Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 153: Kiếm vốn có linh, sao còn mỗi chuôi

Thái A uống đến hơi mông lung, nhìn chằm chằm âu Dương trước mắt, thổi phù một tiếng bật cười với vẻ mặt khinh thường: "Có thể, chỉ cần ngươi có thể chuyển đi, vậy thì tặng ngươi! Nhưng nếu ngươi không thể chuyển đi thì hắn ta sẽ phải ở lại đây trong hai mươi năm!”
Thái A chỉ Lãnh Thanh Tùng còn đang hôn mê, lộ rõ bộ mặt lòng lang dạ thú!
Không nói đến việc Vấn Kiếm trì này bao trùm lấy Kiếm tông từ lúc tạo tông đến bây giờ, vô số đại năng tu sĩ đã để lại bản mệnh kiếm ý, đạo vận, thậm chí pháp tắc!
Hơn cả, bản thân Vấn Kiếm trì còn là một tòa núi lửa đang hoạt động!
Muốn chuyển Vấn Kiếm trì còn nguyên vẹn không tổn hao gì thì chả khác đang nói mớ.
Cho dù có thể phá vỡ không gian, nhưng để có thể tự do ra vào nơi này, muốn mang đi tòa Vấn Kiếm trì này đi thì ngay cả bản thân hắn cũng không làm được!
Mà cái người nhỏ bé trước mắt này…
Nội tâm Thái A còn chưa nghĩ xong thì đã thấy âu Dương lại vui vẻ đến mức nhảy dựng lên, hắn cũng không nghĩ tới Thái A trước mắt lại hào phóng như vậy, tòa Vấn Kiếm trì này nói cho đã tặng!
Người khác không chuyển đi được, âu Dương hắn còn không lấy được sao?
âu Dương vỗ nhẹ Tịnh Tử bên người, Tịnh Tử không có chút sức lực nào đứng lên rồi từ từ nổi lên giữa không trung, không luyến tiếc mở miệng chó ra, chủ nhân nhà mình thích để cho nó ăn một ít đồ vật không giải thích được thật.
Miệng chó chớp động, không gian bốn phía giống như bị đao gọt, bắt đầu đứt gãy, toàn bộ Vấn Kiếm trì giống như là bị lột ra, trực tiếp biến mất trước mắt mọi người.
Thậm chí ngay cả Lãnh Thanh Tùng đang hôn mê cũng biến mất tại chỗ!
"Cái cái cái cái cái... Cái gì thế này! Vấn Kiếm trì đâu? Một tòa Vấn Kiếm trì lớn như vậy đâu!” Tròng mắt Thái A đều trợn tròn lên, nhìn lướt qua bãi đất trống bốn phía chỉ còn lại nham thạch nóng chảy dài, nói cũng không nói nên lời.
"Nhãi con! Mau trả lại Vấn Kiếm trì của Kiếm tông ta đây!" Thái A trợn tròn mắt với âu Dương, trực tiếp vọt tới trước mặt âu Dương, một tay trực tiếp xách âu Dương lên mà phun nước bọt.
Tất cả mọi thứ đã ở trong dạ dày của hắn, muốn hắn lấy ra thì cũng chỉ có thể chờ đến khi hắn đi vệ sinh thôi!
âu Dương mặt dày mày dạn vỗ tay, Trần Trường Sinh vốn còn đang ngồi xổm bên cạnh Lãnh Thanh Tùng yên lặng đứng lên, một tay lật một cái, một viên Ký Lục thạch đã xuất hiện trong tay.
Ký Lục thạch phát ra đoạn cười nói hào phóng vừa rồi của Thái A: "Chỉ cần ngươi có thể chuyển đi, vậy thì tặng ngươi!”
"Vậy thì tặng ngươi..."
“Tặng ngươi!”
"Ngươi!"

Trần Trường Sinh phát lại những lời nói hùng hồn vừa nãy của Thái A hết lần này đến lần khác, Thái A lúc này rốt cuộc cũng bất chấp thân phận tông chủ Kiếm tông, ngón tay chỉ vào Trần Trường Sinh, trong nháy mắt Ký Lục thạch trong tay Trần Trường Sinh vỡ thành bột phấn!
"Mau trả lại Vấn Kiếm trì của Kiếm tông ta đây! Ta chưa bao giờ nói điều đó!” Thái A xách âu Dương lên, hung dữ nói.
"Vậy thì tặng ngươi..."
“Tặng ngươi!”
"Ngươi!"

Giọng nói của Thái A lại vang lên từ trong tay Trần Trường Sinh, lại có một viên Ký Lục thạch mới xuất hiện.
âu Dương bị xách trong tay cũng thật thà cười nói: "Sư đệ nhà ta chỉ có điểm ấy là tốt, cái gì cũng thích sao lưu mấy phần, chắc tông chủ cũng không muốn những đoạn ghi trong Ký Lục thạch này bị phát tán ra ngoài đúng chứ?”
“Ngươi dám gài ta?” Thái A nghiến răng.
"Sư thúc đừng nói vậy? Bây giờ ngài là sư phụ ký danh của lão nhị nhà ta, cũng chính là sư thúc của âu Dương ta, âu Dương ta luôn kính già yêu trẻ, tôn sư trọng đạo, sao nỡ làm ra loại chuyện như vậy?” âu Dương thẳng thừng phủ nhận.
Triệu Tiền Tôn vốn đang đi tới thỉnh giáo với Thái A thì nhìn thấy bộ dạng của âu Dương, ngay lập tức do dự, đồng thời còn khiến bộ dạng của bản thân càng thêm sáng sủa hơn.
Bạch Phi Vũ đứng ở một bên che mặt, giống như hắn vẫn chưa thích ứng được trình độ da mặt dày của đại sư huynh nhà mình.
Thái A nắm cổ âu Dương dùng sức lắc, lòng nóng như lửa đốt, muốn âu Dương phun Vấn Kiếm trì nhà mình ra.
Đây chính là bảo bối truyền thừa vô số năm của Kiếm tông, không thua chút nào so với bút ký tiên nhân được cung phụng trong đại điện!
Bây giờ lại bị mất trong tay hắn!
Nhỡ đâu có một ngày nào đó sau khi hắn chết đi, sao hắn có thể diện đi gặp liệt tổ liệt tông Kiếm tông nhà mình chứ!
âu Dương trực tiếp nháy mắt, làm bộ như không có, bộ dạng thối nát đến cực điểm.
Bộ dáng khó chơi này làm cho Thái A kiêu ngạo ương ngạnh quen rồi cũng sắp quỳ xuống cầu xin!
Tịnh Tử đáp xuống từ trên không trung, nhìn thân thể mình lại lớn hơn một vòng, cảm giác có hơi khó tiêu.
Bản thân nó là một vỏ kiếm, bây giờ toàn nuốt những thứ đồ chơi gì vậy?
Nhét một cái không gian còn chưa đủ, vậy mà còn muốn tiếp tục nhét đồ đạc trong không gian?
Đúng vậy, thế giới con đã bị âu Dương điểm hóa kia, bây giờ đang ở trong bụng Tịnh Tử!
Dù sao thân cũng là Đạo Bảo vỏ kiếm, nó mà không có không gian trữ vật, đánh chết âu Dương cũng không tin.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ hệ thống, âu Dương mở miệng chó ra để cho không gian đuổi theo mình gọi cha chui vào trong thân thể Tịnh Tử.
Nói ra thì làm gì có ai trâu bò như mình, lại có một đứa con trai là thế giới con như vậy?
Mà sau khi phát hiện Tịnh Tử nhà mình có thiên phú dị bẩm này, đường nhiên âu Dương đánh chủ ý lên Vấn Kiếm trì của Kiếm tông.
Trải qua kiếp trước của Lý Thái Bạch, trong lòng âu Dương biết rất rõ con đường Kiếm tiên Lý Thái Bạch đi đạt tới cực hạn kiếm đạo.
Muốn nhanh chóng đạt tới cực hạn của kiếm đạo, không đi vạn dặm đường, không được chứng kiến vạn loại kiếm đạo là không có khả năng!
Mà nội tình mấy vạn năm của Kiếm tông đúng lúc có thể lấy ra đặt một cái nền tảng vững chắc cho lão nhị nhà mình!
Nhưng nếu lão nhị nhà mình ở lại Kiếm tông, không nói đến việc âu Dương không muốn, cho dù Lãnh Thanh Tùng tỉnh lại thì cũng sẽ không nguyện ý.
Vì lão nhị nhà mình nói, da mặt mình dày một chút cũng không có chuyện gì, Thái A thật sự là dám đánh chết mình sao?
Đánh chết mình thì khi không có mệnh lệnh của mình, có cạy miệng chó ra cũng không lấy được Vấn Kiếm trì!
Mà hiện tại, trong thế giới con ở trong bụng Tịnh Tử trống rỗng xuất hiện nửa ngọn núi nện mạnh lên mặt nước.
Giống như nửa ngọn núi này là được chuẩn bị cho thế giới con này, hoàn hảo cắm rễ ở vị trí vốn thuộc về hồ nước.
Mà Lãnh Thanh Tùng nằm ở trong hồ nước của Vấn Kiếm trì, hôn mê bất tỉnh, vô số kiếm ý dưới đáy Vấn Kiếm trì đang hội tụ về phía lão nhị nhà mình!
Nội tình không biết trong bao nhiêu năm của Kiếm tông lại đang bị lão nhị nhà mình nhanh chóng hấp thu.
Vô số kiếm ý hội tụ về phía Vô Cấu kiếm tâm, cũng để lại một vết vằn trên trái tim Vô Cấu.
Biểu cảm trên mặt Lãnh Thanh Tùng lúc thì thống khổ, lúc thì thoải mái, đang tiếp nhận sự mài giũa của Lý Thái Bạch cùng với vô số kiếm tu khác trong lúc hôn mê!
Khi Tịnh Tử dừng lại bên cạnh âu Dương, theo thói quen chuẩn bị trượt mình vào đai lưng âu Dương.
Thái A nắm cổ âu Dương cuối cùng cũng chú ý tới thủ phạm thu Vấn Kiếm trì nhà mình, đưa tay bắt lấy con chó, đôi mắt cá ướp muối của chó cũng nhìn về phía Thái A.
Cả hai đồng thời không loạn mà nhìn nhau làm cho Thái A dừng tay.
Giống như con chó trước mắt này đã quen biết mình rất lâu, không biết vì sao hắn lại có loại cảm xúc khó hiểu này.
Tịnh Tử thấp giọng nói: "Kiếm vốn có linh, sao còn mỗi chuôi!”
Thái A như bị sét đánh, dường như bắt được cái gì từ câu nói đó, buông âu Dương ra, hai tay chộp lấy ở hai bên cổ mình, mạnh mẽ kéo một cái!
“Răng rắc!"
Một tiếng kim loại vỡ vụn vang lên, càng giống như âm thanh xiềng xích đứt gãy!
Bạn cần đăng nhập để bình luận