Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 178: Phong chủ đại diện

Phiếu nợ của Tiểu Sơn phong có nhiều không?
Rất nhiều.
Trong tay mỗi sơn phong đều có một xấp dày giấy nợ, trong đó tám phần là Hồ Vân tích lũy qua nhiều năm, thậm chí là cả hàng nghìn năm trước, hai phần còn lại đều do âu Dương viết trong những năm gần đây.
Mặc dù trong lòng mọi người đều biết đống giấy nợ đó chẳng khác gì mấy tờ giấy trắng, hai sư đồ Hồ Vân và âu Dương nhà này giống như được khắc ra từ cùng một khuôn vậy.
Chuyện hai người bọn họ lấy không đã quá quen thuộc với các sơn phong khác, dù sao thì cuối cùng cũng là chưởng giáo tính tiền.
Có chịu không? Phải chịu chứ sao nữa.
Nhưng cũng có chỗ tốt. Đạo hiệu của Hồ Vân là Thần Kinh Tử, bản lĩnh xem bói giải quẻ có thể nói là quỷ thần khó lường. Trước ký sau khi Hồ Vân về tông môn, nếu các sơn phong có cần gì thì Hồ Vân cũng sẽ ra tay hỗ trợ, không hề đòi thù lao bao giờ.
Còn nhóm tiểu quái vật này của Tiểu Sơn phong hiện tại cũng đang trưởng thành cực nhanh, chỉ cần không có gì bất ngờ xảy ra như tử vong hay vẫn đạo thì trong tương lai cũng sẽ là trụ cột vững vàng của Thanh Vân tông.
Hiện tại các phiếu nợ này cũng là ràng buộc và ân tình giữa bọn họ với đám quái vật nhỏ của Tiểu Sơn phong.
Các vị phong chủ cùng nhóm trưởng lão ngồi hai bên đại điện có thể tu luyện tới Đại Thừa kỳ, tự ngộ ra được phương hướng tu đạo của mình, nên đương nhiên có ai không phải đã thành tinh.
Chuyện thả con săn sắt bắt con cá rô này coi như đã rất thuần thục rồi.
Cho nên đống giấy nợ kia cùng lắm cũng chỉ là một chút gia vị trong cuộc sống dài rộng của bọn họ mà thôi. Còn tiểu tử âu Dương này tuy rằng đáng giận nhưng cũng không khiến người ta thấy ghét.
Ngoại trừ Vấn Kiếm phong không có đầu óc thích ở không đi gây sự với người khác ra, các phong chủ của sơn phong khác và các trưởng lão lại đối xử với âu Dương không khác gì đám đệ tử thân truyền của mình.
Đừng nói chi là tiểu tử này còn thường đưa mấy bản vẽ thoát tục đến biếu mình.
Cho nên khi âu Dương đưa ra đề nghị xóa nợ của Tiểu Sơn phong, đám trưởng lão các sơn phong khác ngồi hai bên đại điện đều cười ha hả, lập tức đồng ý.
Tiếng chúc mừng âu Dương phong chủ không dứt bên tai, âu Dương cũng cười chắp tay đáp lại.
Chỉ có Tô Tiểu Thất đang bị Động Hư Tử ghì lại trên bồ đoàn có ngốc đến mấy cũng hiểu ra, cái gọi là nghị sự hôm nay cũng chỉ là một cái bẫy mà sư huynh chưởng giáo của mình bày ra cho âu Dương mà thôi.
Vì để âu Dương có thể kế thừa vị trí phong chủ Tiểu Sơn phong thì trước mặt phong chủ các sơn phong khác vẫn nên có một cái kịch bản theo đúng quy trình.
Mà thằng nhóc thối âu Dương kia cũng nhìn ra được vở kịch này, chỉ có một mình Tô Tiểu Thất là đồ đần duy nhất trong cái đại điện này.
Mặt Tô Tiểu Thất đỏ ửng lên, tức giận nhìn một vòng quanh đại sảnh, cắn chặt răng, cuối cùng ánh mắt đóng đinh lên người Động Hư Tử đang cười ha hả.
“Ngay cả ta cũng dám lừa gạt! Ngươi chờ đó cho lão nương!”
Động Hư Tử đang cười ha ha đột nhiên cảm thấy sau lưng mát lạnh, hắn gãi đầu không biết vấn đề nằm ở đâu.
Lần nghị sự này, cả chủ và khách đều vui mừng, bầu không khí hòa hợp. Sau khi âu Dương xác nhận mình sẽ là phong chủ đại diện, vở hài kịch này cũng lập tức kết thúc, cho nên đám phong chủ vừa nói chuyện vừa nhao nhao rời khỏi sân.
Toàn bộ người trong đại điện đã rời đi, chỉ còn lại Động Hư Tử, âu Dương cùng với Tô Tiểu Thất.
Động Hư Tử nhìn âu Dương, cảm thán.
“Nếu như ta có một nửa bản lĩnh bày kế của sư phụ ngươi, hôm nay chắc chắn ngươi sẽ cam tâm tình nguyện, vội vàng nhận lấy trọng trách này.”
âu Dương không đáp lời Động Hư Tử, ngược lại chỉ bốc một nắm hạt dưa trên bàn trà trước mặt mình, vừa cắn hạt dưa vừa nhìn Động Hư Tử, trong lòng thầm đếm mấy giây.
“Ba, hai…”
Mới đếm ngược đến hai, còn chưa kịp nói một, một chiếc giày thêu đã bay thẳng tới mặt Động Hư Tử.
âu Dương cầm Ký Lục thạch trong tay ghi lại chính xác giờ khắc này xong mới chậm rãi đứng dậy đóng cửa đại điện lại.
Lúc này, Động Hư Tử vừa bị in một vết giày lên mặt đang bị sư thúc Tô Tiểu Thất ấn xuống đất đánh.
“Sư muội, sư muội nghe ta, nghe ta giải thích… Đừng đánh vào mặt!”
Động Hư Tử vừa ôm mặt vừa cầu xin Tô Tiểu Thất tha thứ.
Tô Tiểu Thất xả giận xong mới đỏ mắt nắm lấy lỗ tai âu Dương đang xem trò vui, nghẹn ngào mắng.
“Tam sư huynh mới xảy ra chuyện được bao lâu cơ chứ? Một người là sư huynh của hắn, một tên là đồ đệ của hắn, các ngươi không thèm lo lắng gì sao? Các ngươi không thấy đau lòng sao?”
Giọng nói của Tô Tiểu Thất quanh đại điện, Động Hư Tử đang che mặt cùng với âu Dương bị nhéo lỗ tai đau đến mức nhe răng trợn mắt đều không há miệng nói chuyện.
Cho đến khi Tô Tiểu Thất cởi một cái giày khác chuẩn bị đốp lên nửa bên mặt còn lại của Động Hư Tử, Động Hư Tử mới hoảng hốt mở miệng nói.
“Sư muội, ngươi nói sai rồi, hai chúng ta chẳng những không thấy đau buồn mà trái lại còn rất vui đây.”
Lông mày Tô Tiểu Thất dựng đứng lên, bàn tay đang nhéo tai âu Dương cũng vô thức nhéo mạnh hơn.
âu Dương thảm thiết kêu.
“Sư thúc, đau đau đau!”
Động Hư Tử nhìn âu Dương đang bị chà đạp nên từ tốn mở miệng giải thích.
“Cả đời này sư đệ tự xưng là người lật sách, đồng thời hắn cũng đã dốc hết tâm huyết vào cuộc đời này, xem bói vô số lần cho nên mới đi đến kết cục hiện giờ. Hắn đã lựa chọn con đường này, cũng có nghĩa đây là con đường mà hắn muốn đi. Hắn không oán giận cũng không hối hận, thậm chí còn thích như được ăn mật, vậy vì sao chúng ta còn phải cảm thấy khổ sở thay hắn?”
Tô Tiểu Thất nghe Động Hư Tử cảm thán, cái tay đang nhéo tai âu Dương cũng buông ra, âu Dương lúc này mới được giải thoát, vội hít vào một hơi mà xoa xoa lỗ tai của mình.
“Thế nhưng con đường này phải dùng chính mạng của hắn để đổi!”
Tô Tiểu Thất vẫn quật cường phản bác.
Động Hư Tử nhìn Tô Tiểu Thất đang rưng rưng nước mắt, cảm thấy sư muội này được bọn họ bảo vệ quá tốt rồi.
Cứ giữ mãi tâm tính như thế cũng chính là nguyên nhân sau khi nàng thăng lên Độ Kiếp kỳ thì không thể tiến triển thêm được nữa.
Động Hư Tử thở dài cảm thán.
“Buổi sáng nghe được đạo, tối chết cũng cam lòng.”
Tô Tiểu Thất trầm mặc một lát, đôi mắt lại đỏ lên, cúi đầu mắng.
“Lần nào cũng như thế, các ngươi đều điên cả rồi!”
Nói xong Tô Tiểu Thất thẳng tay xé mở không gian, quay người rời khỏi nơi này.
Nhìn bóng dáng Tô Tiểu Thất rời đi, lão Động Hư Tử bưng cái mặt sưng phù khẽ thở dài một hơi, âu Dương thì xoa xoa lỗ tai của mình, nhe răng trợn mắt.
Hai người liếc nhìn nhau, bật cười.
Đau lòng không?
Có chứ.
Nhưng rốt cuộc là đau buồn đến mức nào thì cũng chỉ có bọn họ tự biết mà thôi.
Nhưng cho dù khó vượt qua thì Hồ Vân cũng đã đi đến bước này rồi, thay vì cảm thấy đau thương, chẳng bằng bọn họ toàn tâm toàn ý tiếp nhận những gì Hồ Vân giao phó.
âu Dương hỏi.
“Lão già, chuyện này ta cũng nhận rồi, Tiểu Sơn phong của ta hoang vu cần được phục hưng, ngươi phê duyệt cho ta mười mấy vạn cân tinh túy cực phẩm linh thạch để bù đắp đi.”
“Xéo đi! Tiểu tử, từ hôm nay trở đi, con đường đi tiếp của các ngươi ở trong tay các ngươi, đừng cô phụ tâm huyết của sư phụ các ngươi!”
Động Hư Tử tức giận, mở miệng nói.
âu Dương nghiêng đầu nhìn Động Hư Tử, hỏi.
“Lão đầu, nếu như sau này thật sự có đại kiếp nạn thì sẽ là cái gì?”
Động Hư Tử nhìn âu Dương với ánh mắt kì quặc.
“Vấn đề mà ngươi hỏi chẳng thông minh chút nào. Nếu như ta biết thì bây giờ ta đã đi nhổ tận gốc rễ, còn phải để lại phiền phức như vậy sao?”
Nghe lời nói đầy ngạc nhiên của Động Hư Tử, âu Dương lập tức hiểu ra, giống như khi trước Trường Sinh hỏi mình, nếu như giết chết Tô Uyển có thể ngăn được một hạo kiếp thì có nên đi giết hắn hay không?
Hạo kiếp sẽ không vì một tác nhân thay đổi mà biến mất, sẽ chỉ đổi một phương thức khác để giáng lâm thôi.
Hạo kiếp đã xác định sớm hay muộn cũng sẽ phải đến thì cũng sẽ không vì một chuyện thay đổi mà bị ảnh hưởng.
Như vậy trước khi hạo kiếp xuất hiện, bọn họ chỉ có thể tích luy lực lượng, bảo đảm bản thân hoặc những gì bản thân quý trong sẽ không biến mất trong hạo kiếp.
âu Dương cảm thấy gánh nặng trên vai mình lại nhiều hơn, còn hệ thống của mình sau khi có sư phụ tham dự nên cũng đang tiến hành thăng cấp.
Không biết sau khi thăng cấp thì hệ thống sẽ có cải biến gì, dù sao hệ thống nhà mình mà bị lỗi thì cũng hơi kì lạ.
Về phần đám người trên Tiểu Sơn phong thì âu Dương lại không hề lo lắng. Dù sao, sư đệ sư muội nhà mình đứa nào cũng từng ở bảng đại lão, khi hạo kiếp tới, không dám chắc có thể trổ hết tài năng, nhưng mà tự vệ thì không thành vấn đề.
Nghĩ tới đây, âu Dương không khỏi thở dài một hơi. Đám thanh niên nhà mình không cần mình phải quá lo lắng, người cần lo lắng duy nhất chính là tên vô dụng như mình.
Chẳng qua bây giờ mình cũng đã đột phá đến Trúc Cơ kỳ, chân khí trong cơ thể đã chuyển hóa thành chân nguyên.
Nếu là trong số các tán tu, với độ tuổi này của mình mà đã Trúc Cơ thì cũng được tính là một tiểu thiên tài nhỉ?
Đã đến Trúc Cơ kỳ, vậy có nghĩa là mình đã có thể học tập thuật pháp cao cấp hơn, như vậy có phải là có thể cảm ngộ được tồn tại của đạo không?
Trước khi đi Hồ Vân cho mình được ngộ đạo một lần, cảm giác sảng khoái khi thấy được đạo này khiến âu Dương đến bây giờ vẫn nhớ mãi không quên.
Quan đạo một lần là có thể tấn thăng từ Luyện Khí lên Trúc Cơ, nếu có thể tiến vào trạng thái quan tưởng một lần nữa, nói không chừng ngày mai mình đã có thể Kết Đan!
Đột nhiên hai mắt âu Dương tỏa sáng, nhìn về phía Động Hư Tử. Ánh mắt đầy chờ mong ấy khiến trong lòng Động Hư Tử nổi hết cả da gà da vịt.
“Tiểu tử, ngươi muốn làm gì?” Động Hư Tử nhìn âu Dương, nghiêm nghị hỏi.
âu Dương cười ha ha, mở miệng nói.
“Lão già, gần đây ta say mê học tập, lĩnh ngộ đạo rất sâu, ngươi có thể thiên vị ta một chút, cho ta quan đạo được không.”
“Say mê học tập, lĩnh ngộ đạo rất sâu? Mấy câu đó mà có thể phát ra từ miệng thằng nhãi này? Đang đùa hả?”
Động Hư Tử hồ nghi nhìn âu Dương.
Nhưng điều khiến Động Hư Tử kinh ngạc chính là, âu Dương đã đến Trúc Cơ kỳ!
Mình còn tưởng rằng cả đời này thằng nhóc âu Dương chỉ có thể là Luyện Khí kỳ, không ngờ nó đã đột phá Trúc Cơ
Đây chính là thủ đoạn của Hồ Vân ư? Có thể trợ giúp một tồn tại yêu nghiệt như thế này tăng thêm cảnh giới?
Ánh mắt sáng rực của Động Hư Tử nhìn âu Dương khiến cả người âu Dương nổi cả da gà da vịt.
âu Dương lùi lại đằng sau một chút, cười cười nói.
“Nếu như hôm nay chưởng giáo không tiện thì ta không quấy rầy nữa. Đệ tử cáo lui trước!”
âu Dương vừa định quay người bỏ chạy thì bị Động Hư Tử túm lấy tay, giọng nói vội vàng của Động Hư Tử truyền tới từ phía sau.
“Chạy cái gì hả? Để yên cho ta xem!”
Không đợi âu Dương mở miệng, Động Hư Tử đã nhấn hắn ngồi xuống bồ đoàn.
Động Hư Tử ngồi xuống đối diện âu Dương, ánh mắt sáng rực nhìn âu Dương.
Nếu như Hồ Vân thật sự có thể phá vỡ được xiềng xích trên người âu Dương, cũng để cho âu Dương cảm thụ được sự tồn tại của đạo, như vậy âu Dương cứ trưởng thành, không biết sau này rốt cuộc hắn sẽ trở thành tồn tại như thế nào.
Động Hư Tử cũng không tưởng tượng ra được!
“Nếu ngươi tình nguyện học, vậy ta sẽ thay Hồ Vân dạy cho ngươi. Không phải là giảng đạo thôi sao, sau này ngày nào ngươi cũng tới đây nghe đi!”
Động Hư Tử âm thầm đưa ra quyết định, lời nói ra cũng cực kì đanh thép.
Không đợi âu Dương kịp đáp lời, Động Hư Tử đã há miệng phát ra những đạo âm huyền ảo.
âu Dương nhìn miệng Động Hư Tử ở trước mặt mình đang mở ra đóng lại để phát ra âm thanh, mí mắt dần dần nặng nề. Nhưng âu Dương vẫn muốn kiên trì, so với lần trước nghe đạo hình như lần này mình có thể nghe được giọng của Động Hư Tử.
Chỉ cần kiên trì không ngủ là thắng…
“Ha… Ực ực… Ha…”
Còn chưa nghĩ xong, âu Dương đã ngửa đầu ra sau, miệng há rộng ngủ thiếp đi, theo từng tiếng hô hấp của hắn, nước miếng cũng kêu ùng ục lên.
Động Hư Tử trơ mắt nhìn âu Dương chìm vào giấc ngủ chỉ trong một giây, mặt tối đi nhìn tên ngốc trước mắt mình. Đúng là bị tẩu hỏa nhập ma rồi nên hắn mới tin rằng âu Dương đang ngồi trước mặt mình biết học tập!
Động Hư Tử lập tức ngừng giảng đạo, vừa định đứng lên lại phát hiện mình nghe âu Dương ngáy mà mí mắt cũng càng ngày càng nặng theo.
“Mẹ! Không phải…”
Nhoáng lên một cái, Động Hư Tử sợ hãi vừa định nhấc chân bỏ đi, nhưng cơ thể lại mềm nhũn xuống, gục đầu ngủ thiếp đi theo âu Dương.
“Ha… Ực ực… Ha…”
“Hít hít… chẹp… hít hít…”
Lần nghe đạo này của hai người kết thúc trong tiếng hít thở đều đều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận