Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 115: Một người một chó

"Tiểu Bạch đứng ở nơi đó làm gì?" Âu Dương ôm lấy con chó, lộ vẻ mặt nghi hoặc nhìn bóng lưng Bạch Phi Vũ mà nhỏ giọng hỏi Trần Trường Sinh.
"Có lẽ là Bạch sư đệ đang nghĩ đến chuyện buồn gì đó?" Trần Trường Sinh nhỏ giọng trả lời.
"Chẳng lẽ là nghĩ đến nữ bằng hữu kiếp trước? Tức cảnh sinh tình?" Âu Dương lộ vẻ mặt hóng chuyện nhìn Bạch Phi Vũ, Tiểu Bạch này luôn có dáng vẻ chững chạc, chín chắn.
Kết quả hóa ra chỉ là đang thất tình hay sao?
Bạch Phi Vũ mặc một bộ áo trắng quay lưng về phía ba người bọn họ, trên mặt hồ có mấy vạn thanh phi kiếm có kiếm ý lưu chuyển đang chờ Bạch Phi Vũ lựa chọn.
Vạn kiếm đứng trong hư không, chỉ chờ một người! Cảnh tượng này, vua trang bức quả thực không phải Tiểu Bạch thì không là ai khác!
Ngẫm lại mấy câu "Ta là tiên, tiên là ta, ta là vị tiên đệ nhất trên thế gian, vị tiên mạnh nhất thế giới này!”
Đáng tiếc chính là văn chương không tốt, chữ viết còn rất xấu!
Đột nhiên Bạch Phi Vũ xoay người đi về phía ba người Âu Dương, mấy vạn thanh trường kiếm đứng trên không trung ở phía sau kêu lên một tiếng thê lương, rồi giống như sủi cảo mà một lần nữa rơi trở lại trong Vấn Kiếm trì.
Giống như bị một tên cặn bã trêu chọc sau đó bỏ rơi, phi kiếm rơi xuống nước tạo nên một mảng hơi nước lớn như để phát tiết thù hận cá nhân.
Bạch Phi Vũ nhìn chằm chằm Âu Dương rồi bước nhanh tới, giơ tay lên chộp về phía đầu Âu Dương.
Âu Dương vừa chuẩn bị giơ con chó trong tay lên để ngăn cản, Bạch Phi Vũ đã nhẹ nhàng gỡ chiếc trâm trên đầu Âu Dương xuống.
Trong nháy mắt khi tóc Âu Dương sắp rũ xuống, Bạch Phi Vũ cắm cây trâm gỗ trong tay lên tóc Âu Dương.
“Quả nhiên không phải!” Bạch Phi Vũ nhẹ giọng thở dài một hơi, rút cây trâm gỗ trên tóc Âu Dương ra, đầu tóc Âu Dương lập tức rối bời ngay tại chỗ.
“Tiểu tử ngươi có chuyện gì sao?” Đầu tóc đột nhiên bị xõa ra, Âu Dương lập tức nổi giận, nâng con chó trong tay lên chuẩn bị cho Tịnh Tử cắn Tiểu Bạch một cái.
Bạch Phi Vũ lại xoay tay ném cây trâm gỗ cho Lãnh Thanh Tùng mà nói: "Cây trâm gỗ này và tờ giấy kia đều giống nhau, chính là thứ ngươi cần, hãy cẩn thận cảm ngộ đi.”
Lãnh Thanh Tùng nhận lấy cây trâm, nhìn thoáng qua, trên cây trâm gỗ bình thường lại có một tia đạo vận khiến cho hắn cảm thấy thân thiết.
“Được!” Lãnh Thanh Tùng gật gật đầu mở miệng trả lời, Lãnh Thanh Tùng sẽ không cự tuyệt ý tốt của các sư huynh đệ, cũng sẽ không keo kiệt với các sư huynh đệ.
Bạch Phi Vũ tự mình tìm một tảng đá lớn rồi nằm lên trên đó, nhìn bầu trời xanh cùng với hồ nước trước mắt, cảm giác đầu óc mê man.
Từ sau khi ngôi mộ của mình bị đào ra, những ký ức đã chết bắt đầu điên cuồng công kích hắn.
Làm cho Bạch Phi Vũ cảm thấy buồn chán, thậm chí có chút chán ghét.
Hắn tên là Bạch Phi Vũ chứ không phải Lý Thái Bạch thời thượng cổ, hắn và người kia không có bất kỳ quan hệ gì cả.
Bạch Phi Vũ nhiều lần tự thôi miên mình ở trong lòng như vậy, nhưng trong lòng hắn cũng rất rõ ràng, như vậy là không thể nào thuyết phục được bản thân mình.
Có một số việc không phải dựa vào việc lãng quên đi là có thể trôi qua, món nợ mà bản thân mình còn nợ dường như vẫn chưa trả được.
Thân ảnh một mình lao vào lò kiếm, lấy thân tế kiếm kia, chẳng những trợ giúp mình tìm lại kiếm bản mệnh, thậm chí còn giúp cho hắn đẩy ra cánh cửa của vô thượng kiếm đạo.
Từ đó về sau Kiếm tiên Lý Thái Bạch hoành không xuất thế, cũng không còn thân ảnh gọi mình là Tiểu Bạch kia nữa.
"Thật sự là một tên hỗn đản, tự ý làm ra chuyện xả thân vì người như vậy, có hỏi qua ý kiến của ta không?" Trong lòng Bạch Phi Vũ cảm thấy phiền muộn giống như là một mớ hỗn độn vậy.
“Trường Sinh, bảo tiểu tử ngươi giữ cho chặt mà, ngươi không thể dùng chút sức hay sao?”
"Đại sư huynh, ta không giữ được nó, nó có chút kỳ quái!"
“Đừng nhúc nhích, đừng nhúc nhích, cố chút nữa là được rồi!”
"Đại sư huynh, con chó này thật sự không có vấn đề gì hay sao?"
"Nói nhảm, không có vấn đề gì thì hiện tại ta đang làm gì?"

Bên tai vang lên một loạt tiếng ầm ĩ, Âu Dương và Trần Trường Sinh hô to gọi nhỏ ở bên tai khiến cho Bạch Phi Vũ vốn có chút phiền muộn ngồi dậy, bất mãn nhìn về phía u Dương.
Âu Dương và Trần Trường Sinh, một người giữ chân trước của con chó lạp xưởng kia, một người giữ chân sau, Âu Dương không ngừng lục lọi tìm kiếm cái gì đó ở trên người con chó lạp xưởng.
Chó lạp xưởng Tịnh Tử liều mạng giãy dụa, ra sức chống cự khi bị người tùy ý đùa giỡn như vậy.
"Hai người các ngươi nhàn rỗi như vậy hay sao? Có cần phải biến thái với một con chó như vậy không?” Bạch Phi Vũ có chút bất mãn nói với Âu Dương.
“Tứ sư đệ, con chó này thật sự có chút cổ quái, rõ ràng có bản thể, nhưng hình như lại không có bản thể!” Trần Trường Sinh vừa gian nan giữ chân trước của con chó, vừa mở miệng trả lời.
Rõ ràng hai tay của hắn đang giữ chân trước của con chó, nhưng trong tay lại giống như không nắm lấy cái gì cả, dường như đang nắm không khí vậy.
Trần Trường Sinh thậm chí còn vận dụng sức mạnh thần hồn, tuy rằng tốt hơn một chút, nhưng cái loại cảm giác trống rỗng này vẫn vô cùng mãnh liệt!
Ý nghĩ muốn nhổ mấy sợi lông chó từ trên người con chó lạp xưởng này cũng hoàn toàn vô ích.
Mỗi khi Trần Trường Sinh bứt lông chó khỏi người nó, lông chó sẽ một lần nữa trở lại vị trí ban đầu, hắn đã nhổ không biết bao nhiêu lần nhưng vẫn như vậy.
Điều này khiến cho Trần Trường Sinh cảm thấy có chút bất ngờ, rốt cuộc con chó này có lai lịch gì, không phải vậy chất, không phải linh hồn, vậy tài liệu tạo thành con chó này là cái gì?
Âu Dương lại hoàn toàn không có cảm giác gì, hắn còn đang ngạc nhiên vì con chó lạp xưởng này không có hệ thống bài tiết, nói cách khác con chó lạp xưởng này không thể phân biệt đực cái, cũng không cần ăn uống!
"Ta chính là Đạo bảo do tiên nhân để lại! Các ngươi đối xử với một Đạo bảo như vậy hay sao?" Con chó lạp xưởng vừa điên cuồng giãy dụa muốn thoát khỏi ma trảo của hai người, vừa kêu to.
Nó thân là một trong những pháp bảo mạnh nhất thế gian, vì sao lại bị nhục nhã như vậy, hơn nữa trong vòng một ngày lại bị nhục nhã hai lần!
Lần đầu tiên bị Âu Dương kiểm tra xem nó là chó đực hay chó cái, lần thứ hai còn phải cẩn thận xác nhận một lần nữa.
Hơn nữa tiểu tử giữ chân trước của mình lại còn xấu xa hơn, trong khoảng thời gian ngắn ngủi mười mấy hô hấp mà đã nhổ lông chó của mình mấy trăm lần!
Thân là Đạo bảo mình không cần mặt mũi hay sao?
Đạo bảo?
Trần Trường Sinh đột nhiên hiểu ra, về phần Đạo bảo, hiện tại hắn còn có một khôi lỗi ở một nơi nào đó trong cấm địa Thanh Vân tông tìm hiểu Đạo bảo.
Nếu như đây thật sự là một món Đạo bảo, vậy tình huống trên người con chó này cũng có thể được giải thích rõ ràng.
Dù sao thân là pháp bảo mạnh nhất trong thiên địa, có năng lực quỷ dị khó lường cũng là rất bình thường.
Nói đi cũng phải nói lại, vừa rồi đại sư huynh quả thật đã đi đến bí cảnh của Tiên nhân một chuyến, còn từ trong bí cảnh của Tiên nhân bắt ra một con chó?
Khóe miệng Trần Trường Sinh giật giật, nhìn về phía Âu Dương còn đang lộ vẻ mặt tò mò giơ chân chó lên nhìn, vị đại sư huynh nhà mình thật đúng là phúc duyên thâm hậu mà!
Lỗ tai Bạch Phi Vũ giật giật, đứng dậy đi tới, ngồi xổm trước mặt con chó lạp xưởng nhìn kỹ một chút, trong mắt lóe lên một tia sáng, sau đó nhanh như thiểm điện vươn tay phải nắm lấy đuôi con chó lạp xưởng mà trực tiếp nhấc lên.
“Các ngươi nghịch đủ chưa!” Con chó lạp xưởng đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn Bạch Phi Vũ đang xách đuôi nó.
Khi con chó lạp xưởng nhìn về phía đôi mắt lóe lên ánh sáng kia, nó đột nhiên sửng sốt, trong mắt nó cũng lóe lên một tia sáng.
Bạch Phi Vũ và con chó lạp xưởng đứng tại chỗ nhìn nhau, một người một chó cứ như vậy lẳng lặng nhìn nhau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận