vệ quân vậy mà cứ đứng nói chuyện phiếm giống như không xem ai ra gì, ngược lại mấy vạn cấm vệ quân lại tỏ vẻ căng thẳng nhìn hai người ở trước mắt như gặp đại địch vậy.
Những cấm vệ quân này đều rất rõ ràng, hai người đang đứng trước mặt từ trên trời rơi xuống này chắc chắn đều không phải người bình thường, cho dù không phải là tiên nhân thời gian trước làm mưa làm gió ở trong hoàng thành thì ít nhất cũng là hai vị Tiên Thiên đại tông sư.
Chỉ có Tiên Thiên đại tông sư mới có bản lĩnh dừng lại ngắn ngủi ở trên không trung!
Bây giờ hoàng thành chính vào thời kỳ nguy cơ sống chết trước mắt, vậy mà lại còn xuất hiện hai vị tiên nhân, điều này tất nhiên là đang kích thích thần kinh của bọn họ.
"Xin hỏi hai vị rốt cuộc là ai, sao lại xông vào hoàng thành Đường quốc ta?"
Tướng quân đang đứng bên cạnh thiếu nữ lớn tiếng nói.
Vị tướng quân này chính là tướng quân mặc áo giáp màu đen có đầu óc si tình kia.
Mà tướng quân vừa mở miệng hỏi vừa bí mật đứng che thiếu nữ lại ở phía sau lưng của mình. Hắn càng si mê người ở phía sau, cũng sẽ không để cho nàng phải chịu bất cứ tổn thương nào!
Lăng Phong ngẩng đầu nhìn thoáng qua xung quanh rồi cười lạnh một tiếng hỏi Trần Trường Sinh:
"Trần sư đệ, những người thường này thật sự là quá ồn ào, là ta ra tay, hay là ngươi ra tay?"
Trần Trường Sinh lại lắc đầu, nhìn thiếu nữ mặc long bào đang đứng ở phía trên rồi mở miệng hỏi:
"Đoạn thời gian trước có hai vị tiên nhân tới chỗ này, không biết các ngươi đã gặp qua bọn họ hay không?"
Nghe được lời này của Trần Trường Sinh, đôi mắt của vị tướng quân này lập tức cứng lại rồi rút trường kiếm ra quát to với hai người bọn họ:
"Bắn tên!"
Mấy ngàn cung tiễn thủ đứng ở vòng vây ngoài cùng đã sớm chuẩn bị sẵn sàng. Nên khi nghe thấy hiệu lệnh này, bọn họ lập tức kéo cung rồi bắn ra mũi tên đang giữ trong tay về phía Trần Trường Sinh và Lăng Phong.
Trong thoáng chốc, toàn bộ bầu trời giống như bị mây đen che phủ vậy, vô số mũi tên lao thẳng về phía Trần Trường Sinh và Lăng Phong
Vút vút vút!
Tiếng mũi tên xé gió vang lên khắp hoàng cung.
Lúc này, Trần Trường Sinh và Lăng Phong lập tức bị vô số mũi tên nhấn chìm.
Nhưng tướng quân cũng không có ý định dừng tay mà tiếp tục quát lớn:
"Đại đội ba, chuẩn bị! Bắn!"
Mấy ngàn cung tiễn thủ động tác y như nhau liên tục bắn ra ba mũi tên một cách liền mạch lưu loát, qua đó có thể thấy được bọn họ có tố chất rất cao và chắc chắn chính là lính là tinh nhuệ trong quân đội!
Chỗ ban đầu mà Trần Trường Sinh và Lăng Phong đứng đã bị mũi tên bao phủ hoàn toàn, chỉ có thể nhìn thấy những mũi tên đen đặc trải dài trên mặt đất, đến nỗi hoàn toàn không thể nhận ra chỗ này đã từng có hai người đứng đấy.
Vị tướng quân lại tiếp tục mở miệng ra lệnh:
"Châm lửa mũi tên!"
Mấy ngàn cung tiễn thủ rút ra một mũi tên thấm đầy dầu lửa từ trong ống tên, sau khi châm lửa xong thì bọn họ kéo ra cung tên, chờ đợi tướng quân ra lệnh.
“Bắn!”
Mệnh lệnh chói tai đến mức vỡ cả giọng vang vọng khắp hoàng cung, vô số mũi tên lửa một lần nữa bao phủ chỗ Trần Trường Sinh và Lăng Phong.
Cả quảng trường chìm vào trong biển lửa!
"Nâng khiên! Rút đao!"
Tướng quân ra lệnh một cách có trật tự.
Các cấm vệ quân đứng ở phía trước nhất thực hiện động tác cùng lúc nâng khiên lên và rút trường đao đang đeo bên hông ra.
Không thể không nói, vị tướng quân này mặc dù là một người có bộ óc si tình, nhưng vẫn rất thạo quân trường.
Một vài mệnh lệnh được đưa ra đều có thể được thực hiện nhanh chóng bởi mấy vạn người, hơn nữa các động tác gần như là thống nhất.
Phương pháp điều binh khiển tướng này gần như là chỉ đếm được trên đầu ngón tay tại Đường quốc!
Khi Trần Trường Sinh mở miệng hỏi về hai vị tiên nhân đoạn thời gian trước xuất hiện ở hoàng thành, tướng quân đã biết hai người trước mắt nhất định là cùng một phe với hai người kia!
Ít nhất không phải cùng phe vị Quốc sư chết thảm kia, bởi vì Quốc sư chết thật sự là quá thảm đi, cơ thể đều đã biến thành thịt nát…
Dưới đợt tấn công như vậy, cho dù là tiên nhân chắc cũng không thể sống sót nhỉ?
Khi tướng quân chuẩn bị tiếp tục ra lệnh để hoàn toàn nghiền nát hai tiên nhân chợt xuất hiện này để đến tro cũng không còn.
Trong lòng hắn cảm thấy có chút may mắn, ngay cả tại trong lòng còn âm thầm khen động tác của mình nhanh nhẹn, dưới phản ứng nhanh nhạy của mình mới có thể làm cho hai tiên nhân không kịp phản kháng và rơi vào trong biển lửa.
Tướng quân tự tin xem như là Tiên Thiên đại tông sư thì cũng sống không nổi dưới đợt tấn công như vậy!
Đang khi trong lòng của tướng quân đang âm thầm đắc ý, một thanh trường kiếm chợt xuất hiện tại cổ họng của hắn!
Nhìn đại hán mặc áo giáp màu đen ở trước mặt, trên mặt của Lăng Phong chợt lộ ra một nụ cười tà ác và tỏ vẻ xem thường:
"Chỉ là một người thường, nhưng lại có suy nghĩ muốn giết chết tu sĩ? Thật đúng là buồn cười!"
Phản ứng đầu tiên của tướng quân khi bị trường kiếm chỉ vào cổ họng hoàn toàn không lo lắng cho an nguy của chính mình mà ngược lại vẻ mặt của hắn trở nên căng thẳng quay đầu nhìn người trong lòng đang ở phía sau lưng!
Sau đó, vị tướng quân này trợn trừng mắt lên khi nhìn thấy Trần Trường Sinh đang nâng cằm Huyên Nhi của mình, giống như là chuẩn bị cúi đầu hôn lên vậy.
Tướng quân không hề để ý đến trường kiếm của Lăng Phong đang chỉ trên cổ mà lại nhào tới đánh về phía Trần Trường Sinh.
Nhưng một luồng sức mạnh to lớn trực tiếp làm cho cả người hắn bay lên trời, kèm với đó là một cơn đau đớn truyền đến từ sau lưng.
Một thanh trường kiếm đã thấm lấy máu tươi nhuộm đỏ lồng ngực của hắn, Lăng Phong giẫm trên lưng tướng quân, giơ trường kiếm trong tay lên rồi trực tiếp cắm mạnh vào.
Tướng quân bị trường kiếm xuyên qua lồng ngực lại như cũ từng bước tới Trần Trường Sinh, cho dù chết, hắn cũng sẽ không trơ mắt ra nhìn người trong lòng của mình bị tiên nhân đùa bỡn trong tiếng vỗ tay hoan hô được.
"Cảm tạ tiên nhân cứu ta trong lúc nước sôi lửa bỏng này, tiểu nữ không có gì báo đáp, đều là tướng quân sai khiến tiểu nữ làm như vậy." Một giọng nói điềm đạm đáng yêu chợt vang lên bên tai của tướng quân.
Huyên Nhi dùng giọng nói mình quen thuộc nhất để lên án mình ép buộc nàng lên ngôi và từ đó nắm giữ triều đình để làm việc ác.
“Cũng đúng, chỉ có nói như vậy, Huyên Nhi mới có thể chạy thoát bàn tay quỷ dữ của hai tên tiên nhân này!”
Tướng quân thầm nói trong lòng.
“Tên ác độc này chẳng những cướp đoạt thân thể của ta, còn để cho ta trở thành con rối, hơn nữa thủ đoạn lại hết sức tàn nhẫn, nếu không phải có tiên nhân, chỉ sợ ta cũng không kiên trì được thời gian bao lâu nữa!”
Giọng nói của Huyên Nhi lại tiếp tục vang lên.
Nghe thấy điều này, ngược lại trên mặt của Tướng quân nhiều hơn một tia thoải mái. Đúng vậy, nàng càng nói xấu chính mình như vậy thì tỷ lệ Huyên Nhi còn sống cũng lại càng lớn!
"Tiểu nữ không có gì báo đáp, nếu tiên nhân không chê, ta nguyện làm trâu làm ngựa cho tiên nhân, đời này chắc chắc sẽ không sinh hai lòng!"
Giọng nói mà chính mình quen thuộc nhất cuối cùng cũng nói ra những lời hoàn toàn đánh tan vị tướng quân này.
Vào giây phút cuối cùng của cuộc đời, tên ngốc có bộ óc si tình kia cuối cùng cũng nghe được câu nói làm cho trái tim của mình tan nát, sau đó hắn yên lặng ngã xuống đất.
Chiến thần với tình yêu trong sáng của Đại Đường ngã xuống đất, hắn còn không được nhắc đến họ tên và phải chết như một con chó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận