Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 276: Vậy ta cũng tới đặt một quân

âu Dương ngẩng đầu nhìn đám mây lười biếng và ung dung kia rồi mở miệng nhẹ giọng hỏi: "Lão gia hỏa, ngươi tên là gì?"
Lão tộc trưởng ở bên cạnh đang sắp ngủ thiếp đi chợt giật mình một cái. Sau đó hắn đưa tay lau nước bọt bên khóe miệng rồi tỏ vẻ mờ mịt mà nói ra: "Ta sao? Phạm Nhập Bân, vì sao thiếu gia bỗng hỏi tên của ta?"
"Bởi vì ngay từ đầu, ta còn tưởng rằng sau khi ngươi kể xong là sẽ chết, cho nên không quá muốn biết tên của người bạn cũ đáng chết là ngươi, nếu không khi lễ Thanh Minh lại phải đốt thêm mấy tờ giấy!" âu Dương cười nhẹ một tiếng rồi nói.
Phạm Nhập Bân cười khổ một tiếng rồi trả lời: "Thiếu gia nói chuyện thật đúng là thẳng thắn!"
âu Dương lại cười ha ha, cười đến đầm đìa vui sướng. Sau đó hắn quay người nhìn về phía Phạm Nhập Bân tuổi đã xế chiều mà nói ra: "Nhưng bây giờ bản tộc trưởng không cho phép ngươi chết! Gọi ta là tộc trưởng!"
Phạm Nhập Bân híp mắt lại rồi cười nói: "Được rồi, thiếu gia!"
Từ một người vừa rồi còn chán chường đến bây giờ lại tràn đầy tự tin. Mới rồi khi âu Dương đối diện với vị tổ sư tổ kia và liếc mắt một cái thấy vạn năm, âu Dương đã hiểu rõ rất nhiều thứ.
Điều đầu tiên âu Dương có thể xác nhận là, sư phụ của sư phụ nhà mình, vị sư tổ của chính mình kia, không phải là mình, chính mình cũng không có xuyên việt đến quá khứ để thay đổi dòng thời gian.
Trên bàn cờ của thế giới này, hoàn toàn chính xác có rất nhiều tồn tại đang đặt quân cờ trên bàn cờ này và sắp đặt nó.
Mặc kệ lý do là gì đã thúc đẩy bọn họ sắp đặt đến bây giờ, nhưng chỉ cần bọn họ vừa đặt quân cờ xuống là bọn họ sẽ không còn cách nào có thể ảnh hưởng đến suy nghĩ của quân cờ nữa.
Chỉ cần quân cờ được đặt xuống, bọn họ sẽ chỉ có thể chỉ dẫn quân cờ đi con đường hợp với ý muốn trong lòng của bọn họ thông qua những sắp đặt liên tiếp khác.
Nhưng nếu quân cờ có suy nghĩ của riêng mình và nó không muốn đi theo sự sắp đặt của bọn họ thì ngay cả bọn họ cũng không thể làm gì được!
Đây chính là sự hấp dẫn của việc trở thành một quân cờ!
Mặc dù ta là quân cờ của ngươi, nhưng ngươi cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn ta muốn đi như thế nào thì đi ở trên bàn cờ này!
Nếu tất cả mọi người đã đặt xong cờ, ta có đặt thêm một quân cờ cũng không có gì quá đáng ha?
Cả bộ bàn cờ to lớn xuất hiện ở trong đầu của âu Dương, quân cờ màu xanh vốn thuộc về âu Dương chợt nhảy ra khỏi bàn cờ và biến thành một bóng người mặc áo xanh đứng ở bên cạnh bàn cờ.
Mà ở trong tay của bóng người mặc áo xanh lại xuất hiện một quân cờ năm màu. Sau đó bóng người vung tay lên làm cho quân cờ năm màu đó rơi vào trên bàn cờ.
Lạch cạch!
Tiếng quân cờ nện vào trên bàn cờ phát ra đặc biệt trong trẻo!
Tiếng vang rất nhỏ, nó nhỏ đến mức trời đất giống như cũng phải nghiêng tai để lắng nghe!
Nụ cười của âu Dương càng ngày càng trở nên rực rỡ, tiếng quân cờ rơi xuống bàn cờ vang lên trong trẻo kia tự nhiên cũng lọt vào trong lỗ tai của hắn, nhưng âu Dương cũng không tính sẽ dừng lại ở đó.
Đặt một quân cũng là đặt, vậy đặt hai quân cũng vẫn là đặt!
Bóng người mặc áo xanh đứng bên cạnh bàn cờ một lần nữa biến thành quân cờ màu xanh và trở lại trên bàn cờ!
“Lạch cạch!”
Lại là một tiếng quân cờ rơi xuống đất. Lần này, tiếng vang càng thêm trong trẻo!
Ai cũng không nghĩ tới, quân cờ vốn đã thoát khỏi bàn cờ sẽ một lần nữa trở lại trên bàn cờ.
Quân cờ mà âu Dương vừa đặt xuống chính là mình!
Ta lấy chính mình làm một quân cờ, khi ta ra tay là muốn trở thành tướng quân!
Để khi ta nhẹ nhàng nói lời thì thầm, chúng sinh đều phải nín thở để nghiêng tai lắng nghe!
âu Dương cười lớn rồi cao giọng nói ra: "Lý Thái Bạch trở thành sống lưng vì trời đất, sư tổ kiêu ngạo hợp đạo ở Cửu U. Vì thế cho dù âu Dương ta ở chỗ này xây một tòa thành cũng không có gì là quá đáng ha?"
"Thiếu gia chẳng lẽ là muốn trở thành tiên sao?" Phạm Nhập Bân vẫn như cũ cười híp mắt mà hỏi.
"Thành tiên? Tiên mà cũng xứng để cho ta trở thành sao? Để cho tiên tới xách giày cho ta, ta đều cảm thấy cấn chân!" âu Dương cười lớn và nắm lên sợi dây thừng đã trở về hình dạng ban đầu ở trong tay rồi vung về phía đám mây ở trên bầu trời.
Sợi dây thừng bay về phía đám mây rồi đón gió dài ra và bay thẳng tới chỗ sâu của đám mây!
"Tiểu Nện! Xuống nào!" âu Dương dùng sức kéo mạnh một phát xuống dưới rồi cao giọng quát.
Theo tiếng quát của âu Dương, trong nháy mắt sợi dây thừng bị kéo căng ra làm cho đám mây to lớn vô biên bị âu Dương kéo thẳng xuống từ trên bầu trời!
Loại hành động này không chỉ làm cho Phạm Nhập Bân đang đứng ở bên cạnh ngây người, mà còn để cho tất cả tộc nhân của bộ tộc Đúc Kiếm ở phía dưới cũng ngây người. Còn có một số thần hồn đang bay về phía trụ nâng trời to lớn, bởi vì sự lôi kéo này của âu Dương mà bị rơi khỏi đám mây!
Tất cả mọi người nhìn đám mây đang từ từ hạ xuống ở trước mặt, tuy bọn họ không biết đã xảy ra chuyện gì, hay là có chuyện gì sắp xảy ra, nhưng mà trong lòng của bọn họ rất rõ ràng.
Từ hôm nay trở đi, toàn bộ bầu trời của Cửu U phải thay đổi!
Điều này cũng mang ý nghĩa, toàn bộ cục diện của Cửu U một lần nữa sẽ xảy ra thay đổi!
Đám mây to lớn từ từ đập vào dưới trụ nâng trời to lớn, nó không có khuấy lên bất cứ bụi đất gì mà vững vàng rơi trên mặt đất.
Phía dưới của trụ nâng trời to lớn là một đám mây trắng xóa, giơ tay ra không nhìn thấy năm ngón, ở xung quanh tất cả đều là một màu trắng xóa.
âu Dương nhìn đám mây ở trước mặt như một đám sương mù rồi cao giọng nói ra: "Hôm nay, âu Dương ta là người không có tên sẽ xây một tòa thành vì trời đất, xin trời đất hãy làm chứng!"
Nói xong, âu Dương đưa tay vỗ lên trán một cái, một luồng ánh sáng xanh bay ra từ bên trong trán của âu Dương rồi rơi thẳng vào trong đám mây.
Một tòa nhà chọc trời từ từ xuất hiện ở trong lòng của đám mây, sau đó là vô vàn tòa nhà cao tầng chợt mọc lên từ trên mặt đất!
Chân nguyên trong cơ thể của âu Dương điên cuồng trút về phía đám mây giống như một dòng nước lũ vừa được mở đê!
Sắc mặt của âu Dương dần trở nên trắng bệch, nhưng ánh mắt của hắn lại càng ngày càng sáng.
Một thành phố rộng lớn đã từng rất quen thuộc, nhưng bây giờ lại hết sức xa lạ từ từ xuất hiện trong mắt của âu Dương!
Đang ở Thanh Vân tông xa xa, Mộ Vân Hải chợt có cảm giác, nên đã quay đầu nhìn về hướng Tây Nam, nhưng trong lòng lại không rõ ràng cho lắm.
Mà ở bên trong Cửu U, một thành phố rộng lớn có phong cách trang trí hoàn toàn khác biệt với thế giới này, đang dần dần xuất hiện ở bên trong đám mây này.
Những tòa nhà chọc trời to lớn, tháp tín hiệu cao chót vót và vô số cầu vượt xuyên thẳng qua ở trong thành phố.
Hoàn toàn chính là một thành phố hiện đại!
Mà âu Dương đang đứng trên đỉnh của tòa nhà chọc trời cao nhất trong thành phố hiện đại và rộng lớn mà lẳng lặng nhìn thành phố mới sinh ra này!
Thành phố này là lấy đám mây làm cơ sở, lấy chân nguyên của âu Dương xây dựng, lấy giấc mộng bản mệnh mà Mộ Vân Hải cho mình làm bản thiết kế để tạo dựng nên!
Cuộc vấn tâm Hồ Vân thiết kế cho mình, bây giờ lại bị âu Dương lợi dụng để xây thành phố!
Hồ Vân nếu là biết, chỉ sợ chấn động đến rớt cằm!
"Đây chính là Tiên thành mới sao?" Phạm Nhập Bân đang đứng ở sau lưng của âu Dương ngơ ngác mà hỏi khi nhìn thấy một màn như là thần tích ở trước mắt.
Về sau thần hồn sẽ có nơi để trở về, mà loại thành này lại sẽ có tín ngưỡng gì đây?
Chẳng lẽ là Kiếm tiên Lý Thái Bạch nhà mình?
"Tòa thành này được tạo ra vì bình đẳng và không tôn thờ bất cứ vị tiên nào! Không có sự phân biệt đối xử, và bất cứ thần hồn nào đến chỗ này đều có thể ở lại đây!" âu Dương nói với vẻ chém đinh chặt sắt.
"Vậy bộ tộc Đúc Kiếm của ta… " Phạm Nhập Bân mở miệng rồi hỏi.
Nhưng âu Dương lại nhếch mép lên cười và nói: "Nếu các ngươi là chó săn của Lý Thái Bạch mà Lý Thái Bạch lại thích chém tiên, vậy các ngươi xem như là đội giữ trật tự đô thị của tòa thành này đi!"
"Đội giữ trật tự đô thị? Đó là cái thứ gì?" Nghe được thuật ngữ mới, Phạm Nhập Bân không kịp phản ứng âu Dương rốt cuộc là có ý gì.
Chẳng qua, từ trong những chữ “giữ trật tự đô thị”, Phạm Nhập Bân đại khái có thể đoán được, thiếu gia có lẽ là muốn để bộ tộc Đúc Kiếm quản lý tòa thành này!
âu Dương nhìn thành phố to lớn lại vắng vẻ và im ắng ở phía dưới rồi nhẹ giọng nói ra:
"Từ nay về sau, nơi này chính là chỗ dừng lại và trở về của thần hồn, mà tất cả mọi thứ đều sẽ bắt đầu lại từ đầu!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận