Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 166: Thầy trò

âu Dương nhìn Hồ Vân nằm trên giường càng ngày càng trở nên tiều tụy. Lúc này, hắn cũng không biết mình có thể làm gì.
Vốn tưởng khi mình và lão nhị đi đến thế giới của người bình thường thì Hồ Vân mới bắt đầu bố trí vì chính là muốn thay đổi số phận của lão nhị.
Không nghĩ tới, lão đầu nhà mình đã bắt đầu bố trí mọi chuyện từ ngày thu mình làm đệ tử rồi.
Chính mình đã từng thấy qua loại phương pháp này trong bí cảnh tiên nhân, đó là các tiên nhân đã chết không biết bao nhiêu năm ở thời Thượng Cổ lại vẫn có thể duỗi tay đến bây giờ.
Những gì sư phụ nhà mình đã làm ngược lại để cho âu Dương cảm thấy rất hợp tình hợp lý.
Nhưng muốn mình trơ mắt ra nhìn Hồ Vân cứ như vậy mà chết đi, chính mình lại làm không được!
Nhưng lại có thể làm gì đây?
âu Dương nắm chặt hai nắm đấm, chân khí trong cơ thể cuộn trào, nếu mình không thể Trúc Cơ vậy thì cả đời này hắn chỉ sợ sẽ cứ như vậy ở lại Luyện Khí mất.
Cấp thấp thuật pháp vỗ tay là ra, nổi giận đều có thể áp chế Độ Kiếp kỳ. Nhưng còn bây giờ, chính mình đối mặt với chuyện Hồ Vân chắc chắn phải chết thì cái gì cũng không làm được.
Ta chỉ có thể trơ mắt ra nhìn Hồ Vân chết!
Không cam lòng!
Thật sự không cam lòng!
Không có cách nào nữa sao?
"Tiểu tử, nếu ta không chết, điều đó có nghĩa các ngươi sẽ phải tiếp tục bước đi trên con đường do ta định sẵn, cái chết của ta đối với các ngươi cũng xem như là cởi bỏ một trong những trói buộc! Đừng nghĩ gì nữa!"
Giọng nói của Hồ Vân nhẹ nhàng truyền đến.
âu Dương lấy tay xoa mạnh lên khuôn mặt rồi rời khỏi phòng của Hồ Vân.
Hồ Vân có ý muốn chết đã rõ và cũng đã tính sẵn cái chết ở trong bố trí của chính mình, hắn hoàn toàn chưa từng nghĩ đến chuyện sau này!
Đây là tất cả những gì mà một vị sư phụ như hắn có thể làm cho các đệ tử của mình và âu Dương hoàn toàn không thể ngăn cản được.
âu Dương nhẹ nhàng đóng cửa nhà chính lại thì nhìn thấy Trần Trường Sinh đang đứng ở trong sân, sau đó khuôn mặt của hắn treo lên một nụ cười bình thường, nói:
"Trời lạnh mà đứng ở trong sân làm gì?"
“Đại sư huynh, chuyện của Tiêu sư đệ…” Trần Trường Sinh mở miệng hỏi.
Lúc này, Tiêu Phong cũng không có ở chỗ này, với tính cách ngang bướng của hắn thì chắc đã đi vào trong cấm địa để trút hết buồn bực trong lòng rồi, còn Bạch Phi Vũ và Hồ Đồ Đồ thì đi theo bên cạnh hắn, chỉ sợ sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn mất.
“Trường Sinh, chuyện này cũng không cần nhắc lại nữa, chờ qua năm mới rồi để Tiêu sư đệ xuống núi đi!”
âu Dương nhìn Trần Trường Sinh nói.
Trần Trường Sinh gật đầu, hắn cũng không có ý kiến gì với việc Tiêu Phong xuống núi. Trong ký ức ở kiếp trước, Tiêu Phong đã phải trải qua vô vàn trận chiến và nhiều lần bồi hồi giữa lằn ranh sinh tử mới có thể trở thành Đại Đế của cả Nhân tộc.
Ở Tiểu Sơn phong đúng là sẽ làm chậm trễ sự trưởng thành của Tiêu Phong.
Nhưng điều mà Trần Trường Sinh không ngờ đến chính là sư phụ ngay cả thu hắn làm đệ tử cũng không chịu. Mà sau khi Đại sư huynh đi nói chuyện này với sư phụ lại hiếm thấy bị sư phụ thuyết phục.
Điều này nói rõ, trong đó chắc chắn là có bí mật rất lớn mà mình không biết.
Nhưng sư phụ và Đại sư huynh đều không muốn nói thì Trần Trường Sinh cũng sẽ không hỏi nhiều.
Lẽ ra là ngày lễ mừng năm mới phải náo nhiệt và sôi nổi, nhưng bầu không khí trên Tiểu Sơn phong lại có vẻ hết sức trầm lắng.
Vào ngày hôm sau, khi Hồ Đồ Đồ muốn làm nũng và khóc lóc chạy ra khỏi phòng của Hồ Vân, đã làm cho ánh mắt của Tiêu Phong càng trở nên u buồn hơn.
Mặc dù không ôm hy vọng gì, nhưng khi nhìn thấy Hồ Đồ Đồ nước mắt như mưa mắng sư phụ là đồ trứng thối, Tiêu Phong vẫn cảm thấy trong lòng đau buồn vô cớ.
“Tiểu sư đệ, ta muốn quấn lấy hắn, sư phụ là đồ trứng thối, là kẻ xấu xa nhất, mỗi ngày ta đều sẽ quấn lấy hắn để bắt hắn phải thu ngươi làm đệ tử!”
Hồ Đồ Đồ tỏ ra tức giận nói với Tiêu Phong.
Tiêu Phong lắc đầu cười khổ, nhẹ giọng nói:
"Tiểu sư tỷ, ta đã thu dọn đồ đạc xong xuôi rồi, hôm nay sẽ xuống núi, Tiểu Sơn phong là một chỗ tốt, chẳng qua ta không có may mắn ở lại đây mà thôi!"
"Không, ta không muốn ngươi đi! Ngươi không được phép đi! Nếu ngươi đi, cả đời này Đồ Đồ đều sẽ không để ý đến ngươi!"
Hồ Đồ Đồ vừa lôi kéo góc áo của Tiêu Phong vừa lớn tiếng nói.
Tiêu Phong có khuyên như thế nào cũng đều không có tác dụng, cuối cùng Hồ Đồ Đồ cắn một cái lên mu bàn tay của Tiêu Phong rồi tức giận giậm chân chạy về phòng của mình.
Tiêu Phong cười khổ nhìn dấu răng nhỏ trên mu bàn tay, chuẩn bị lần lượt từ biệt từng vị sư huynh.
"Tứ sư huynh, ta đi đây!" Tiêu Phong mở miệng nói với Bạch Phi Vũ đang đứng ở trên cây.
"Đi đi, trên đường nhớ cẩn thận!" Bạch Phi Vũ nhắm mắt lại, tỏ ra thản nhiên mở miệng nói.
Đối với chuyện mà Hồ Vân đã làm, toàn bộ quá trình Bạch Phi Vũ đều không có mở miệng nói lời nào, bởi vì hắn biết, vị sư phụ này chắc chắn có bố trí của mình.
Tiêu Phong đi vào phòng bếp và nhìn thấy Trần Trường Sinh đang bận rộn nấu ăn, hắn gượng cười, nói:
"Sư huynh, ta phải đi!"
Trần Trường Sinh quay đầu nhìn lại rồi hắn bưng một chén sủi cảo trong tay đưa tới, nói:
"Nào lại đây, Tiêu sư đệ, đây là sủi cảo, chính là Đại sư huynh dạy ta làm đấy, chỉ có người một nhà mới có thể ăn thôi, ngươi mau ăn đi!"
Nghe được lời này của Trần Trường Sinh, Tiêu Phong cảm thấy mũi hơi cay cay rồi nói ừ một tiếng và ngồi bên bếp lửa ở trong phòng bếp mà ăn từng miếng sủi cảo trong chén.
Trần Trường Sinh nhìn vào Tiêu Phong ở trước mặt mà không biết nói gì. Vị Đại Đế tương lai của Nhân tộc này bây giờ dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ, nhưng trong tương lai hắn sẽ vì Nhân tộc mà lật nghiêng cả thiên hạ và sẽ đứng ở trước mặt tất cả Nhân tộc với khí thế như muốn nuốt núi sông.
Cho dù không thể làm được sư huynh đệ với nhau, nhưng chính mình làm cho hắn một chén sủi cảo này cũng rất đáng giá.
“Trước khi đi, hãy nói với đại sư huynh một tiếng nhé!” Trần Trường Sinh nhẹ giọng mở miệng nói.
Tiêu Phong gật đầu rồi đặt chén đũa xuống và đi đến trước cửa phòng của âu Dương. Hắn còn chưa kịp gõ cửa, âu Dương đã mở cửa ra và kéo Tiêu Phong vào phòng.
"Bên trong túi trữ vật này là linh thạch, còn bên trong túi trữ vật này là thuốc, bên trong túi trữ vật này là quần áo. Cũng không biết thẩm mỹ của ngươi như thế nào vậy mà lại thích mặc quần áo màu vàng xiêu vẹo, thật sự là xấu chết đi được!"
âu Dương mở miệng ra nói lải nhải với Tiêu Phong.
“Đại sư huynh!” Tiêu Phong lộ ra nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, gọi âu Dương một tiếng.
âu Dương đưa tay lên xoa đầu của Tiêu Phong rồi cười mắng:
"Nam tử hán đừng làm vẻ mặt này thật đúng là xấu lắm! Ta đây chính là đầu tư trước, sau này nếu giàu có thì đừng quên ta là được!"
"Ừm! Ta nhớ!"
Tiêu Phong vừa nhận lấy đồ mà âu Dương cứng rắn nhét vào vừa thấp giọng nói.
Sau khi Tiêu Phong đi ra khỏi cửa phòng của âu Dương, hắn đã đi đến trước nhà chính của Hồ Vân và dập đầu ba cái thật mạnh. Tuy hắn không thể tiến vào Tiểu Sơn phong và trở thành đệ tử nội môn, nhưng ở trong lòng của mình, các vị sư huynh và sư phụ chính là sư phụ của mình!
Nam nhi dưới gối có vàng, trời đất làm chứng, vị Hồ Vân này xứng đáng để chính mình quỳ một lần!
Sau khi dập đầu ba cái, Tiêu Phong xách theo bọc hành lý của chính mình rồi rời khỏi Tiểu Sơn phong mà không hề quay đầu nhìn lại.
Trong từng đợt tuyết lớn bay tán loạn, bóng lưng cô độc của Tiêu Phong từ từ đi trên đường núi ở Tiểu Sơn phong!
Mà lúc này, bên trong phòng của Hồ Vân, trước mặt của Hồ Vân đang đặt nằm yên một loạt thẻ gỗ nhỏ. Sau khi Tiêu Phong dập đầu ba cái, Hồ Vân chợt thở ra một hơi dài thườn thượt.
Hồ Vân cười khổ nói:
"Nào có chuyện không phải là thầy trò mà nhận ba cái dập đầu của ngươi? Thật là ngốc!"
Ngay sau đó Hồ Vân vung tay lên, trên tấm thẻ gỗ ở trước mặt chợt lờ mờ hiện ra mấy cái tên.
Đây là điều cuối cùng mà Hồ Vân làm cho các đệ tử, trên mỗi tấm thẻ gỗ nhỏ này đều có tên của một người.
Những tấm thẻ gỗ nhỏ màu nâu sẫm được xâu lại với nhau bằng một sợi dây màu đỏ, đầu kia của sợi dây được buộc vào một đồng xu và trên mỗi tấm thẻ gỗ đều có ghi một cái tên.
âu Dương, Lãnh Thanh Tùng, Trần Trường Sinh, Bạch Phi Vũ, Hồ Đồ Đồ và trên tấm thẻ gỗ cuối cùng lờ mờ viết hai chữ Tiêu Phong.
Mặc dù ta chưa từng dạy ngươi một ngày nào, nhưng đã làm sư phụ, ta tự nhiên sẽ vì ngươi mà giải thích những nghi ngờ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận