Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 407: Trường Sinh, vẻ mặt này của ngươi rất buồn nôn

Nếu đoán không lầm, cuộn giấy cáo thị trong tay hẳn là loại giống thánh chỉ của kiếp trước, viết đầy những lời tán thưởng Thường Hiểu Nguyệt phù hộ bách tính khắp một phương.
Dòng cuối cùng còn hi vọng Thường Hiểu Nguyệt có thể trở thành Quốc sư hộ quốc của Hoàng triều Đại Chu?
Đại Chu này là nơi nào? Một nơi của nhân gian?
Phía sau cáo thị có Hoàng đế Đại Chu đóng ấn:
“Thụ mệnh vu thiên, ký thọ vĩnh xương!”
Nghe tựa như mấy cái triều đại ngắn ngủi truyền chẳng được mấy đời.
Vẻ mặt âu Dương trở nên tế nhị, những người truy sát Thường Hiểu Nguyệt chính là sự tiếp tay ở phía sau màn của đại kiếp.
Nhưng âu Dương làm cách nào cũng không nghĩ ra được, kẻ tiếp tay phía sau màn sao lại liên quan đến những tu sĩ vốn chướng mắt nhân gian?
Hay nói cách khác, nhân gian vốn là một thành phần máu mặt tiếp tay sau màn hay sao?
“Thú vị, vốn chỉ là phàm nhân trên cõi nhân gian, không ngờ sau lưng lại là bàn cờ xoay chuyển trời đất sao?” âu Dương đảo mắt, không biết trong đầu nghĩ đến điều gì.
“Đại sư huynh, vì sao các huynh lại muốn truy sát con yêu xà tinh kia?” Trần Trường Sinh ở bên cạnh không kìm được mà mở miệng hỏi.
Dòng suy nghĩ của âu Dương bị cắt ngang, nhanh chóng lấy lại tinh thần, đau đầu trả lời: “Chuyện dài dòng lắm, lão Triệu dựng đồng xu lên đi, chúng ta vừa đi vừa nói!”
Triệu Tiền Tôn nghe vậy, đồng xu trong tay bay ra, bọn âu Dương ngồi lên đồng tiền đuổi theo Lãnh Thanh Tùng.
Trên đồng tiền, âu Dương ngắn gọn tóm tắt chuyện giữa Lãnh Thanh Tùng và Thường Hiểu Nguyệt, Trần Trường Sinh trừng mắt hệt như con chó ngốc.
“Hả? Hôn thê của Nhị sư huynh? Hả?!” Trần Trường Sinh ngồi trên đồng xu, vẻ mặt không thể tin nhìn âu Dương, tựa như vừa nghe được chuyện buồn cười nhất cuộc đời mình.
Người có vẻ lạnh lùng vô tình nhất, giờ lại có hôn thê!
Chuyện Lãnh Thanh Tùng có hôn thê, Trần Trường Sinh nghe xong thấy còn nhảm nhí hơn cả chuyện sau này Đại sư huynh sẽ đạt được cảnh giới Độ Kiếp!
Vị tiên nhân đệ nhất của hậu thế, vậy mà lại có hôn thê!
Mà hôn thê của hắn còn là một yêu tộc!
Cuối cùng, mấy người bọn hắn còn đang truy sát nàng!
Không được, phải từ từ, tin tức nhiều quá, ta tiếp thu không nổi!
Trần Trường Sinh thở phào nhẹ nhõm, cố gắng điều hòa tâm tình lại, nhưng vẫn không nhịn được nhìn về Lãnh Thanh Tùng ở phía trước, toàn thân áo đen, cả người đầy vẻ khó ở khó gần.
Đột nhiên, Trần Trường Sinh lại cảm thấy hơi buồn cười, hắn thật sự không tưởng tượng ra được, về sau kết hôn xong, Lãnh Thanh Tùng sẽ có dáng vẻ như thế nào.
Sau khi có con, chẳng lẽ còn dùng bộ mặt lạnh lùng bưng chậu rửa mặt, sảng khoái ngầu lòi giặt tã hay sao?
Nghĩ tới đây, Trần Trường Sinh lại còn có vẻ chờ mong, chắc chắn phải tự tay ghi lại đoạn lịch sử đen tối này.
Nhưng nghĩ tới mấy người bọn họ hiện đang truy sát Thường Hiểu Nguyệt, hắn không khỏi nhíu mày, hỏi âu Dương: “Đại sư huynh, không thể chờ mấy chục năm nữa hả?”
Người khác không biết, nhưng Trần Trường Sinh lại biết, tương lai mấy chục năm sau, từ lúc quốc chủ Vạn Yêu quốc chết đi, đại kiếp sẽ bắt đầu.
Đại sư huynh đã nhận ủy thác của quốc chủ Vạn Yêu quốc, Trần Trường Sinh trong lòng hiểu rõ lần truy sát này rất không cần thiết.
Không cần thiết vì một kẻ chắc chắn phải chết mà đi làm khó xử vị tẩu tử còn chưa qua cửa nhà mình này.
Coi như thân phận vị quốc chủ kia là sư nương nhà mình, sư nương rất ghê gớm hay sao?
Sư nương nhà mình quá trời quá đất luôn ấy!
Trần Trường Sinh nhớ tới vị sư phụ ăn chơi trác táng nhà mình, không nhịn được mà cười ra thành tiếng.
âu Dương lắc đầu nói: “Không phải nhất định phải giết nàng, mà là nàng nhất định phải chết!”
Nghe vậy, Trần Trường Sinh sắc mặt cứng đờ, còn muốn hỏi gì đó, lại bị âu Dương chặn miệng.
Lãnh Thanh Tùng đứng phía trước, sát khí quanh thân đã ngưng tụ thành hình, bản thân hắn còn chẳng rõ ràng hắn rốt cuộc có tình cảm gì với Thường Hiểu Nguyệt.
Từ thời điểm khi hắn còn nhỏ còn sợ hãi, đến lúc tiếp nhận vị đại tỷ tỷ lập dị tinh nghịch này, đến khi Thường Hiểu Nguyệt trong hoàng thành một mình chặn trước mặt hắn, bảo vệ cho hắn.
Thường Hiểu Nguyệt trong lòng của Lãnh Thanh Tùng luôn nằm ở một vị trí rất vi diệu, vi diệu đến mức Lãnh Thanh Tùng còn không muốn nghĩ về Thường Hiểu Nguyệt.
Chỉ cần tưởng tượng, hắn không thể kiểm soát được mà trở nên cáu gắt.
Nhưng cụ thể là bực bội cái gì thì hắn lại không nói ra được.
Là bực bội hôn ước trên người hắn và Thường Hiểu Nguyệt?
Là cáu giận Thường Hiểu Nguyệt mỗi lần xuất hiện đều trêu đùa hắn?
Hay là cáu giận nàng mỗi lần xuất hiện đều sẽ khiến mình cảm thấy phiền phức?

Dù sao Thường Hiểu Nguyệt khiến Lãnh Thanh Tùng bực bội rất nhiều, nhiều đến mức mỗi lần Lãnh Thanh Tùng trông thấy nàng là muốn né tránh nàng.
Thậm chí còn không hề chờ mong lần sau gặp lại.
Nhưng khi chính miệng huynh trưởng nói muốn giết nàng, Lãnh Thanh Tùng mới ngạc nhiên phát hiện, hắn lại không xuống tay được.
Đối diện với đôi mắt ấy, nhìn thấy thân váy trắng kia, Lãnh Thanh Tùng phát hiện hắn không thể chĩa kiếm vào nữ nhân phiền phức kia được.
Quả nhiên, nữ nhân thật sự rất phiền!
Lãnh Thanh Tùng nghĩ vậy, nhưng lại không khỏi lo lắng trong lòng.
Chuyện khiến hắn bực bội nhất bây giờ chính là tại nỗi lo vô cớ trong lòng hắn.
Nữ nhân thật là phiền phức!
Lãnh Thanh Tùng ngự kiếm đi đầu nên không thể không tăng tốc.
“Trường Sinh, muốn đánh cược không?” âu Dương thần bí hỏi.
“Cược? Cược cái gì?” Trần Trường Sinh nghi ngờ nhìn âu Dương.
âu Dương thì nhìn Lãnh Thanh Tùng một thân áo đen ở phía trước, ung dung nói: “Cược Thanh Tùng có thể ở trước mặt chúng ta nói câu ta yêu ngươi với Thường Hiểu Nguyệt hay không!”
Ta yêu ngươi?
“Phụt…”
“Khục…”
Trần Trường Sinh cùng với Triệu Tiền Tôn đang hóng chuyện bên cạnh cũng nhịn không được phụt cười, lập tức đã cảm nhận được một trận ớn lạnh.
Từ lúc nào mà Đại sư huynh trở nên chuyên nghiệp với chuyện yêu đương phàm trần như vậy?
Còn là ta yêu ngươi?
Nghe ba chữ vừa ngây thơ vừa buồn nôn này tụ lại một chỗ, Trần Trường Sinh không khỏi buồn cười.
Tu sĩ chúng ta lúc này lấy tu hành làm trọng, ba cái chuyện tình yêu luyến ái nọ kia thì chỉ có phàm nhân mới rảnh rỗi sinh nông nỗi, tu sĩ tuyệt đối sẽ không dính vào.
Kết thành đạo lữ cũng không phải là chuyện gì mới mẻ, nhưng chẳng qua cũng là vì có thể chiếu ứng lẫn nhau trong lúc tu hành, hay là cho khỏi cô đơn khi hành tẩu giữa thế gian mà thôi.
Đối với tu sĩ mà nói, sắc dục cũng không có gì quan trọng.
Nhân sinh trăm năm cũng đủ khiến hai người mỗi người một ngả, cho dù vẫn ân ái yêu thương như trước, cùng lắm cũng chỉ có thể trở thành người thân nương tựa lẫn nhau mà thôi.
Nhưng tuổi thọ tu sĩ thật sự là quá dài, sinh mệnh của các đại tu sĩ tựa như là không có điểm cuối.
Trong quãng thời gian dài như thế, hai cây non sinh trưởng cùng một chỗ cũng sẽ chết héo.
Cho nên tình yêu trong mắt tu sĩ giống như là một hình thức tu luyện bản thân hơn.
Cái gọi là bạch đầu giai lão giữa những người phàm tục, chẳng qua là bởi vì phàm nhân sinh mệnh yếu ớt, tuổi thọ quá ngắn ngủi, họ chỉ tìm cho mình một người bạn đồng hành cùng dắt tay trên đường đời mà thôi.
“Đánh cược gì đây?” Trần Trường Sinh rất thích thú mà hỏi.
“Đánh cược gì? Ờ, ngươi muốn đánh cược gì?” âu Dương chỉ là thuận miệng nói, cũng không thật sự muốn đánh cược cái gì.
Trần Trường Sinh được giao quyền lựa chọn, hắn lại nghiêm túc suy nghĩ.
“Đại sư huynh, nếu như người nào thắng, thì sẽ được đáp ứng một yêu cầu, huynh thấy thế nào?” Trần Trường Sinh cân nhắc một chút rồi nói.
âu Dương khó hiểu hỏi: “Yêu cầu gì?”
Trần Trường Sinh lắc đầu cười nói: “Ta cũng chưa biết, tương lai nghĩ kỹ rồi nói sau.”
“?” Triệu Tiền Tôn ở bên cạnh chậm rãi đánh ra một dấu hỏi, lời này sao nghe quen tai dữ vậy nhỉ?
“Được!” âu Dương không chút do dự gật đầu đáp ứng, để xem nên để lão tam thua thiệt gì đây?
Không bằng mặc đồ nữ như lão nhị rồi chụp ảnh thì sao?
Trần Trường Sinh nhìn âu Dương đang dương dương tự đắc, khóe miệng giật giật, cười nói: “Đã như vậy, Đại sư huynh, vậy ta cược Nhị sư huynh sẽ nói ta yêu ngươi với vị Thường cô nương kia!”
?
“Tiểu tử, ngươi không phải không tin sao?” âu Dương đang tưởng tượng Trần Trường Sinh mặc đồ nữ làm trò hề trước mặt hắn, bỗng ngây ngốc sửng sốt.
Trần Trường Sinh cười không nói, nhìn về phía Lãnh Thanh Tùng, nói khẽ: “Ta đương nhiên không tin, nhưng Đại sư huynh thì tin! Đại sư huynh đã có lòng tin như vậy, ta vì sao lại không tin cho được?”
âu Dương nhìn Trần Trường Sinh đang mỉm cười nhìn mình, ngơ ngác một chút, sau đó lập tức nói: “Trường Sinh, vẻ mặt này của ngươi rất buồn nôn!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận