Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 182: Bạch Phi Vũ hoang mang

Sơn chủ của Bồng Lai tiên sơn, một trong chín đại thánh địa, vậy mà lại là sư nương của ta!
Sau đó ta còn phải dẫn nữ nhi của sư phụ đi mượn Đạo Bảo của vị sư nương không biết tên này?
Tầng quan hệ này đúng là quá làm cho người ta cảm thấy khốn kiếp mà.
Vốn cho rằng có nữ nhi của lão già là Hồ Đồ Đồ là mình có thể nắm được điểm yếu chết người của lão già này, ai ngờ bây giờ lại biến thành mình đi chùi đít cho hắn!
Điều này làm cho âu Dương cảm thấy còn ghê tởm hơn rất nhiều so với ăn đất.
Chẳng qua, âu Dương chợt nghĩ ra một cách giải quyết.
Đó là chính mình sẽ dắt theo Hồ Đồ Đồ đi đến Bồng Lai tiên sơn để mượn Đạo Bảo và khi nhìn thấy vị sơn chủ của Bồng Lai tiên sơn này, hắn sẽ lập tức tiến lên giới thiệu:
"Sư nương, sư phụ của ta là Hồ Vân, còn đây là Hồ Đồ Đồ, là nữ nhi ruột mà ngài chưa từng gặp mặt của sư phụ. Ngài trước đừng nóng vội, đây không phải là hài tử mà hắn và nữ nhân khác sinh ra mà vì hắn quá mức nhớ đến ngài, cho nên chính mình mới sinh cho ngài một nữ nhi."
"Cái gì? Nam nhân không thể sinh con? Đây là ngài chưa từng thấy qua đó thôi, bây giờ ta sẽ sinh cho ngài xem!"
Sau đó mình sẽ lộ ra thủ đoạn làm phép điểm hóa sinh linh.
Chắc là có thể lừa gạt được đại tu sĩ kỳ Độ Kiếp?
Đương nhiên cũng không loại trừ trường hợp ý tưởng của một thiên tài như mình còn chưa kịp nói xong thì tro cốt của mình cũng đã được đưa lên rồi.
Lão già này thật đúng là đáng chết, vậy mà để một vấn đề khó khăn như vậy lại cho mình!
Tô Tiểu Thất nhìn thấy âu Dương mặt ủ mày chau ở trước mặt mà cố gắng nhịn cười:
“Thanh Vân tông có đại trận truyền tống có thể đi thẳng đến Bồng Lai tiên sơn, ngươi mời chưởng giáo sư huynh viết dùm ngươi một phong thư thay mặt Thanh Vân tông đi Bồng Lai tiên sơn luận đạo, phần còn lại làm như thế nào là xem ở ngươi!”
"Đi như thế nào không quan trọng, quan trọng là làm như thế nào!"
âu Dương mặt ủ mày chau mở miệng nói.
"Trong lòng của tiểu tử ngươi nhiều mưu kế như vậy mà còn không giải quyết được một lão bà hay sao?"
Tô Tiểu Thất hừ nhẹ một tiếng.
“Bà không phải cũng là một bà lão cứ không hài lòng là nhéo lấy lỗ tai của ta sao?”
âu Dương thầm nghĩ trong lòng, nhưng lại không có gan nói ra.
Chờ Tô Tiểu Thất xé mở khe hở không gian rời đi, âu Dương mới buồn rầu mở miệng nói:
"Nữ nhân thật sự là rắc rối!"
Vừa dứt lời, một chiếc giày thêu đã bay tới nện vào trán của hắn, âu Dương lập tức ôm đầu lộ vẻ đầu hàng.
Giọng nói xa xăm của Tô Tiểu Thất truyền đến:
"Tiểu tử ngươi nói chuyện nhớ chú ý một chút, còn nữa, không nên chỉ nghĩ đến người khác mà phải tự hỏi đạo của mình ở đâu!"
âu Dương rất rõ ràng Tô Tiểu Thất đang ám chỉ điều gì, đơn giản là hy vọng âu Dương có thể tìm được con đường của riêng mình và không nên đi theo con đường giống như lão đầu tử của mình.
Nếu như sau này mình cũng gặp phải tình huống giống như Hồ Vân, đó là khi phải hy sinh bản thân mình vì những sư đệ sư muội này, không biết chính mình có lựa chọn giống như lão đầu tử hay không?
âu Dương dừng một chút rồi nhếch miệng cười lẩm bẩm nói:
“Ai biết được?”
“Biết cái gì?”
Giọng nói của Bạch Phi Vũ chợt truyền đến từ phía sau dọa cho âu Dương giật hết cả mình.
âu Dương quay người lại và nhìn thấy Bạch Phi Vũ, người mặc y phục màu trắng, bên hông treo kiếm và cầm một quyển sách trong tay, đang tò mò đánh giá mình.
âu Dương tức giận mở miệng nói:
"Tiểu tử ngươi đi đường mà không có tiếng hít thở sao?"
Bạch Phi Vũ chẳng hiểu ra sao nói:
"Ta ngự kiếm trở về thì có thể có tiếng gì? Nhưng thật ra vì sao Đại sư huynh lại đứng hóng gió ở đây vậy?"
âu Dương nhìn vị sư đệ Tiểu Bạch là một vị Kiếm tiên Thượng Cổ đầu thai này, hắn rõ ràng chém hết tiên nhân ở thời Thượng Cổ, nhưng sao cảm giác tồn tại của hắn bây giờ lại thấp như vậy?
Vậy việc lấy được truyền thừa của âu Dã Tử trong bí cảnh tiên nhân rốt cuộc có ích lợi gì chứ?
Lão Nhị đã không cần phải lo nghĩ nữa, bây giờ trên núi chỉ còn có một Hồ Đồ Đồ, một Trần Trường Sinh, một tên Bạch Phi Vũ, một nhân viên ngoài biên chế, Tiêu Phong, và một tên ỉu xìu hư hỏng Triệu Tiền Tôn.
Trong quá trình tu hành, chính mình vẫn không thể hiểu được được sự tồn tại của đạo, chắc là do quá lo lắng cho đám nghịch tử này!
"Tiểu Bạch, cả ngày ngươi đi loanh quanh khắp nơi, vậy gần đây có cảm ngộ được điều gì mới không?"
âu Dương mở miệng đặc biệt hỏi thăm tình huống tu luyện gần đây của Bạch Phi Vũ.
Nghe được lời này của âu Dương, Bạch Phi Vũ ngây người ra một lúc, ánh mắt đầy vẻ khó tin nhìn vào âu Dương ở trước mặt. Hình như là từ sau khi mình lên núi tới nay thì đây là lần đầu tiên Đại sư huynh hỏi thăm tình huống tu hành của mình thì phải?
Điều này làm cho Bạch Phi Vũ cảm thấy hết sức ngạc nhiên, Đại sư huynh nhà mình bị làm sao vậy? âu Dương chưa từng hỏi qua bọn họ chuyện tu hành vậy mà lại bắt đầu quan tâm đến tình huống tu hành của bọn họ.
Bạch Phi Vũ hơi dừng một chút rồi mở miệng nói:
"Trên thực tế, về khía cạnh tu hành cũng không có vấn đề gì lớn, chỉ là gần đây ta có chút hoang mang."
“Hoang mang?”
Nghe được lời này của Tiểu Bạch, âu Dương lập tức nổi lên hứng thú. Rốt cuộc là chuyện gì mà có thể làm cho Tiểu Bạch, người ở thời Thượng Cổ đã đạt tới trình độ tu luyện cao nhất, lại cảm thấy hoang mang đây?
Hãy mau tới hỏi ý kiến của bậc thầy nhân sinh âu Dương đại sư nào, người mà bất cứ lúc nào cũng có thể sẵn sàng được nghe tiếng vỗ tay.
Bạch Phi Vũ suy nghĩ một lúc rồi lập tức nhìn âu Dương với ánh mắt đầy hoang mang hỏi:
"Đại sư huynh, chẳng lẽ chúng ta chỉ có thể tu tiên sao?"
“???”
Trong đầu của âu Dương dần hiện lên một dấu chấm hỏi, tại một thế giới tu tiên như vậy, chẳng lẽ còn cần thiết dùng khoa học kỹ thuật đi đun nước nóng sao?
Ta ngất, chẳng lẽ vị Kiếm tiên Thượng Cổ trước kia muốn chế tạo người máy khổng lồ ở thế giới này?
âu Dương bị ý nghĩ này của mình làm cho hoảng sợ. Nghĩ đến cảnh sau này Bạch Phi Vũ tay lái phi thuyền vũ trụ dẫn hai đội người máy khổng lồ mạnh mẽ chiến đấu với người tu tiên, điều này làm cho âu Dương đều cảm thấy phong cách vẽ này lạ lùng hết sức.
Nếu sư đệ nhà mình không muốn tu tiên mà muốn tìm hiểu khoa học thì với tư cách là một vị sư huynh, hắn tự nhiên phải xuất ra một phần lực!
Nhưng trình độ học vấn của mình ở kiếp trước cũng không cao. Lúc trước khi còn đi học, khi mình nghe mấy môn vật lý hóa học và gì gì đó cũng hoàn toàn không kém nghe đạo là mấy.
Chớ nói chi là sống trên thế giới này đã gần hai mươi năm, ngay cả chín bảng cửu chương cũng còn không thuộc nổi nữa là.
âu Dương đắn đo một lúc để sắp xếp từ ngữ rồi hắn lập tức tràn đầy tự tin mà nói:
"Cạnh kề là ba, cạnh đối là bốn thì cạnh huyền sẽ là năm!"
Chỉ cần nguyên lý gì không rõ ràng thì mọi thứ cứ dựa theo định lý Pitago mà xử lý!
Tận cùng của khoa học chính là định lý Pitago!
???
Lần này đến phiên Bạch Phi Vũ lộ ra vẻ bối rối. Nhìn thấy âu Dương tràn đầy tự tin như vậy, Bạch Phi Vũ lập tức biết Đại sư huynh nhà mình lại bắt đầu tưởng tượng bay bổng đến mức nói nhảm rồi.
Đối với lời nói nhảm này của âu Dương, Bạch Phi Vũ cũng không nghe lọt vào tai mà chỉ nắm chặt quyển ‘Nhật ký Tiểu Bạch’ trong tay.
Mấy ngày nay, Bạch Phi Vũ luôn tự hỏi mấy vấn đề.
Chẳng lẽ tu sĩ khắp thiên hạ thật sự chỉ có một con đường duy nhất là tiên đạo?
Mà trên thế giới này thật sự không có phương pháp tu hành nào khác với tiên nhân?
Hoặc là nói, mình có thể tìm ra một loại phương pháp nào đó có thể kiềm chế tiên nhân?
Cảnh giới vạn vật đều là kiếm của ta, vạn vật đều là đạo của ta kia rốt cuộc có thể đạt đến trình trạng nào đây?
Vị sư phụ cho dù là mình cũng nhìn không thấu kia để lại quyển nhật ký này cho mình với mục đích gì?
Đây là câu hỏi Bạch Phi Vũ suy nghĩ trăn trở mấy ngày vẫn không có lời giải.
Vốn kiếp này hắn chỉ muốn an ổn tu luyện đến một cảnh giới nhất định. Nhưng Bạch Phi Vũ ngồi xem gió giục mây vần mới nhận ra mình giống như là đang phải gánh chịu một loại số phận nào đó.
Ngay khi âu Dương chuẩn bị phổ cập chín bảng cửu chương cho Bạch Phi Vũ để vị Bạch sư đệ hay thích giả bộ này hoàn toàn khâm phục trước học thức uyên bác của mình thì ở phía trên Tiểu Sơn phong chợt nổi lên mây đen cuồn cuộn.
Lúc này, toàn bộ đỉnh núi đều vang lên tiếng sấm vang rền.
Thấy vậy, hai người chợt sửng sốt rồi cùng một lúc vọt lên Tiểu Sơn phong.
Có người ở trên Tiểu Sơn phong làm chuyện luật trời không cho phép!
Bạn cần đăng nhập để bình luận