Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 567: Thiên hư giả!

Lãnh Thanh Tùng hơi ngẩng đầu, một đôi mắt hoa sen vừa muốn nhìn về phía bầu trời xanh thẳm, giống như có thể nhìn thấy chân tướng phía sau bầu trời này.
Lúc tới tầng chín Độ Kiếp cảnh, Lãnh Thanh Tùng mơ hồ cảm thấy trên bầu trời có vấn đề!
Vừa rồi mình còn bế tắc không biết mình đã bước vào cảnh giới vô đạo hay chưa, cũng không có nhàn rỗi đi xem xét cảm giác khác thường này, bây giờ đạo tâm của mình đã dần ổn định, cũng có thời gian đi xem cỗ cảm giác khác thường này.
Cảm giác khác thường này giống như có một thứ gì đó ẩn sau bầu trời, mình không hề có cảm giác này khi mình ở tầng tám Độ Kiếp.
Chỉ có đại tu sĩ tầng chín Độ Kiếp mới có thể nhận ra sự khác thường này!
Sự lĩnh ngộ pháp tắc của tầng chín Độ Kiếp đã đạt đến một trình độ vô cùng sâu, tiến thêm một bước chính là tiên nhân, những bí mật trong thiên địa đương nhiên không được tính là bí mật ở trước mặt tu sĩ tầng chín Độ Kiếp.
Nhưng tầng chín Độ Kiếp cũng có chênh lệch!
Động Hư Tử có thể ấn đầu mười mấy tu sĩ Độ Kiếp, cũng là tầng chín Độ Kiếp.
Tiêu Dao Tử bị một đòn chân nguyên của âu Dương đánh vào và áp chế đến mức không thể ngóc đầu lên, cũng tầng chín Độ Kiếp.
Sự khác biệt giữa tầng chín Độ Kiếp nằm ở việc có thể lĩnh ngộ pháp tắc cao tới mức nào.
Dựa trên phỏng đoán của mình, âu Dương cho rằng điểm mấu chốt để trở thành tiên nhân là có thể dựa vào pháp tắc mà bản thân lĩnh ngộ cấu tạo ra thế giới thuộc về mình hay không!
Điểm này đã được xác định ở trước mặt Động Hư Tử!
Cho nên ở thế giới tiên nhân không sinh ra này, Độ Kiếp đứng đầu, giữa tầng chín Độ Kiếp với tầng chín Độ Kiếp cũng có chênh lệch!
Lãnh Thanh Tùng không kiềm chế được muốn đi xem xét cảm giác khác thường, hắn vừa ngẩng đầu lên, một bóng kiếm lại chắn ở trước mắt của mình.
Con rắn trắng phi kiếm đứng trên đỉnh đầu Lãnh Thanh Tùng, dường như cố ý ngăn cản Lãnh Thanh Tùng đi xem xét trên bầu trời có cái gì.
Lãnh Thanh Tùng giơ tay bắt lấy con rắn trắng phi kiếm, nhẹ giọng nói: “Không có việc gì, Đạo cũng đã từ bỏ, ta còn có thể sợ hãi cái gì chứ?”
Con rắn trắng phi kiếm kêu lên một tiếng, nghe thấy Lãnh Thanh Tùng nói như vậy, nó lại dịu ngoan ở lại trong tay Lãnh Thanh Tùng.
Nhưng chỉ liếc mắt một cái, Lãnh Thanh Tùng dại ra tại chỗ, ngay sau đó hắn cúi đầu, hai chân vô lực quỳ rạp trên mặt đất, cả người giống như hư thoát.
Vả mặt nhanh như vậy, một giây trước còn không sợ hãi, một giây sau đã tê liệt như bùn nhão.
Thiên kiêu như Lãnh Thanh Tùng, trong vòng một ngày bị vả mặt hai lần, mất mặt đến mức xụi lơ trên mặt đất.
Rắn trắng trường kiếm trong lòng hắn giống như cảm thấy mất mặt, nó vọt vào trong lòng Lãnh Thanh Tùng, trốn đi, Tịnh Tử ở một bên lén lút quan sát đã cười nhăn mặt chó.
Từ trước đến nay lão nhị của Tiểu Sơn phong vẫn luôn ra vẻ ngoài trừ huynh trưởng ra lão tử đứng đầu thiên hạ, bây giờ trong vòng một ngày làm trò hề hai lần!
Tịnh Tử có chút hối hận, mình rõ ràng là một con chó, mình lại không có đá ghi hình, muốn chó thật, cũng không chó thật được!
Thật đáng tiếc, lần sau mình nhất định phải nhét mấy trăm viên đá ghi hình vào bụng chó của mình, để ghi lại toàn bộ đám gia hỏa hiển thánh trước mặt người khác!
Mà lúc này trên bầu trời, mây gió đổi màu, giống như đại tỷ tỷ đang tắm rửa tức giận phát hiện ra có kẻ đang rình mò.
Bầu trời vốn trong xanh bắt đầu thay đổi nhanh chóng giống như cảm thấy tức giận khi bí mật sâu trong bầu trời bị người ta phát hiện.
Tiếng sấm nổi lên bốn phía, mây đen màu tím không ngừng quay cuồng, mưa tuyết mưa đá đánh vào trên người Lãnh Thanh Tùng.
Những trừng phạt nhỏ này đánh vào trên người một vị đại tu sĩ Độ Kiếp, gần như không có bất kỳ cảm giác gì.
Nhưng Lãnh Thanh Tùng vẫn không nhịn được mà run rẩy, mà nguyên nhân run rẩy chính là hình ảnh còn đọng lại trong đầu hắn!
Một hình ảnh khiến cường giả đỉnh cao nhất trên thế giới này cũng phải run rẩy, ngay cả khi hiện tại đã đạt đến tầng chín Độ Kiếp!
Thanh Liên trong hai mắt Lãnh Thanh Tùng đã tản đi, đôi mắt bình thường nhìn về phía bầu trời mà trong lòng còn sợ hãi, bầu trời thay đổi khó lường kia dường như đang nổi lên một trận thiên tai thời tiết khắc nghiệt.
Nhưng nó lại giống như đang che dấu hơn, che giấu hình ảnh mình vừa nhìn thấy.
Lúc mình nhìn lên bầu trời, nhìn thấy hình ảnh khiến tâm thần mình lung lay.
Mình thấy được một mảnh thiên địa ở sâu trong bầu trời!
Một mảnh thiên địa vô biên vô hạn treo ngược!
Trong nháy mắt nhìn thấy, mình còn tưởng rằng bầu trời giống như mặt gương phản xạ ra cảnh sắc trong thiên địa, nhưng một giây sau Lãnh Thanh Tùng đã nhận ra có điều không đúng!
Mảnh thiên địa kia có lực lượng hoàn toàn khác với thiên địa hiện tại, nó cuồng bạo, hỗn loạn, không hề có trật tự đáng nói!
Thậm chí trong mảnh thiên địa kia, khắp nơi đều là đất đai cằn cỗi lộ ra!
Biển lớn màu đỏ, đất đai màu đỏ, tất cả mọi thứ đạp vào mắt hắn đều màu đỏ.
Điều khác biệt duy nhất chính là những đám mây trong thiên địa kia có màu đen, trong thiên địa bao phủ vô số màu đen nhàn nhạt!
Nguyên khí thiên địa mỏng đến không thể nghe thấy, nhưng trong lúc đó, mảnh thiên địa kia lại tràn đầy lực lượng như máu!
Chỉ cần nhìn thoáng qua, Lãnh Thanh Tùng đã có thể nhìn ra, lực lượng thân thể của các sinh linh trong thế giới phía sau bầu trời này chắc chắn có thể được miêu tả là khủng bố!
Thể tu vạn năm không xuất thế của thế giới này, chắc chắn là lực lượng chủ lưu nhất của thế giới phía sau bầu trời!
Vô số ngọn núi giống như một con quái vật thân hình khổng lồ, giương nanh múa vuốt vặn vẹo trong mảnh thiên địa kia!
Mảnh thiên địa kia hoàn toàn không phải là hình ảnh phản chiếu của thiên địa hiện tại!
Một thế giới thực khác!
Một thế giới khác treo ngược trên thế giới này!
Giống như hình dung thế giới của đám người âu Dương là một cái bát, như vậy thì thế giới ẩn giấu phía sau bầu trời này giống như một cái bát khác úp ngược trên cái bát này!
Mà bầu trời chính là khe hở mỏng manh nối liền hai cái bát!
Bầu trời là giả!
Cái gọi là trời xanh mây trắng chỉ là do một số thủ đoạn chế tạo ra mà thôi!
Mục đích là để che giấu thế giới treo ngược trên đầu tất cả mọi người này!
Chẳng trách Lý Thái Bạch lại hóa thân thành sống lưng thiên địa!
Thì ra là để hai thế giới này đứng vững lại không va chạm vào nhau!
Chẳng trách huynh trưởng vẫn luôn ngậm miệng không nói gì về chuyện mình hỏi!
Cho dù sự thật như vậy bày ra trước mặt mình, Lãnh Thanh Tùng cũng không thể tin!
Ai có thể nghĩ đến, còn có một thiên địa khác treo ngược trên thiên địa vô biên vô tận này.
Nơi đó cũng có núi cao nước chảy, cũng có vạn vật sinh linh.
Mà đối với một thiên địa khác, có phải thế giới của mình cũng treo ngược trên đỉnh đầu bọn họ hay không?
Lãnh Thanh Tùng xụi lơ trên mặt đất rất lâu cũng không tỉnh táo lại, cho dù là tầng chín Độ Kiếp thì vẫn là một sinh linh trên thế giới này.
Nếu như có một ngày mảnh thiên địa treo ngược trên bầu trời kia đột nhiên đập xuống thì sẽ xảy ra chuyện gì?
Lãnh Thanh Tùng không dám nghĩ tiếp, nhưng nó lại là một sự thật đẫm máu như thế!
Cho dù chỉ có một khả năng hiếm có.
Đến ngày đó, e rằng chính là ngày hai thiên địa đồng thời tiêu vong!
Tận thế!
Bạn cần đăng nhập để bình luận