Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 409: Thế cuộc ngay tại nhân gian

Khi Trần Trường Sinh đọc lên tám chữ này, âu Dương đã quá lười để bóc phốt tiếp.
Dựa theo tính tình của Trường Sinh, nói không chừng mỗi một vụ phản loạn đều có bóng dáng của hắn, nếu không hắn cũng không ghi chép lịch sử còn dày hơn cả đầu mình này một cách chi tiết đến thế!
Mình vốn còn lo lắng tên tiểu tử Trường Sinh này chịu không được sự mê hoặc của Lăng Phong, không nghĩ tới, Trần Trường Sinh trở tay liền cho Lăng Phong một cái tát.
Lão Lục quả là lão Lục, thật sự không chừa cho đối phương một cơ hội nào cả!
Còn mắc công mình cố ý đi cảnh cáo Lăng Phong.
“Ngươi đừng giỡn chơi, chơi lố là vui luôn à nha!” âu Dương yếu ớt bất lực nhìn Trần Trường Sinh mà nói.
Trần Trường Sinh lắc đầu nói: “Ta không có giỡn chơi, chỉ là muốn xem xem bọn họ rốt cuộc muốn làm gì, hiện tại ta có thể khẳng định, bọn họ cũng đang tính kế vị tẩu tử này!”
Đại Chu vừa thành lập không lâu mà đã vội nóng lòng muốn dẫn dụ vị tẩu tử xà tinh này làm quốc sư hộ quốc, nếu nói không hề tính toán gì thì Trần Trường Sinh chắc chắn không tin.
Nhưng Trần Trường Sinh vẫn không ra tay, chỉ lẳng lặng quan sát, hắn không hiểu vì sao Tạ Tân Tri lại giả chết, vì sao Lăng Phong lại muốn tính kế nhân gian này.
Thứ duy nhất hắn có thể biết chính là, vị sư huynh này của Thanh Vân phong chắc chắn đang âm mưu một việc lớn!
âu Dương bên cạnh lại càng hiểu rõ ràng nguyên nhân hơn cả Trần Trường Sinh, nhưng hắn không nói tình hình thực tế với Trần Trường Sinh.
Bọn người Lăng Phong cũng đang tính kế Thường Hiểu Nguyệt?
Vì cái gì ư? Liếc mắt là thấy ngay!
Chính là vì phong ấn ma tộc trên người Thường Hiểu Nguyệt!
Chẳng lẽ bọn họ muốn mở phong ấn ma tộc, từ đó khơi mào ma đạo đại chiến lần thứ hai!
âu Dương trong nháy mắt đã nghĩ thông suốt điểm mấu chốt nhất bên trong!
Nói cách khác, người nhúng tay sau màn bị buộc lật bài tẩy lần này chính là Lăng Phong!
Cũng trong nháy mắt này, âu Dương cũng hiểu rõ Động Hư Tử vì sao lại ngăn cản mình giết chết Lăng Phong, chính là vì để nguy hiểm được nằm trong phạm vi có thể khống chế!
Cũng là nỗ lực mà Động Hư Tử cố gắng làm vì tên đệ tử này.
Qua những việc Lăng Phong làm, dựa theo tính tình của âu Dương thì đã sớm cho hắn tan thành tro bụi.
Nhưng vị sư phụ này vẫn như cũ, muốn vất vả cố gắng thêm một chút vì đệ tử của mình.
Trở thành quân tốt phía sau màn, sau đó dùng chính sức mình để tránh thoát khỏi bàn cờ, trở lại làm chính mình!
Lăng Phong có biết được những tính toán cực khổ của Động Hư Tử hay không thì âu Dương cũng không biết.
Nhưng Động Hư Tử hạ xuống nước cờ này lại khiến cho âu Dương phải nói lão tiểu tử chiến lực chạm nóc này cũng có một ngày mọc ra não rồi!
Tất cả những việc Lăng Phong làm, Động Hư Tử trong lòng chắc chắn đã biết, nhưng một mặt là đệ tử của mình, một mặt lại muốn để cho nguy hiểm xuất hiện rõ ràng ngoài sáng, cho nên hắn mới lựa chọn Lăng Phong.
Cũng chính vì điều này, Động Hư Tử mới ngăn cản mình giết chết Lăng Phong, chính là vì muốn để Lăng Phong trở thành con át chủ bài của nhóm người đẩy tay sau màn.
Dù sao nguy hiểm ngoài sáng càng dễ phòng thủ hơn so với ám tiễn trong bóng tối!
Một bên là Hồ Vân đang vì lão Nhị nhà mình mà sắp xếp Thái Thượng Vong Tình.
Lãnh Thanh Tùng và Thường Hiểu Nguyệt chính là lá bài trong tay Hồ Vân.
Một bên là Động Hư Tử sắp xếp đệ tử của mình trở thành quân cờ đẩy tay sau màn, đây cũng là vì muốn tìm một chút hy vọng sống cho Lăng Phong.
Lăng Phong chính là lá bài mà Động Hư Tử tặng cho những kẻ phía sau màn.
Cuối cùng chính là những kẻ nhúng tay sau màn đã lựa chọn Lăng Phong làm quân bài đầu tiên để đánh ra!
Cả ba phía đều lựa chọn sắp xếp bàn cờ ngay tại nhân gian này!
Hiện tại mọi thứ đều đã nằm trên mặt bàn cờ, phải xem xem mỗi quân cờ sẽ di chuyển thế nào đây.
Kỳ thủ chỉ có khả năng sắp xếp quân cờ, không có quyền tự tiện xê dịch quân cờ, đây cùng là quy tắc của ván cờ này.
Muốn biết ván cờ này về sau sẽ như thế nào thì phải xem xem những người trong cuộc này có thể đi được bao xa.
âu Dương sau khi nghĩ thông hết thảy, trong lòng không nhịn được mà cảm thán, những tu sĩ này sao lại tâm cơ thế, khúc mắc quanh co rồi cuối cùng đều giành được thứ mà mình mong muốn.
Thường Hiểu Nguyệt hẳn phải chết, đó là việc đã được mấy bên ngấm ngầm thừa nhận, bởi vì phong ấn ma tộc nhất định phải bị mở ra, đây cũng chuyện bọn họ ngầm thừa nhận.
Nhưng Thường Hiểu Nguyệt chết như thế nào, đây lại là việc bọn họ muốn tranh đoạt!
âu Dương đau đầu nhìn Trần Trường Sinh, tiểu tử này không thể nghe được chuyện về ma tộc, nếu để cho tiểu tử này biết phong ấn ma tộc chính xác đang ở trên người Thường Hiểu Nguyệt.
Chỉ sợ tiểu tử này sẽ lập tức ra tay trấn áp Thường Hiểu Nguyệt suốt vạn năm, vĩnh viễn không cho nàng thấy ánh mặt trời.
Kiếp trước của Trần Trường Sinh đã trải qua một đại kiếp, thật ra đó lại là chuyện do vô số đại cường giả đỉnh cao trong tu hành giới ngầm đồng ý xảy ra, thậm chí bọ họ còn ép buộc nó phải được hoàn thành.
Trong đó cũng bao gồm Đại sư huynh mình đây!
Vừa nghĩ tới Trần Trường Sinh đã trải qua một kiếp thống khổ, cuộc đời ấy lại còn muốn diễn ra trước mặt hắn thêm một lần nữa, thậm chí trong đó còn có một phần do chính mình dẫn dắt, âu Dương không hiểu vì sao lại hơi đau lòng cho Trần Trường Sinh trước mặt.
Tiểu tử này thường ngày thích giấu những chuyện cần thiết ở trong lòng, điều này cũng dẫn đến tính cố chấp của hắn.
Kiếp trước, trải qua vô số thống khổ của đại kiếp, Trần Trường Sinh làm cách nào có thể tiếp nhận sự thật tàn khốc như vậy.
Mà Trường Sinh đã tin tưởng mình như vậy, mình lại trở thành một phần gây nên tổn thương cho Trường Sinh, điều này đối với Trường Sinh mà nói thì, không khỏi quá nặng nề.
“Trường Sinh…” âu Dương nhịn không được mở miệng gọi Trần Trường Sinh một tiếng.
Trần Trường Sinh nhìn âu Dương cười nói: “Sao thế Đại sư huynh, đánh cược rồi thì không được đổi ý nha!”
Trần Trường Sinh còn tưởng rằng âu Dương gọi mình là vì chuyện đánh cược.
âu Dương yết hầu giật giật mở miệng nói: “Rất nhiều chuyện không hề đơn giản như ngươi nghĩ, cũng không phải là chuyện phức tạp như ngươi nghĩ.”
Không đầu không đuôi tự dưng nói một câu khiến Trần Trường Sinh hơi ngờ nghệch, nhưng nhìn vẻ muốn nói lại thôi của âu Dương, Trần Trường Sinh vẫn gật đầu nói: “Ta hiểu rồi, Đại sư huynh.”
Ngươi hiểu cái quần què!
Nếu ngươi có thể hiểu thì cũng không đến mức mỗi lần nghe đến ma tộc thì sẽ lại làm ra cái bộ muốn ăn tươi nuốt sống người ta.
âu Dương mệt mỏi nằm trên đồng xu, nhìn mây trắng ung dung bay trên trời, bất thình lình nói một câu: “Trường Sinh, nếu ta chết thì sao?”
Nghe được câu này, Trần Trường Sinh toàn thân chấn động, tựa như toàn bộ khí lực đều bị rút cạn, thở nhẹ một hơi rồi cúi đầu nhẹ giọng hỏi: “Đại sư huynh, sao huynh lại chết được?”
“Ý ta là nếu như ta tự nguyện chết đi thì sao?” âu Dương giả vờ bình tĩnh nói.
Nghe được câu này của âu Dương, tâm trí Trần Trường Sinh lại một lần nữa quay về thời khắc đen tối trước khi hắn trọng sinh, hắn cứ ngơ ngác sống chui sống nhủi ở thế gian trong vũng lầy hối hận và tự trách đến vô tận.
Trần Trường Sinh hơi ngẩng đầu nhìn về phía âu Dương một thân thanh sam, bình tĩnh nói: “Trên đời này không ai có thể khiến Đại sư huynh chết, mặc kệ là ai, cho dù là ta cũng không thể làm được!”
Giọng nói bình tĩnh tràn đầy sự kiên quyết, mang theo một chút bá đạo và uy áp tối cao. Tựa hồ Trần Trường Sinh có thể lật tung toàn bộ thế giới chỉ sau một khắc tiếp theo.
âu Dương chống người ngồi dậy, cười với Trần Trường Sinh rồi nói: “Này nha, ta chỉ nói đùa thôi, ngươi nghiêm túc như vậy làm gì!”
“Chuyện này đùa không vui đâu, Đại sư huynh!” Trần Trường Sinh vẫn nghiêm túc như cũ.
âu Dương vội vàng cười hòa giải xin lỗi:
“Được được được, ta sai, ta sai, ta sai rồi, sau này ta không nói đùa như vậy nữa!”.
Bạn cần đăng nhập để bình luận