Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 454: Nhiều một vị hẳn cũng không có gì nhỉ?

"Tết vạn tiên? Đó là gì?" âu Dương cảm thấy kỳ lạ tiếp tục hỏi.
Người trung niên kia nhìn hắn kiểu như nhìn thấy tên ngốc: "Đại nhân ơi ngài đang đùa gì thế? Tết vạn tiên đấy! Làm gì có ai không biết tết vạn tiên?"
Trên đời này có ngươi không biết tết vạn tiên ư? Chỉ biết ăn ngủ là gì thôi ư?
Người trung niên kia nhìn hai người, xác nhận trong lòng, tiểu ca này có khí chất thoát tục, tên ngốc kia cũng có vài phần tương tự.
âu Dương mắt nhìn người kia nghi ngờ, mình thuận mồm hỏi một câu thôi sao người trung niên kia lại nhìn mình khinh thường thế.
Lại thả vào trong lòng người kia một đồng tiền vàng, ánh mắt người trung niên nọ lại tràn đầy thành kính, nháy mắt đã tìm lý do nói đỡ cho hắn: "Đại nhân đây chắc một lòng chuyên tâm kinh doanh không màng chuyện bên ngoài nên mới không quan tâm mấy ngày lễ tết đúng chứ?"
Người trung niên cất vàng, trịnh trọng giới thiệu Tết vạn tiên cho âu Dương và Bạch Phi Vũ.
âu Dương và Tiểu Bạch ngồi bên đường nghe người kia luyên thuyên giới thiệu cho mình cái gọi là Tết vạn tiên, sau đó âu Dương mới nhận ra câu hỏi của mình thật vô tri.
Hóa ra ở chốn này, Tết vạn tiên cũng quan trọng như Tết âm lịch của mình ở kiếp trước.
Là ngày toàn dân gian ăn mừng, chuyện cũ bỏ qua đón chờ năm mới với đầy hi vọng, mong các vị tiên nhân tiếp tục phù hộ họ.
Trong truyền thuyết, thiên địa đầy rẫy những nguy hiểm, mà nhân gian là nơi được các vị thần tiên dùng quyền lực vô song xây dựng nên.
Các vị tiên nhân đại từ đại bi vì những người phàm tạo nên đất đai, để những người phàm có thể sinh tồn ở đó.
Mà những vị tiên nhân tạo ra trời đất đó dĩ nhiên nhận được sự tôn sùng của phàm nhân.
Tết vạn tiên, mỗi năm một lần là ngày mà dân chúng kỷ niệm thờ cúng các vị tiên.
Mà tiên nhân nơi nào cũng có, trên núi dưới sông, trên cây cối thậm chí cả nhành cỏ cũng là hóa thân của tiên nhân.
Nơi nào cũng có tiên nhân tồn tại, nơi nào cũng tràn ngập đầy sự kính nể.
Rất nhiều người đã được chứng kiến thiên nhiên hiển linh, mỗi lần nhân gian gặp hiểm hoạ, những tượng thờ trong miếu đều biến thành chân thân giải thoát chúng sinh khỏi bể khổ.
Trong thiên hạ có mười tám ngàn vị tiên nhân, mỗi vị đều có tên, đều được tế bái.
Khi nghe thấy số lượng thì Bạch Phi Vũ và âu Dương đều kinh ngạc.
Đùa gì thế? Mười tám ngàn vị?
Khi người trung niên kia theo đám người vây quanh tượng thần mà khấu đầu, thành kính mà nói: "Hồi trước ta cũng không tin, mãi đến khi vừa nãy ta khấn tiên nhân cho ta phát tài thì hai vị đại nhân xuất hiện! Xem ra tiên nhân vẫn thương ta, mà không biết là vị nào trong mười tám ngàn vị!"
Tự nhiên lại để người trung niên kia tin thêm vào tín ngưỡng của mình, âu Dương thật không ngờ được.
Nghe người trung niên kia kể xong, âu Dương mới đứng dậy, Bạch Phi Vũ cũng vậy.
Dòng người như nước chảy theo hướng thành trì chen chúc mà đi, tiếng chiêng trống đón mừng vẫn vang ở phương xa.
Tượng đất bằng bùn được người dân khiêng trên kia chẳng qua cũng chỉ là một pho tượng bình thường không có một chút nguyên khí thiên địa nào.
Nhưng mà người trung niên kia cũng nói như thật, ông ta chắc chắn rằng số lần mười tám ngàn vị tiên nhân kia hiển linh không phải số ít.
"Tiểu Bạch, đệ thấy sao?" âu Dương nhìn dòng người trước mắt hỏi.
"Vượn đội mão người!" Chẳng qua là yêu tu giả thành tiên lừa gạt sự tin tưởng của người dân nơi đây mà thôi! mười tám ngàn vị tiên nhân? Hoang đường!" Bạch Phi Vũ suy tư một chút rồi nói.
âu Dương lắc đầu, nói có chút nghiêm trọng: "Chưa chắc đã không có thật, nhỡ đâu có mười tám ngàn vị tiên nhân thật thì sao?"
Dẫu sao nơi đây cũng là nhân gian của Yêu tổ, hay là tiên nhân không phải Yêu tổ ở nơi đây? Là chuyện không thể nói trong một câu được.
Bạch Phi Vũ nhìn âu Dương một cái, ty không nói gì nhưng lại hơi bĩu môi, thể hiện trong lòng Bạch Phi Vũ đang khinh bỉ.
"Sao, không tin?" âu Dương cười hề hề hỏi hắn.
"Đại sư huynh, tiên nhân là gì trưởng giáo cũng không phải chưa từng giảng qua. Giữa đất trời này làm sao có thể chèo chống nhiều tiên nhân tồn tại như thế được?" Bạch Phi Vũ không vui lắm, trả lời.
Mình kiếp trước liều dốc toàn lực cũng không trảm quá bốn chín vị tiên.
Nếu như thế giới này thật sự có mười tám ngàn vị tiên vậy thì thanh trường kiếm của mình có bắn ra lửa cũng không diệt hết mất!
Mười tám nghìn vị tiên? Tiên nhân từ khi nào trở nên rớt giá như vậy?
Bây giờ yêu ma quỷ quái cũng có thể được xưng là tiên, trái lại khiến tiên nhân trở thành trò cười!
âu Dương khinh bỉ nhìn Bạch Phi Vũ, hồi lâu sau mới mở miệng nói: "Ai quy định tiên nhân cứ phải ở trên trời? Tiên nhân không đến từ nhân gian được à?"
Câu này của âu Dương như một cây đinh lớn hung hăng đâm vào tim của Bạch Phi Vũ
Tiên đến từ nhân gian phải gọi là tu sĩ, sao có thể là tiên được.
Trong một giây, Bạch Phi Vũ hình như nắm được điều gì đó nhưng mà nghĩ thế nào cũng không ra ban nãy hắn đã nghĩ tới điều gì.
Bạch Phi Vũ nhăn mày trăm ngàn suy tư không được giải đáp, vừa nghĩ tới điều gì, tại sao bây giờ nghĩ lại thì không nghĩ ra?
âu Dương không định vạch trần nữa, âu Dương là người xuyên việt nên bây giờ đã rất rõ ràng nơi này đối với Bạch Phi Vũ rất quan trọng.
Con đường phong thần rất khó, khó là ở Bạch Phi Vũ muốn cân hết các tiên ở đây, cân hết các kỳ thủ đang chơi trong ván cờ.
Bước đi đầu tiên đã cao như vậy dĩ nhiên khó mà đạt đến.
Cho nên mới thất bại, mới thê thảm như vậy.
Chưa từng nắm rõ con đường sẽ đi đã cưỡi ngựa xông thẳng vào đó rồi!
Tiểu Bạch kiếp trước thân là Kiếm tiên, mắt lúc nào cũng ngước nhìn lên cao mà Bạch Phi Vũ quên mất cách cúi đầu nhìn xuống dưới.
Tại sao không thử định nghĩa lại như thế nào là tiên, như thế nào là thần?
Từ mất hết tất cả, từng bước từng bước lên thành tiên thì sao?
âu Dương hiểu rõ toàn bộ, trở nên dửng dưng, nhìn Bạch Phi Vũ đang vò đầu đứt tai, tự nhiên hắn cảm thấy có chút buồn cười.
Cánh tay ôm hồ ly nhỏ có hơi mỏi, âu Dương lại đổi sang tư thế khác, im lặng chờ Bạch Phi Vũ nghĩ xong.
Đạo của bản thân phải tự mình hiểu, người ta chỉ điểm làm sao khắc cốt ghi tâm được.
Bạch Phi Vũ đang trầm ngâm suy nghĩ, nghe thấy tiếng cười của âu Dương cảm thấy có hơi bực bèn nói: "Đại sư huynh vì sao không nói thẳng?"
"Nói gì? Tự mình nghĩ không ra là đi trách ta à? Nếu đã như vậy, thì cứ thử đi!" âu Dương vô tội nhìn Bạch Phi Vũ nói.
"Thử?" Bạch Phi Vũ hơi không hiểu, không rõ rốt cuộc ý của âu Dương là gì.
âu Dương tựa như cười nhìn Bạch Phi Vũ, nói: "Nhân gian nhiều tiên như vậy, thêm một người chắc không vấn đề gì đâu nhỉ?"
…….
Ngày mai bạo quân âu Dương lại online!
Bạn cần đăng nhập để bình luận