Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 172: Động Hư Tử và Hồ Vân

"Đậu! Câu này! Đồng hương!"
âu Dương sững sờ ở nơi đó, thậm chí thiếu chút nữa thoát trạng thái ngộ đạo.
Không nghĩ tới sư phụ nhà mình vậy mà che dấu sâu như vậy, vậy cũng giống mình, là xuyên việt đến thế giới này!
Nhưng là vì sao hệ thống cũng không hiển thị đối phương là người xuyên việt, tuy rằng toàn dấu chấm hỏi, nhưng là bất kể là danh hiệu hay là đánh giá đều không có một tia liên quan đến thông tin Hồ Vân là người xuyên việt!
Hơn nữa lại là đồng hương đến từ cùng một chỗ với mình!
âu Dương muốn mở mắt, nhưng trạng thái lúc này là đang bị đạo bao phủ nên âu Dương không thể động đậy, thậm chí cả mí mắt cũng không nhấc lên nổi.
Đắm chìm trong trạng thái ngộ đạo, cả người rơi vào trạng thái kỳ dị.
Tình cảm ngũ vị tạp trần không ngừng đan xen cùng một chỗ trong lòng.
Cái loại khoái cảm kỳ diệu này đang xông lên đầu hắn từng đợt từng đợt, sảng khoái đến sởn tóc gáy.
Nói không là không rõ, nhưng có thể nói âu Dương phảng phất hiểu rõ về thế giới này hơn rất nhiều.
Đây là lần đầu tiên âu Dương ngộ đạo từ sau khi xuyên việt tới đây, cũng là lần đầu tiên âu Dương cảm nhận được đạo tồn tại.
Lúc này, toàn bộ đỉnh Tiểu Sơn phong ngập trong hào quang, âm báo điềm lành vang vọng, chìm trong khí tím thần tiên trông giống như bồng lai cực cảnh.
Trần Trường Sinh và Bạch Phi Vũ một trái một phải đứng ở ngoài cửa phòng Hồ Vân, giống như kẻ gác cổng canh giữ chỗ này.
Trong lòng bọn họ rất rõ ràng, có người đang ngộ đạo trong phòng Hồ Vân, thậm chí thông qua loại cảnh tượng khủng bố này, ngươi nói hắn đang phi thăng thành tiên cũng đáng tin.
Đứng ở cửa, tuy rằng Bạch Phi Vũ mang sắc mặt như thường, nhưng tràng diện ngộ đạo hoành tráng thế này cũng khiến kiếp trước của hắn phải mở mang tầm mắt.
“Chẳng lẽ sư phụ nhà mình muốn phi thăng thành tiên?" Bạch Phi Vũ thầm kinh ngạc.
Mà Trần Trường Sinh tâm tư nhạy bén lại mang vẻ mặt phức tạp, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về phía trong phòng Hồ Vân, hắn rất rõ ràng sư phụ nhà mình sẽ không thành tiên, thậm chí lần ngộ đạo này có thể chính là lễ vật sư phụ tặng cho đại sư huynh!
Mỗi người đều có nên không thể thiếu đại sư huynh rồi, nhưng cảnh tượng ngộ đạo có thanh thế to lớn như vậy thì Hồ Vân rốt cuộc phải trả giá như thế nào, ngay cả nghĩ Trần Trường Sinh cũng không dám nghĩ.
Chuyện duy nhất hai người bọn họ hiện tại có thể làm chính là đứng canh ở trước cánh cửa này, nếu quả thật có thứ gì muốn ngăn cản tràng quan đạo này, trừ phi là bước qua xác bọn họ!
Trong đại điện Thanh Vân phong, Động Hư Tử ngồi ngay ngắn trên bồ đoàn, biểu cảm trên mặt không buồn không vui, trong miệng mặc niệm kinh văn, mà đối diện thì có một vị nữ tu sĩ đang ngồi.
Vị nữ tu sĩ này chính là vị đại năng nện một quyền vào chuông lớn ngày Động Hư Tử giảng đạo.
"Nhị sư huynh, thân là chưởng môn thánh địa Đạo môn mà lại niệm Phật gia "Vãng Chú sinh" ở chỗ này là thế nào?" Nữ tu sĩ nhìn Động Hư Tử mặc niệm kinh văn, cau mày hỏi.
Động Hư Tử chậm rãi mở mắt, trong mắt hiện lên một tia bi thương, ngữ khí hơi trầm trọng: "Tiểu Thất à, tam sư huynh của ngươi phải đi rồi!"
Vị nữ tu sĩ này chính là phong chủ Ngọc Nữ phong, Tô Tiểu Thất, một vị cường giả đại năng Độ Kiếp kỳ!
Tô Tiểu Thất gật gật đầu, trên mặt lại không có vẻ gì: "Vậy ngươi chết lúc nào, hoặc là ta chết lúc nào?"
Động Hư Tử nhìn vẻ bàng quan của Tô Tiểu Thất, nhẹ giọng thở dài một hơi: "Thần Kinh Tử chính là vì để hai người chúng ta sống sót cho nên mới..."
“Câm miệng!"
Những lời này giống như là chọc giận Tô Tiểu Thất trước mặt, Tô Tiểu Thất đứng lên nện mạnh một quyền vào sàn đại điện.
Sàn nhà trực tiếp bị một quyền này nện ra một cái quyền ấn thật lớn, nhìn vết rạn nứt là biết vị nữ tu sĩ này kinh khủng thế nào.
Tô Tiểu Thất rút nắm đấm ra khỏi sàn nhà, mặt không thay đổi mà nhìn Động Hư Tử: "Lúc nào nên đến phiên ta chết thì báo cho ta biết một tiếng là được!"
Nói xong Tô Tiểu Thất xoay người đi ra khỏi đại điện, Động Hư Tử nhìn thân ảnh Tô Tiểu Thất rời đi, trong mắt càng áng vẻ đau khổ.
Thanh Vân tông từng có bảy đồ đệ, hiện tại cũng chỉ còn lại mình và sư muội nhỏ nhất, bọn họ đã từng nở mày nở mặt vô hạn, hiện tại lại có bao nhiêu thống khổ.
Động Hư Tử cúi đầu nhìn ngọn đèn dầu đã tắt trước mặt mình, chủ nhân ngọn đèn này chính là tam sư đệ Hồ Vân của mình.
"Nhị sư huynh, ta tính toán mười bảy vạn ba ngàn sáu trăm lần, kết quả cuối cùng đều là như vậy, cho nên lần này ta không tính nữa, ngươi đoán ta đã làm gì?"
Động Hư Tử nhìn Hồ Vân trước mắt, vị chưởng giáo Thanh Vân mười hạng toàn năng này tự nhiên vừa nhìn liền nhìn ra nét dị thường của Hồ Vân, sinh mệnh lực của Hồ Vân gần như khô kiệt!
Có thể ví như mảnh lá khô trong trời đông giá rét, tùy thời sẽ lìa cành.
Hồ Vân lại không thèm để ý chút nào, cười mở miệng nói: "Lần này ta mặc kệ không tính nữa, ta lần này trao lại tất cả quyền lựa chọn cho bọn họ!"
Mười bảy vạn ba ngàn sáu trăm lần đều không có tính ra kết quả gì, vậy lần này Hồ Vân đơn giản làm người trông coi cái bàn cờ này, không cho ai hạ quân cờ tiếp nữa.
Thẳng đến khi nhóm âu Dương mấy có thể một mình đảm đương một phương, lúc đó lại tự tay đẩy bọn họ lên vị trí kỳ thủ!
"Vẫn là trách ta không có bản lĩnh gì, dù liều mạng cũng chỉ có thể thay đổi vận mệnh cho nhị đồ đệ nhà ta một li nhỏ, nếu như lại cho ta một ít thời gian thì tốt rồi!"
Đối diện, Động Hư Tử há miệng, ngẩng đầu hỏi: "Có biện pháp để ta chết thay ngươi không?"
Hồ Vân nhìn chằm chằm Động Hư Tử thật lâu, lập tức lắc đầu nói: "Nghĩ hay lắm, nhị sư huynh, về sau ngươi và Tiểu Thất bảo trọng nhiều hơn!"
Động Hư Tử sửng sốt, đứng lên bắt lấy cánh tay Hồ Vân, gắt gao nhìn chằm chằm Hồ Vân mà nói: "Năm đó sư phụ cũng làm chuyện tương tự, thế mà hiện tại chỉ còn lại có ba người chúng ta!"
Hồ Vân như trước vừa cười vừa nói: "Lần này không giống, lần này các đồ đệ của ta mạnh hơn nhiều lắm, ha ha ha, ta luôn tự xưng là người lật sách, hiện tại ta quyết định không tiếp tục lật quyển sách này nữa, để các đồ đệ của ta tự viết tiếp đi!"
Hai người trầm mặc không nói, thẳng đến khi Hồ Vân rời đi, Động Hư Tử mới bắt đầu dập đầu niệm kinh Phật.
Ngay sau đó Tiểu Thất tới phát tiết một trận, đập hỏng sàn nhà đại điện rồi cuối cùng cũng rời đi.
Toàn bộ đại điện lại lần nữa lâm vào trong tĩnh mịch, Động Hư Tử ngồi yên trên bồ đoàn, đại não trống rỗng.
Vị tuyệt đỉnh đương thời này là chủ một trong chín đại thánh địa, một thân bản lĩnh thông thiên, bây giờ lại cảm giác tất cả khí lực của mình đều bị rút cạn.
Đợi đến khi cửa lớn đại điện một lần nữa đóng lại, Động Hư Tử thân là người theo đạo giáo lại cuống quít lấy ra một quyển kinh Phật từ trong ống tay áo, trên quyển kinh Phật kia rõ ràng viết ba chữ "Vãng Sinh kinh" thật to.
Ba chữ này tựa hồ đang cười nhạo vị đạo môn tuyệt đỉnh đương thời này, làm cho Động Hư Tử cảm giác có chút chói mắt, phảng phất đang cười nhạo hắn khiếp nhược đến mức chỉ dám vụng trộm ở chỗ này niệm “Vãng Sinh kinh” cho sư đệ nhà mình.
Nhưng Động Hư Tử không thèm để ý, ngược lại còn cẩn thận mở kinh Phật ra, trên mặt không buồn không vui, nhẹ giọng tụng:
“Nam mô a di đa bà dạ, du tha gia đa dạ…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận