Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 535: Câu trả lời dứt khoát lúc trước, bây giờ vẫn như vậy!

âu Dương nhìn trường kiếm lơ lửng trước mặt mình, trong lòng có chút không biết làm thế nào.
Sao tiểu tử này lại bướng bỉnh như vậy?
Động một tí là muốn chết muốn sống?
âu Dương ghét đối đáp với kiểu thẳng thắn chính trực này nhất.
Đặc biệt là đôi mắt trong veo chỉ cần một câu trả lời kia.
Giống như một khi mình nói dối, lương tâm mình sẽ bị đả kích nặng nề.
Buông tờ giấy trong tay xuống, âu Dương nhìn Lãnh Thanh Tùng nhẹ giọng nói: “Dù sao cũng là vì tốt cho ngươi, tại sao phải hỏi nhiều như vậy?”
Lãnh Thanh Tùng chặn ở trước mặt âu Dương tỏ ra thái độ vô cùng kiên quyết, lắc đầu nói: “Nếu như là vì tốt cho ta, ta càng phải biết, nếu huynh trưởng cố ý giấu diếm thì hiển nhiên huynh trưởng phải trả giá cái gì đó, cái tốt này, ta không cần cũng được!”
Lồng ngực Lãnh Thanh Tùng khẽ động, can rắn trắng nhỏ thò đầu ra, thè lưỡi, vẻ mặt khó coi nhìn âu Dương, thái độ của Lãnh Thanh Tùng chính là thái độ của nàng.
Nếu hôm nay âu Dương không thể nói ra rõ ràng, nàng nhất định phải giúp Lãnh Thanh Tùng cắn âu Dương một miếng!
Tiểu Lông Bông trên con lừa cảm nhận được ác ý của rắn trắng, nhe răng trợn mắt uy hiếp rắn trắng.
Muốn động đến đại boss, phải vượt qua ta trước!
Hai sủng vật giương cung bạt kiếm, nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng đến Lãnh Thanh Tùng.
Trong mắt Lãnh Thanh Tùng, trên thế giới này không có thứ gì quan trọng hơn huynh trưởng.
Mà mình sắp trở thành thanh kiếm sắc bén nhất trong tay huynh trưởng, dẹp tan tất cả những trở ngại cho huynh trưởng.
Nhưng nếu như ngay cả kiếm trong tay mình cũng muốn giấu diếm, vậy thanh kiếm này của mình nên vung về phía nào?
Cho dù là mình trở thành thanh kiếm sắc bén nhất trên thế giới này, khi không có người vung kiếm cũng chẳng có ý nghĩa gì!
Huynh trưởng càng giấu diếm, trong lòng Lãnh Thanh Tùng càng hoảng loạn và sợ hãi.
Hắn nhất định phải biết được rốt cuộc là chuyện gì mà khiến huynh trưởng giấu diếm mình hết lần này đến lần khác!
Lãnh Thanh Tùng lộ ra vẻ nếu hôm nay không nói, hắn sẽ tự sát ở trước mặt âu Dương.
âu Dương dở khóc dở cười nhìn nghịch tử trước mắt này, vốn cho rằng trong ba nghịch tử này, tiểu lão đệ nhà mình là người khiến mình bớt lo nhất, nhưng không nghĩ tới hắn lại là người khó lừa gạt nhất!
âu Dương cầm lấy cây gậy trúc trên con lừa, dùng củ cà rốt trêu chọc con lừa trước mắt, bình tĩnh nói: “Mặc dù lần này ngươi đi tới vùng cực đông, chưa kịp thu hoạch được cơ duyên gì, nhưng chắc hẳn ngươi đã biết đạo của ngươi đã bị chặt đứt?”
Lời này vừa nói ra, Lãnh Thanh Tùng vốn đang lộ ra thái độ kiên quyết lại hơi trầm mặc, lập tức trầm giọng nói: “Huynh trưởng không cần lo lắng cho ta, đạo của ta, ta tự nhiên có thể tự mình tìm được lối ra!”
“Vậy nếu ta nói, đạo của ngươi là do chính tay ta và sư phụ bẻ gãy thì sao?” âu Dương nhìn Lãnh Thanh Tùng, bình tĩnh nói.
Lãnh Thanh Tùng hơi ngẩn ra, nhìn âu Dương với vẻ không thể tin, hắn nghẹn ngào hỏi: “Huynh trưởng, đây là vì sao?”
Đối với tu sĩ mà nói, cầu đạo là sự theo đuổi cả đời của tu sĩ.
Chặt đứt đạo của người khác, giống như hủy diệt đạo cơ của người khác, nghiêm trọng như giết cha mẹ.
Chỉ có người có mối thù sâu hận lớn không chết không thôi mới có thể làm ra loại chuyện này!
Lúc ở vùng cực đông, Lãnh Thanh Tùng đã dung nhập ý thức vào trong cây cột lớn Kình Thiên kia, nhưng lại ngạc nhiên phát hiện ra đạo của mình hình như đã đứt đoạn ở nơi nào đó.
Thanh Liên kiếm ý mênh mông đã được mình tu luyện đến cực điểm, lại không có khả năng tiến thêm chút nào!
Trong mơ hồ, Lãnh Thanh Tùng có thể nhìn thấy cánh cửa lớn phía sau Thanh Liên kiếm đạo cao nhất đã đóng chặt.
Nếu hình dung Thanh Liên kiếm ý là một đóa hoa sen.
Từ lúc bắt đầu tu luyện mình chính là một hạt giống.
Hạt giống mọc rễ, nảy mầm, đâm chồi, ra lá, nở hoa và kết quả.
Quả được kết ra chính là đạo quả!
Nhưng Lãnh Thanh Tùng lại phát hiện ra hoa sen của mình đã nở đến cực hạn, thậm chí còn vượt qua cực hạn.
Đóa hoa đã nở đến mức vượt qua cực hạn nhưng lại không thể kết quả.
Mà như vậy thì không thể đi đến bước cuối cùng, cũng vĩnh viễn không cách nào kết ra đạo quả!
Ngay từ đầu Lãnh Thanh Tùng chỉ cảm thấy chuyện này có chút kỳ lạ, lúc ấy trong lòng hắn còn tưởng rằng mình phải trải qua một ít đau khổ và mở lại cánh cửa lớn này theo một phương thức khác.
Nhưng không nghĩ tới hôm nay huynh trưởng lại thản nhiên thừa nhận ở trước mặt mình rằng đạo của mình đã bị huynh trưởng và sư phụ bẻ gãy!
âu Dương lắc đầu nói: “Không có gì vì sao cả, bẻ gãy là bẻ gãy!”
Câu trả lời ngắn gọn rõ ràng, nhưng lại giống như còn hàng ngàn lời không thể nói ra khỏi miệng.
Lãnh Thanh Tùng nhìn âu Dương trước mắt, âu Dương thậm chí cũng không dám đối diện với cặp mắt kia.
Trong lòng âu Dương biết rất rõ, lão nhị nhà mình là một người vô cùng đơn thuần.
Ở trên Tiểu Sơn phong, ngoài trừ nghe lời mình nói thì tu luyện.
Ngủ, ăn cơm, thậm chí lúc đi lại, không lúc nào là không cảm ngộ kiếm của mình.
Thiên tư là một mặt, khắc khổ cũng là một mặt.
Đối với tu luyện, tiểu lão đệ nhà mình nỗ lực gấp mấy lần thậm chí mấy chục lần so với người khác!
Kiếm đạo cũng là một trong số ít thứ trên thế gian này khiến Lãnh Thanh Tùng cảm thấy đáng để trả giá!
Nhưng hôm nay đạo này lại bị chính tay mình và lão đầu chôn vùi.
Đối với Lãnh Thanh Tùng đặt tất cả tâm huyết của mình vào kiếm đạo, đây là một chuyện đủ để hủy hoại hắn!
Hơn nữa chuyện này lại do hai người mà tiểu tử này tin tưởng nhất làm ra!
âu Dương bình tĩnh cúi đầu không dám đối mặt với nghịch tử nhà mình, mặc dù giả vờ bình tĩnh nhưng sự hổ thẹn và áy náy khiến âu Dương theo bản năng muốn trốn tránh ánh mắt kia.
Lãnh Thanh Tùng thì nhìn huynh trưởng nhà mình, trên mặt không chút thay đổi, không nói một lời.
Hắn nhớ lại những gì Tiểu Bạch đã từng nói với mình khi bản mệnh kiếm của hắn gãy:
“Sư huynh, nếu như đạo của ngươi đi đến cuối cùng và phải đưa ra sự lựa chọn khiến ngươi thống khổ nhất, ngươi sẽ làm gì?”
“Điều gì sẽ xảy ra nếu lựa chọn mà ngươi phải đối mặt là ở một mình?”
“Đạo sẽ không sai!”
Khi đó lời nói của Bạch Phi Vũ như đinh đóng cột, mà câu trả lời của mình cũng thẳng thắn dứt khoát!
Hiện tại xem ra hình như Tiểu Bạch đã biết trước, đạo của mình đi đến cuối cùng sẽ biến thành bộ dạng gì.
Vì vậy mà huynh trưởng và sư phụ mới có thể liên thủ giúp mình chặt đứt đạo của mình sao?
Lãnh Thanh Tùng đột nhiên nở nụ cười, lần đầu tiên hắn cười thoải mái như vậy.
Thì ra huynh trưởng và sư phụ sợ mình đi đến cuối cùng sẽ biến thành bộ dáng mà Tiểu Bạch lo lắng, cho nên mới liên thủ với nhau chặt đứt đạo này!
Hắn ngửa mặt lên trời cười lớn, cười vô cùng vui vẻ!
Tảng đá lớn trong lòng đột nhiên rơi xuống đất, sự lo lắng vừa rồi cũng không còn nữa.
Mà nụ cười lạ thường của Lãnh Thanh Tùng khiến âu Dương đột nhiên ngẩng đầu, hắn theo bản năng giơ tay lên, lo lắng nhìn lão nhị nhà mình.
Chẳng lẽ tiểu tử này chịu đả kích quá lớn, đạo tâm sụp đổ, tẩu hỏa nhập ma?
Nhìn Lãnh Thanh Tùng hoàn toàn khác với trước kia, âu Dương thúc giục con lừa đi lên phía trước, chuẩn bị cho tiểu tử đang bị đả kích trước mắt hai cái tát yêu thương của huynh trưởng.
Lãnh Thanh Tùng cuối cùng cũng ngừng cười, có chút hoảng hốt tránh thoát khỏi cái tát của âu Dương, một tay đỡ lấy tay âu Dương, nhìn vị huynh trưởng nhà mình nhẹ giọng nói:
“Vậy là đạo sai! Nếu huynh trưởng và sư phụ không muốn cho ta cầu đạo này, vậy thì để đạo tới cầu ta!”
Lúc trước mình trả lời Tiểu Bạch đã vô cùng dứt khoát.
Bây giờ vẫn như vậy!
Bạn cần đăng nhập để bình luận