Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 110: Cơ duyên

Thái A từng bước bước vào không gian, biến mất ngay trước mặt bốn người, Âu Dương vốn muốn đi theo nhưng bị một bàn tay ngăn lại.
Trần Trường Sinh cười với Âu Dương, nói: "Đại sư huynh, để ta đi trước, nếu có vấn đề ta cũng không sao."
Dù sao nó cũng là con rối nên nó thế nào cũng không quan trọng.
Sau khi Trần Trường Sinh bước vào không gian, Bạch Phi Vũ và Lãnh Thanh Tùng cũng đi lướt qua Âu Dương rồi bước vào.
Trong lòng bọn họ biết cảnh giới của sư huynh nhà mình rất thấp, cho nên rất sợ xảy ra điều bất trắc.
Âu Dương vui mừng nhìn ba đứa nghịch tử nhà mình, biết lo lắng cho sự an toàn của mình mà đi trước một bước.
Đến khi ba người đều biến mất trong vết nứt không gian, lúc này Âu Dương mới nhấc chân đi vào.
Thật không may, điều bất trắc đã đến rồi!
Hai mắt Âu Dương mơ hồ, lại thấy bản thân xuất hiện ở giữa không trung, còn đang rơi tự do xuống một cái hồ nước rất lớn ở phía dưới.
"Chết tiệt!" Âu Dương vội vàng móc cuốn "Bách khoa toàn thư nhập môn cơ sở độn pháp Ngũ Hành" kia từ trong ngực ra tìm biện pháp tự cứu mình.
Động tác lật sách của hắn không thể so sánh với tốc độ rơi tự do.
Âu Dương rơi mạnh vào trong hồ nước, may mắn là có chân khí bảo vệ quanh thân hắn, nếu không rơi xuống từ độ cao như vậy thì cho dù hắn có là cấp chín Luyện Khí thì không chết cũng bị thương nặng.
Âu Dương nhô đầu ra khỏi mặt hồ, nhìn bầu trời trong xanh gần như đang nhỏ giọt, nhưng vẫn không ý thức được đang xảy ra chuyện gì.
Không phải không gian mà Thái A mở ra nên đưa mọi người và mình dịch chuyển đến Kiếm tông sao?
Làm thế nào lại đến nơi quỷ quái này?
Không đúng!
Âu Dương quay đầu nhìn xung quanh, ngoại trừ tiếng nước bắn tung tóe do chính mình tạo ra, xung quanh yên tĩnh như một bức tranh.
Chỉ có mình bị dịch chuyển đến nơi quỷ quái này?
Trong lòng Âu Dương chấn động, bùng nổ chân khí toàn thân, giống như được lắp đặt động cơ mà bơi về bên bờ.
Càng bơi về phía bờ, trong lòng Âu Dương càng trầm xuống, hắn có thể nhìn thấy rõ ràng cây cối rậm rạp tươi tốt bên bờ, nhưng cho dù hắn bơi nhanh bao lâu, bờ trong tầm mắt hắn vẫn cách hắn rất xa.
Rốt cuộc đây là nơi quái quỷ gì vậy?
Trong lòng Âu Dương càng thêm nghi hoặc, lấy cuốn "Bách khoa toàn thư nhập môn cơ sở độn pháp Ngũ Hành" ra lật tìm một chút, sau khi nhớ kỹ lộ tuyến chân khí di chuyển của thuật pháp là hắn liền cất cuốn sách vào trong ngực, nhân lúc mình còn nhớ được, hắn duỗi mở hai tay vỗ về trước ngực, hô: "Thổ Thứ thuật!”
"Rầm rầm rầm!"
Trong hồ nước truyền đến một tiếng ầm vang rất lớn, sóng lớn từ đáy hồ dâng lên, một cột đá cực lớn trực tiếp nâng Âu Dương lên nhảy ra khỏi mặt nước.
Âu Dương ngồi trên cột đá nhìn chằm chằm mặt hồ bên dưới, từ khi đến đây, hắn luôn cảm thấy có chút bồn chồn.
Khi cột đá phát triển đến độ cao đáng kinh ngạc, khung cảnh trước mặt đã không bị che khuất.
Đây là một miệng núi lửa khổng lồ, một hồ nước khổng lồ được hình thành bởi một ngọn núi lửa đã tắt trong nhiều năm.
Hồ lớn như ngọc thạch được cây cối rậm rạp xanh tốt bao xung quanh, tất cả đều lộ vẻ yêu tĩnh mà thần bí.
Cuối cùng Âu Dương đã phát hiện ra nỗi lo lắng trong lòng mình đến từ đâu.
Ở đây thật yên tĩnh, ngay cả tiếng côn trùng hay tiếng chim kêu cũng không có, thậm chí không có tiếng sóng do cột đá nhô lên khỏi mặt nước tạo ra!
Nơi này quá kỳ lạ!
Với lại tại sao chỉ có một mình hắn đến nơi này?
Chẳng lẽ là lão già Kiếm tông kia ngầm chơi mình?
Âu Dương nhìn chằm chằm mặt hồ phía dưới, lấy cuốn "Bách khoa toàn thư nhập môn cơ sở độn pháp Ngũ Hành" từ trong ngực ra, nếu không thể làm cho rõ, vậy cứ phá hủy nơi này là được rồi.
Pháp gia muốn giải quyết vấn đề mà không xoa hỏa cầu thì sao còn được gọi là pháp gia?
Âu Dương nhìn vào trang đầu tiên của "Bách khoa toàn thư nhập môn cơ sở độn pháp Ngũ Hành", thuật pháp đầu tiên, "Hỏa cầu", trong lòng hắn cười nhạt một tiếng.
Cái nơi quái quỷ ma mị này, Đạo gia ta sẽ trực tiếp dốc lực tạo ra kỳ tích cho ngươi!
Ngay khi Âu Dương đang chuẩn bị biến nơi quỷ dị này thành Hỏa Diệm sơn, một giọng nói uy nghiêm đột nhiên vang lên ở xung quanh: "Ngàn vạn năm qua, ngươi là người ta chờ sao?"
"Thích giả thần giả quỷ à?" Âu Dương mang vẻ mặt đùa giỡn mà khép sách lại, giơ tay phải lên, hô to: "Hỏa cầu!"
"Ầm!"
Một quả cầu lửa cực lớn giống như mặt trời xuất hiện trong tay Âu Dương, kích thước của quả cầu lửa vẫn đang nhanh chóng bành trướng nhờ chân khí Âu Dương truyền vào.
Trong nháy mắt, nó đã vượt qua kích thước của hồ nước, khi quả cầu lửa này rơi xuống, cho dù là một ngọn núi lửa đã tắt, Âu Dương cũng có thể làm cho nó phun trào trở lại.
"Chờ... Chờ một chút, đừng tức giận như vậy, ta chỉ là tò mò, tại sao ngươi có thể vào đây!" Giọng nói vốn uy nghiêm lại trở nên có chút luống cuống.
Nó cũng không ngờ Âu Dương sẽ không nói lý lẽ như vậy, còn trực tiếp tạo ra một quả cầu lửa lớn như thế!
Nó bất đắc dĩ, chỉ có thể xuất hiện trước mặt Âu Dương.
Âu Dương nâng cầu lửa, dùng thần sắc kỳ quái nhìn thứ xuất hiện trước mắt, ký ức kiếp trước bắt đầu công kích hắn.
Bộ lông ngắn màu nâu, thân hình thon dài như xúc xích, tay chân ngắn cũn đi kèm một đôi tai to.
Thứ đồ chơi này chẳng phải là chó lạp xưởng của kiếp trước sao?
"Ngươi là cái thứ gì?" Âu Dương nhìn chó lạp xưởng lơ lửng giữa không trung mà nghi ngờ hỏi.
"Như ngươi thấy đấy, ta là một con chó!" Chó lạp xưởng thành thật nói.
"Đây là nơi nào?" Âu Dương liếc nhìn chung quanh hỏi tiếp.
"Nơi này là thế giới con của tiên nhân, mà ta chính là người trông nom chỗ này, chờ đợi người hữu duyên tới!" Chó lạp xưởng tự tin nói ra.
Mẹ kiếp, chẳng lẽ đây là cơ duyên của mình sao?
Chẳng lẽ cơ duyên của mình lại đến bất ngờ đến mức mình không kịp phòng bị như vậy?
Thế giới con của tiên nhân?
Vậy tức là mình sắp trở thành người thừa kế của tiên nhân?
Cuối cùng thì mình có hy vọng tiến đến Trúc Cơ?
Âu Dương vừa kinh ngạc vừa vui mừng nhìn con chó lạp xưởng ở trước mặt, có chút vội vàng mà hỏi: "Đúng, đúng là ta, dâng tất cả đồ tốt lên!"
Chó lạp xưởng nghiêng đầu nhìn Âu Dương, nó đang muốn cự tuyệt, nhưng lại nhìn thấy mặt Âu Dương mang vẻ uy hiếp còn giơ vầng mặt trời nhỏ trong tay.
Thật sự không có biện pháp, mình đã chờ đợi không biết bao nhiêu năm, sao lại có thể đợi đến mức gặp phải một tên thổ phỉ như vậy chứ?
Miễn cưỡng đi đến bên cạnh Âu Dương, chó lạp xưởng nằm bên cạnh chân Âu Dương mà nói: "Đến đây, chính là ta! Có chiêu thức và thủ đoạn gì thì dùng trên người ta đây!"
Âu Dương siết chặt tay phải, cầu lửa trong tay biến mất, hắn giơ chân đá con chó lạp xưởng ra ngoài rồi lấy cuốn "Bách khoa toàn thư nhập môn cơ sở độn pháp Ngũ Hành" từ trong ngực ra, hắn quyết định tìm cách hủy diệt nơi này tàn nhẫn hơn.
"Đại lão, ta thật sự là bí bảo mà tiên nhân lưu lại, tại sao ngươi không tin ta! Đừng ra tay! Đừng ra tay, nhìn ta đi! Sử dụng ta đi! Ta chính là một Đạo bảo!" Trong nháy mắt, chó lạp xưởng chạy quay lại bên cạnh Âu Dương, móng vuốt nó lay ống quần của Âu Dương mà vội vàng nói.
"Đạo bảo?" Âu Dương cúi đầu nhìn thoáng qua con chó lạp xưởng đang làm vẻ mặt lấy lòng nhìn mình.
Đạo bảo có hình dạng của một con chó?
Khi nào ranh giới cuối cùng của một Đạo bảo lại thấp như vậy?
Đạo bảo trong chín thánh địa lớn đều hổ thẹn khi làm đồng bọn với ngươi!
Con chó lạp xưởng nhìn thấy Âu Dương vẫn không tin, vội vàng thể hiện bản thân, vội vã nói: "Thật đấy đại lão, ta là vũ khí không tầm thường, chỉ cần có đủ chân khí, ta có thể giết tiên cho ngươi xem, ta thật sự là vật thiết yếu của mọi nhà, có thể giết người cướp của, là một bảo bối hiếm có!"
Chó lạp xưởng cố hết sức quảng bá bản thân, khiến Dương nhớ đến thời gian mình còn làm marketing ở kiếp trước.
Có lẽ là lòng sinh thương hại, Âu Dương lấy một thanh trường kiếm từ trong túi trữ vật ra, dùng lực chém mạnh con chó lạp xưởng một nhát.
Keng!
Thanh trường kiếm chém vào người con chó lạp xưởng, tiếng kim loại và đá va vào nhau vang lên, thanh trường kiếm lập tức gãy cùng với tiếng vang.
Mẹ kiếp? Có giá thiệt kìa, thanh trường kiếm này đã được coi là một vật trên pháp khí, mặc dù mình không cách nào thôi động trận pháp của thanh trường kiếm này, nhưng độ cứng của thanh trường kiếm này vượt xa các loại trường kiếm thông thường.
Thật không ngờ nó lại bị gãy thành hai mảnh ngay khi chém vào con chó này.
Chẳng lẽ, con chó lạp xưởng này thật sự là bảo bối do tiên nhân nào đó để lại sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận