Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 157: Thanh Vân phong thay đổi

Trong những ngày mấy người âu Dương chờ đợi Lãnh Thanh Tùng tỉnh lại, phần lớn tâm thần Trần Trường Sinh đều hướng về Thanh Vân tông ở chân trời xa xôi.
Đối với lời mời của Lăng Phong, Trần Trường Sinh vẫn không nắm bắt được, trí nhớ của kiếp trước về vị Lăng sư huynh có tính tình thay đổi lớn này thật sự ít đến đáng thương.
Sau khi bị Tổ Uyên đâm sau lưng, Lăng Phong đã không còn xuất hiện trong trí nhớ của mình nữa.
Mà hiện tại vì mình ra tay giết chết Tổ Uyên, dẫn đến Lăng Phong vốn đã bỏ mình vẫn sống thật tốt, có thể nói Lăng Phong hiện tại giống như một biến số.
Trong mật thất trên Tiểu Sơn phong, Trần Trường Sinh mặc áo màu tím nhìn người giấy bái phỏng trên bàn thờ trước mắt, trầm tư thật lâu, cuối cùng hắn hạ quyết tâm chuẩn bị đi theo Lăng Phong một chuyến.
Chỉ cần diệt cỏ tận gốc tất cả những biến số này, như vậy thì tất cả sẽ tiến lên theo phương hướng mà mình muốn nhìn thấy!
Chính mình sống lại một đời chính là vì ngăn cơn sóng dữ, cứu vớt toàn bộ thế giới!
Cho dù là Lăng Phong muốn ra tay với mình, chẳng qua là trả giá một con rối mà thôi, cái này đối với mình mà nói cũng không tính là tổn thất gì.
Trần Trường Sinh hạ quyết tâm, qua hai ngày đã nhận được truyền tin của Lăng Phong, vui vẻ đến nơi hẹn.
Khi đi trên đường núi của Thanh Vân phong lần nữa, Trần Trường Sinh nhạy bén phát hiện Thanh Vân phong khác với ngày trước.
Đệ tử của Thanh Vân phong đi trên con đường núi mang vẻ vội vàng, hơn nữa có cảm giác cấp bách và phiền não, cho tới bây giờ Trần Trường Sinh cũng chưa từng thấy qua.
Đột nhiên trên đường núi hiểm trở phía trước, một vị đệ tử Thanh Vân phong rút kiếm ra tay với một vị đệ tử khác, người ra tay đâm một kiếm vào trên bả vai một tên xui xẻo khác.
"Sư đệ, đắc tội rồi!" Đệ tử ra tay không hề áy náy, ngược lại trong mắt hắn còn hiện lên một tia hưng phấn, đưa tay kéo lấy lệnh bài trên thắt lưng đối phương, chạy lên đỉnh núi.
Mà người bị đâm trúng đang tràn đầy sự sợ hãi và oán hận, trừng mắt liếc nhìn sư huynh đang chạy như điên lên đỉnh núi một cái, hắn che miệng vết thương của mình lại, chuẩn bị xuống núi.
"Vị sư huynh này, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Trần Trường Sinh ngăn cản kẻ xui xẻo đang chuẩn bị xuống núi kia lại, lễ phép hỏi.
Khi nhìn thấy Trần Trường Sinh đeo chiếc mặt nạ màu trắng bạc, biểu cảm trên mặt kẻ xui xẻo bị thương nhanh chóng thay đổi, liều mạng nặn ra vẻ tươi cười, hành lễ chuẩn mực nói: "Bái kiến thánh tử Thanh Vân tông Trần Trường Sinh sư huynh!"
Từng câu từng chữ trầm bổng du dương, tiêu chuẩn như máy móc!
Trần Trường Sinh ở phía sau lớp mặt nạ nhíu mày lại, hắn đưa tay lên muốn nâng người xui xẻo trước mắt dậy, người xui xẻo lại cuống quít cúi đầu thấp hơn, hèn mọn nói: "Sư huynh, đây là yêu cầu của Lăng Phong sư huynh, nhìn thấy sư huynh phải khom lưng hành lễ cho đến khi sư huynh rời đi!"
Phương pháp cung kính đến hèn mọn dùng để làm nổi bật sự uy nghiêm của sư huynh, khiến Trần Trường Sinh cảm thấy kinh ngạc nhưng vẫn mở miệng hỏi: "Vừa rồi vì sao người kia lại đâm ngươi?"
Tên xui xẻo khom lưng, từ đầu đến cuối vẫn không dám ngẩng đầu lên nói: "Lăng Phong sư huynh nói, trước kia chúng ta đã quá mức mệt mỏi, bắt đầu từ ngày hôm trước Thanh Vân phong đã mở ra cơ chế đào thải vị trí cuối cùng, sau khi ta và vị sư huynh vừa rồi kia cón xếp hạng tương đối gần nhau, vừa rồi so tài ta đã thua còn hắn thắng, ta chỉ có thể đi khiêu chiến với những người khác để lấy được yêu bài của người khác, bằng không ta sẽ bị đá ra khỏi Thanh Vân phong, thậm chí là Thanh Vân tông!"
Chân mày Trần Trường Sinh đã nhíu chặt thành ba đường thẳng, mở miệng hỏi: "Chuyện đông môn tương tàn như vậy, chưởng môn sẽ đồng ý?"
"Chưởng môn đồng ý nhưng chỉ giới hạn trong tỷ thí, cho nên vừa rồi vị sư huynh kia đã nương tay với ta, chẳng qua là đâm trúng bả vai của ta, bằng không nơi hắn đâm trúng chính là cổ họng của ta!" Tên xui xẻo kia càng khom lưng thấp hơn, sự đau đớn trên bả vai khiến cả người hắn có chút run rẩy.
Nghe thấy chưởng môn cũng đồng ý, Trần Trường Sinh khẽ thở dài một hơi, thấp giọng nói: "Đều là đồng môn sao phải đến mức như vậy."
Nghe thấy Trần Trường Sinh thở dài, tên xui xẻo lại hiếm thấy bảo vệ cho Lăng Phong, mở miệng nói: "Trần sư huynh, thật ra Lăng Phong sư huynh làm rất đúng, đây cũng đều là vì tốt cho chúng ta, dù sao Thanh Vân phong cũng không nuôi phế vật!"
Trần Trường Sinh để cho tên xui xẻo đi chữa thương, tên xui xẻo khom lưng hành lễ chờ Trần Trường Sinh đi mất, mới dám thẳng lưng lên, che lấy bả vai vừa dùng chân nguyên chữa thương cho mình, vừa tìm kiếm đối thủ có thể đoạt được yêu bài!
Toàn bộ Thanh Vân phong đều lộ ra vẻ khẩn trương và hơi thở phòng bị, dường như tất cả đồng môn ngày trước ngay tại giờ khắc này đều biến thành đối thủ.
Không có yêu bài sẽ điên cuồng tìm kiếm đồng môn yếu hơn mình để cướp lấy yêu bài, có yêu bài thì phải luôn luôn đề phòng có người muốn cướp đi yêu bài của mình hay không.
Trên đường đi, bước chân Trần Trường Sinh đều lộ ra có chút nặng nề, cho đến khi hắn nghe thấy một tiếng hạc kêu.
Trần Trường Sinh ngẩng đầu nhìn lại, Lăng Phong mặc đạo bào tơ vàng hoa quý đang đứng ở trên tiên hạc, trên mặt mỉm cười nhìn mình nói: "Trần sư đệ, chúng ta nên đi thôi!"
"Sư huynh có phải cách làm như vậy đã tàn khốc quá mức rồi không?" Trần Trường Sinh đứng trên thềm đá, nhìn Lăng Phong trên trời hỏi.
"Tàn khốc sao? Ngươi là nói đến quy củ mà ta vừa mới lập ra sao?" Lăng Phong biết rõ còn cố hỏi trả lời.
Nhìn thấy Trần Trường Sinh không chút sợ hãi mà nhìn chằm chằm vào mình, lúc này Lăng Phong mới ngửa lên trời cười to, sau đó lập tức cúi đầu với vẻ mặt nghiêm túc nhìn Trần Trường Sinh hỏi: "Sư đệ cũng là tu sĩ, tu sĩ chúng ta vốn là tranh với trời, đấu với đất, vì cầu đạo lớn mà thời khắc cẩn thận, Thanh Vân tông che chở chúng ta để cho chúng ta an tâm tu luyện nhưng đợi đến khi bọn họ phát triển đến Xuất Khiếu kỳ, thoát ly khỏi Thanh Vân tông, bọn họ xử thế không sâu kết cục sẽ như thế nào?"
Đương nhiên Trần Trường Sinh hiểu được những lời mà Lăng Phong nói, kiếp trước hắn chỉ có Kết Đan kỳ đã tận mắt nhìn thấy Thanh Vân tông diệt môn, dưới sự bảo vệ của đại sư huynh âu Dương mà hắn tham sống sợ chết.
Không có sự che chở của Thanh Vân tông, trên đường tu luyện của mình có thể nói là mười phần chết chín.
Ba ba thiên kiếp của Nguyên Anh kỳ, ba chín thiên kiếp của Hợp Thể kỳ, mỗi một lần chính mình đều tìm được đường sống trong chỗ chết.
Càng không nói đến những nguy hiểm tầng tầng lớp lớp ở thể giới bên ngoài, sau khi tông môn bị tiêu diệt, trật tự đánh mất, tất cả mọi người đều tranh đoạt số tài nguyên còn lại không nhiều.
Giết người cướp của biến thành thường thức giữa tu sĩ, bỏ sáng theo tối trở thành con đường sống duy nhất của tu sĩ!
Ở tương lai vô số thảm kịch trình diễn ở trước mắt Trần Trường Sinh, cũng có nhiều tu sĩ tuyệt vọng đối với thế giới này mà tự sát với trời đất hơn!
Tương lai so với tưởng tượng ở hiện tại tàn khốc gấp trăm lần, đây cũng là ma chướng lớn nhất đè ở trong lòng Trần Trường Sinh.
âu Dương đã nhắc nhở mình nhiều lần, đối với mình mà nói, lời nói của âu Dương chỉ lôi kéo điểm mấu chốt trong lòng mình lên.
Cuộc sống bây giờ có tốt không? Rất tốt đẹp, cuộc sống hiện tại ở kiếp trước ngay cả nằm mơ Trần Trường Sinh cũng không dám làm như vậy.
Nhưng tất cả đều sẽ tan thành mây khói, sau khi tai họa tiến đến, tất cả mọi thứ đều sẽ bị bóng tối cắn nuốt đến gần như không còn gì!
Mà tương lai càng tàn khốc, Trần Trường Sinh càng điên cuồng muốn lưu lại sự tốt đẹp trước mắt này!
Lăng Phong nhìn ra sự đấu tranh của Trần Trường Sinh, trong hai mắt hắn lóe lên ánh sáng khác thường, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng lại mang theo sự kiên định nói:
"Ta đối đãi nghiêm khắc với bọn họ như vậy, chính là để cho trong tương lai bọn họ có thể có nhiều năng lực sống sót hơn một chút, dù sao chúng ta cũng không phải nhân vật chính mệnh trời nhưng vì sao chúng ta lại không thể đi tranh đấu một trận? Ít nhất cũng phải tranh đấu một trận để sống sót chứ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận