Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 205: Hai người không thấy thỏ không thả chim ưng

âu Dương ngựa không ngừng vó truyền tống từ Bồng Lai tiên sơn về đến Thanh Vân tông rồi cưỡi lên Tịnh Tử vội vã chạy về phía đỉnh núi nhà mình.
Vừa lên đến đỉnh núi, âu Dương đã nhịn không được quay về trong sân kêu to: "Lão Tam, Tiểu Bạch, mau đi theo ta đến Bồng Lai tiên sơn!"
Bạch Phi Vũ đang ngồi khoanh chân ở trên cây, một tay đang cầm một cây thước còn một tay lật tờ thứ hai trong quyển nhật ký, đầu cũng không ngẩng lên mà mở miệng nói:
"Bây giờ ta không rảnh, ngươi tìm Tam sư huynh đi."
Trần Trường Sinh đi ra từ trong phòng bếp rồi tỏ vẻ có lỗi nói:
"Đại sư huynh, gần đây ta tình cờ có chút cảm ngộ, cho nên cũng không đi được."
Hai người trăm miệng một lời từ chối mình làm cho âu Dương cũng không cảm thấy ngoài ý muốn chút nào, dù sao nếu như hai người thật không có chuyện là sẽ không từ chối mình.
âu Dương giả vờ như không còn cách nào khác nói:
"Như vậy sao, xem ra vị đạo lữ kia của Lý Thái Bạch là cứu không được rồi?"
Nghe được lời này của âu Dương, Bạch Phi Vũ đang cầm cây thước và nhật ký trong tay thiếu chút nữa tuột tay rơi trên mặt đất, hắn ngẩng đầu nhìn âu Dương đang đứng trên con chó ở trên trời mà nghẹn ngào nói:
"Đùa cái gì vậy?"
Con chim xanh đang nằm trên vai Bạch Phi Vũ suýt nữa rơi xuống vì sự kích động này của Bạch Phi Vũ, nó mở to cặp mắt ra nhìn Bạch Phi Vũ một cách đầy khó hiểu, không biết vì sao chủ nhân lại chợt trở nên kích động như vậy.
âu Dương nhẹ gật đầu rồi lời nói lại xoay chuyển nói:
"Nghe nói có tiên nhân đoạt xá cơ thể của phó sơn chủ Bồng Lai, cho nên sư phụ đặc biệt để cho ta đi giải quyết!"
Trần Trường Sinh vừa định quay trở về phòng bếp thì dừng bước lại, vẻ mặt thật thà nhìn âu Dương giống như đang chờ âu Dương nói tiếp vậy.
"Mẹ nó, ở kiếp trước lúc nào ta có đạo lữ?"
"Tiên nhân đoạt xá? Thủ đoạn đoạt xá một cách hoàn mỹ chỉ tiên nhân mới có?"
âu Dương nói hai câu đơn giản đã hoàn toàn đánh động thần kinh của hai người Bạch Phi Vũ và Trần Trường Sinh.
Một cái thì bị sốc khi nghe thấy chính mình ở kiếp trước không hiểu ở đâu lại nhiều ra một đạo lữ.
Một người đang nghĩ làm cách nào tiên nhân có thể đoạt xá một cách hoàn mỹ.
âu Dương lại uể oải nói:
"Nhưng các ngươi lại không biết bản sư huynh mới Trúc Cơ mà thôi, thật sự là có lòng mà không có sức đối với chuyện này, cho nên vẫn là đùn đẩy đi!"
"Bây giờ ta không có việc gì, ta đi theo ngươi nhìn xem vị đạo lữ của Kiếm tiên Thượng Cổ tiền bối kia có bộ dạng như thế nào!" Bạch Phi Vũ bay vụt lên từ trên cây rồi đứng ở bên người của âu Dương và nói.
Trần Trường Sinh cũng bay lên, lời lẽ đầy chính nghĩa nghiêm túc nói:
"Thanh Vân tông và Bồng Lai tiên sơn đều là một trong chín đại thánh địa, cùng chung nhịp thở như cây liền cành, sư huynh từ chối như vậy sẽ làm ảnh hưởng đến tình cảm giữa chín đại thánh địa với nhau, vì thế chúng ta thật sự nên đi một chuyến!"
Hai con hàng nghịch tử này đúng là không thấy thỏ thì không chịu thả chim ưng.
Một tên kiếp trước là Lý Thái Bạch, một tên nghe được đoạt xá giống như là giẫm lên công tắc điện vậy.
Ở trong lòng của âu Dương không khỏi tự đắc về trí thông minh của mình.
Bạch Phi Vũ ở bên cạnh lại có chút mơ hồ, đến cùng là có chuyện gì xảy ra. Đầu tiên là mộ phần của mình bị người đào ra, còn lúc này mình không hiểu thấu lại nhiều thêm một đạo lữ?
Ở kiếp trước, từ lúc mình bắt đầu có trí nhớ cho đến khi bỏ mình, đừng nói là đạo lữ, cho dù mình có nói chuyện với nữ nhân cũng đều không vượt quá một trăm câu thì lấy đâu ra đạo lữ?
Còn Trần Trường Sinh đang nhìn vào âu Dương với cặp mắt sáng rực. Mặc dù bây giờ mình đang bắt tay vào việc hồi phục cơ thể của Tổ Uyên lại như cũ, nhưng vấn đề khó khăn lớn hơn chính là làm sao có thể hoàn mỹ đoạt xá cơ thể của người khác giống như Tổ Uyên ở kiếp trước.
Thủ đoạn như vậy chẳng những có thể để cho mình thành công phục chế ra Tổ Uyên mà còn tăng đáng kể thuật con rối của mình lên nữa!
Thái độ của hai người bọn họ chợt thay đổi chóng mặt, bộ dạng cứ như hôm nay ta không đi là không được vậy.
âu Dương lại phẩy tay áo rồi nói:
"Bây giờ các ngươi đều có chuyện quan trọng phải làm, làm sao có thể vì việc nhỏ của Bồng Lai tiên sơn mà chậm trễ việc tu hành của các ngươi được, không được, không được, ta không đồng ý!"
"Hôm nay ngươi đồng ý cũng phải đồng ý, không đồng ý cũng phải đồng ý!"
Bạch Phi Vũ và Trần Trường Sinh liếc nhau một cái, hai người một trái một phải đứng ở bên người của âu Dương rồi trực tiếp nhấc bổng âu Dương lên mà bay về phía cổng truyền tống ở Thanh Vân Phong.
Khi con chim xanh Điêu Mao đang định bay về phía trước để đuổi theo thì chân của nó chợt chìm xuống, con khỉ Lông Bông không biết từ lúc nào đã bắt được chân nó. Mặt khỉ lộ ra nụ cười ngây ngô rồi chỉ vào Trần Trường Sinh, ý bảo mình cũng muốn đi theo.
Tàng Hồ ở một bên cũng đứng dậy, mất kết nối thời gian dài như vậy, chính mình thân là Độ Kiếp cũng muốn đi nhìn xem Bồng Lai tiên sơn cũng là một trong chín đại thánh địa đến cùng có thể có chỗ tốt gì cho người trong tộc của chính mình!
Đến tận đây, tất cả các thành viên của Tiểu Sơn Phong một lần nữa đã được huy động!
Hai người vừa mới bị tin tức mà âu Dương mang về làm cho kích động, chỉ muốn biết đến cùng đã xảy ra chuyện gì ở Bồng Lai tiên sơn.
Đại sư huynh nhà mình rõ ràng chỉ đi ra ngoài mấy canh giờ, vậy mà khi trở về lại tuôn ra một chuyện lớn như vậy. Lúc này, hai người đều đang hết sức tò mò đối với Bồng Lai tiên sơn.
Bạch Phi Vũ và Trần Trường Sinh mỗi người mỗi bên nhấc bổng âu Dương lên rồi bay về phía Thanh Vân Phong với tốc độ nhanh nhất của mình, trong khi con chim xanh ở phía sau bọn họ cũng biến thành một luồng sáng màu xanh bay theo sát, còn con khỉ Lông Bông bám trên chân con chim xanh lại phát ra một tiếng khỉ kêu chói tai.
Là một con khỉ, đây còn là lần đầu tiên mình bay!
Mà Tàng Hồ ở phía sau nhất lại đi theo một cách hết sức nhàn nhã.
Các đệ tử trông coi đại trận hộ sơn trơ mắt nhìn âu Dương vội vã chạy ra từ trong cổng truyền tống rồi cưỡi chó bay mất.
Mới không được bao lâu, hắn đã dẫn theo Thánh tử và vị sư huynh kiếm tu mặc áo trắng kia đi vòng vèo trở về và một lần nữa vọt vào cổng truyền tống.
Mà ở phía sau còn đi theo một con chim, một con khỉ, còn có một con Tàng Hồ có vẻ mặt ngơ ngác nữa!
"Bồng Lai tiên sơn ở bên kia muốn diệt tông hay sao? Mà mấy vị sư huynh đều có bộ dạng như trong nhà đang cháy vậy!"
Một tên đệ tử nhịn không được hỏi sư huynh ở bên cạnh.
"Không biết nữa, chẳng qua lúc trước Thánh tử làm thịt đệ tử của chưởng môn đều không có vội vã như vậy."
Một vị sư đệ đứng ở bên cạnh nói hùa theo.
Trước mắt của ba người chợt lóe lên đã xuất hiện ở cổng truyền tống trước Bồng Lai tiên sơn. Mộ Vân Ca nắm tay Hồ Đồ Đồ đứng ở trước cổng truyền tống và đánh giá ba thiếu niên ở trước mặt.
Bạch Phi Vũ mặc áo trắng, bên hông treo kiếm, cả người tỏa ra khí độ không giống người thường. Hắn có dáng vẻ lịch sự tạo cho người ta một loại cảm giác thoải mái như đón gió xuân.
Còn Trần Trường Sinh lại đeo mặt nạ màu tím trông hết sức thần bí, trên người tỏa ra hơi thở âm u và lạnh lẽo để cho người ta nhìn mà có chút phát khiếp.
Chỉ riêng về khí độ thì hai người bọn họ đã được xem là rồng phượng trong loài người, chớ nói chi hơi thở tỏa ra trên người của bọn họ rõ ràng đều là tu sĩ Nguyên Anh!
Nguyên Anh mười sáu mười bảy tuổi?
Hồ Vân thu được bọn yêu nghiệt này từ chỗ nào?
Mộ Vân Ca nhìn Bạch Phi Vũ và Trần Trường Sinh ở trước mặt mà tắc lưỡi.
Mộ Vân Ca vốn nghĩ rằng âu Dương sẽ dẫn qua đây một vị trưởng lão cung phụng nào đó của Thanh Vân tông, nhưng nàng không nghĩ tới hắn lại dẫn theo hai thiếu niên còn nhỏ hơn hắn tới đây.
Mặc dù bọn họ là kỳ tài ngút trời, nhưng dù sao vẫn còn quá trẻ, vì thế bảo bọn họ giải quyết vấn đề của Bồng Lai tiên sơn chẳng khác gì như đang nói đùa.
Đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của Mộ Vân Ca, âu Dương thoát khỏi tay của Trần Trường Sinh và Bạch Phi Vũ rồi một lần nữa treo Tịnh Tử ở thắt lưng, sau đó hắn đi tới trước mặt của Mộ Vân Ca và giới thiệu:
"Vị này chính là Mộ Vân Ca là sơn chủ của Bồng Lai tiên sơn, nào lại đây gọi sư nương đi!"
Nghe vậy, Trần Trường Sinh và Bạch Phi Vũ ngẩn người ra, vẻ mặt lập tức trở nên kỳ quái, không nghĩ tới tay của sư phụ nhà mình vậy mà đã duỗi tới Bồng Lai tiên sơn rồi.
Nhưng hai người bọn họ vẫn tỏ ra cung kính mà hơi xoay người làm lễ với Mộ Vân Ca và nói:
"Sư nương khỏe!"
Điều này ngược lại làm cho khuôn mặt của Mộ Vân Ca hơi ửng đỏ. Trong năm tháng dài lâu như thế, hôm nay số lần mà mình bị âu Dương làm cho nổi giận đã sấp xỉ với lần đầu tiên mình gặp Hồ Vân vào lần đó rồi!
Mộ Vân Ca duỗi bàn tay ngọc ra nhéo lỗ tai của âu Dương rồi kéo lên và nói:
"Tiểu tử, nếu chuyện này mà ngươi giải quyết không được, ta thật sự sẽ thiến ngươi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận