Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 254: âu Dương bỗng thay đổi

Vừa dứt lời, âu Dương chợt cảm thấy trong cơ thể của mình có một dòng nước đang chuyển động.
Leng keng!
Một giọt chân nguyên ấm áp nhỏ vào trong đan điền tạo thành từng đợt gợn sóng.
âu Dương ngây người mất một lúc, mặc dù rất yếu ớt, nhưng mình lại có thể cảm giác được bên trong cơ thể của chính mình đã lặng lẽ trôi mất thứ gì đó.
Loại cảm giác này rất vi diệu, nhưng thứ thiếu khuyết kia ngược lại để cho đầu óc của âu Dương càng ngày càng tỉnh táo.
âu Dương một thân áo xanh giống như chợt hiểu ra điều gì, hắn hơi thẳng lưng lên rồi tùy ý hất hai tay làm tung ống tay áo đang khép ở phía trước ra sau lưng.
"Mặc dù không biết lão đầu tử đến cùng đang có mưu đồ gì, nhưng hôm nay ta muốn nhìn xem mưu đồ của ngươi có giống với suy nghĩ của ta hay không."
Khóe miệng của âu Dương nở ra nụ cười, nhưng bên trong lại có một loại khí chất nhẹ nhàng khó hiểu.
Trong mắt của Tuệ Trí đang đứng ở một bên thì âu Dương ở bên cạnh giống như đã xảy ra thay đổi nào đó.
Từ một tên tiểu lưu manh còn cười đùa tí tửng vừa rồi, trong nháy mắt hắn biến thành một nhà thông thái, hoặc là một vị tiên nhân đang nắm giữ ván cờ.
"Làm sao, cái loại ánh mắt đó của ngươi là có ý gì?" âu Dương liếc mắt nhìn Tuệ Trí, giọng nói dần dần trở nên hờ hững.
"Ta luôn có cảm giác thí chủ giống như đã xảy ra một ít thay đổi, nhưng tiểu tăng lại không quá rõ ràng thí chủ rốt cuộc đã hiểu ra cái gì." Tuệ Trí thành thành thật thật mở miệng nói ra.
âu Dương thu lại cười đùa tí tửng đã tạo cho Tuệ Trí một loại cảm giác áp bách rất mạnh.
Loại cảm giác áp bách này cũng không ngang ngược mà lại làm cho Tuệ Trí có một loại cảm giác tin phục và thuận theo về mặt tâm lý.
âu Dương cũng không có trả lời Tuệ Trí mà ngược lại nhìn về phía biển hoa vô tận này.
"Đại hòa thượng, đã chỗ này tên là Cửu U, tự nhiên cũng chắc là chỗ âm tào địa phủ mà quỷ hồn đến đi?" âu Dương thấp giọng mở miệng hỏi thăm.
Tuệ Trí nhẹ niệm một tiếng Phật hiệu rồi thành thật nói:
"âm tào địa phủ trong miệng của thí chủ chẳng qua là một cách nói về đầu thai ở nhân gian mà thôi. Chỉ là mặc dù nói như thế, nhưng cũng đúng là như vậy."
"Nếu nơi này là âm tào địa phủ, vậy có luật lệ riêng không?" âu Dương như có điều suy nghĩ tiếp tục hỏi.
"Điều này thì tiểu tăng không biết, Cửu U chính là chỗ mà chỉ có người chết mới có thể đến, làm sao người sống có thể biết nhiều như vậy?" Tuệ Trí lắc đầu và nói.
"Đã như vậy, Đại hòa thượng, ngươi hãy đi theo ta dạo một vòng để xem cái luật lệ của âm tào địa phủ này đi." Trên mặt của âu Dương nhìn không ra biểu cảm gì, hắn xòe bàn tay ra, sợi dây thừng ngoan ngoãn rơi vào trong tay của hắn.
âu Dương tung áo bào đi dạo trong biển hoa không chút kiêng dè.
Đi ở phía sau lưng, ánh mắt của Tuệ Trí tỏ ra ngạc nhiên, hai tay đang chắp ở trước ngực cũng run lên nhè nhẹ.
Vì sao người này lại có sự chênh lệch giữa trước và sau như thế?
Từ vừa rồi nhảy thoát càn quấy đến bây giờ không chút sợ hãi và bình tĩnh.
Nhưng cũng có một loại sức mạnh không giải thích được đã làm cho mình tin tưởng và để cho Tuệ Trí không khỏi đuổi theo âu Dương.
Biển hoa này mênh mông vô tận, giống như không có cuối cùng, nhưng cùng lúc trong lòng của hai người đều có một giọng nói đang kêu gọi lấy chính mình.
Càng đi lên phía trước, Bỉ Ngạn ở hai bên nở rộ càng thêm đẹp đẽ.
Vốn dĩ trong biển hoa không có đường đi, nhưng khi âu Dương đi qua, Bỉ Ngạn ở trước mặt sẽ tự động sinh ra một con đường nhỏ.
Cứ như những bông hoa ở trước mặt như có mạng sống, chúng nhường đường cho cường giả ở trước mặt.
"Quá chậm, quá chậm, cứ tiếp tục đi như vậy thật sự là rất chậm." âu Dương dừng bước chân lại, giống như đang nghĩ cách gì đó.
"Ta đã đi tới nơi này, chẳng lẽ các ngươi còn muốn để cho ta tiếp tục đi như vậy sao? Đây chính là đạo đãi khách của các ngươi?" âu Dương hờ hững nói với khoảng không trống rỗng ở trước mặt.
Tuệ Trí ở phía sau lưng tò mò nhìn về phía âu Dương, không biết âu Dương đến cùng là đang nói chuyện với ai.
Nhưng điều làm cho Tuệ Trí ngạc nhiên là toàn bộ biển hoa giống như là sống lại vậy, những bông hoa đều nhao nhao nhìn hai người âu Dương.
Mà điều để cho người ta cảm thấy kinh dị là từng bông từng bông Bỉ Ngạn kia giống như từng con mắt nhìn chằm chằm thẳng vào chính mình.
Chát!
Một tiếng roi vang lên, âu Dương cầm sợi dây thừng trong tay múa may một lúc, sau đó cặp mắt hiện vẻ lạnh nhạt và nói: "Làm sao? Muốn ta dùng sức mạnh sao?"
âu Dương vừa dứt lời, vô số Bỉ Ngạn đang nở rộ trong nháy mắt đã tán đi.
Vô số cánh hoa bay lên mà không cần gió rồi tụ lại với nhau như một cơn lốc xoáy và tạo thành một khuôn mặt người to lớn.
Mặt người mở miệng rộng ra và quát nhẹ đầy uy nghiêm: "Rời khỏi nơi này!"
Mặt người to lớn cao mấy trăm trượng như một ngọn núi lớn, chỉ vẻn vẹn là độ cao đều để cho âu Dương và Tuệ Trí lộ ra nhỏ bé như là con kiến hôi.
Sắc mặt của âu Dương lại không hề thay đổi, hắn đưa tay vung sợi dây thừng ra, tiếp đó sợi dây đón gió dài ra, tới khi nó đập xuống mặt người thì đã biến thành to bằng với mặt người.
Chát!
Một tiếng roi quật giòn tan vang lên, mặt người bị sợi dây trực tiếp đánh thành hai nửa.
Nhưng cũng vào một giây sau đó, nó một lần nữa hồi phục lại như cũ.
Mặt người giống như bị chọc giận làm cho vô số cánh hoa bay múa khắp bầu trời.
Rồi biến thành từng chuôi phi đao hình dạng cánh hoa nhiều như lông trâu nhanh chóng bay về phía âu Dương.
Sợi dây trong tay của âu Dương xoay kín không một kẽ hở giống như một tấm chắn đều đỡ được tất cả cánh hoa.
Sắc mặt của Tuệ Trí đang đứng ở phía sau trở nên tái nhợt rồi cúi đầu xuống đọc thật nhanh kinh văn. Hắn không hiểu vì sao âu Dương còn có thể sử dụng pháp thuật ở bên trong Cửu U.
Đây là nơi mà chỉ có thần hồn mới có thể đến, những đại tu sĩ có tu vi thông thiên cũng sẽ giống như những người bình thường khi bọn họ đến nơi này.
Vì sao âu Dương lại có thể sử dụng pháp bảo và pháp thuật.
Lại vì cái gì đánh với toàn bộ biển Bỉ Ngạn này.
Chẳng hiểu ra sao, nhưng Tuệ Trí không làm được gì mà chỉ có thể tránh ở phía sau lưng của âu Dương và được âu Dương che chở.
Chính mình cũng không khác chút nào so với người bình thường.
Chỉ có thể trơ mắt nhìn âu Dương đánh nhau với mặt người to lớn trên bầu trời.
âu Dương nhẹ quát một tiếng, sợi dây thừng trong tay chợt chấn động làm cho vô số cánh hoa đứng im ở giữa không trung như là bị âu Dương điều khiển vậy.
âu Dương nhìn thấy mặt người đã nhỏ đi một vòng, trên mặt của hắn không thấy có biểu cảm gì mà chỉ có vẻ bình tĩnh.
Hoàn toàn khác biệt với vẻ mặt cười đùa tí tửng của ngày xưa, lúc này vẻ trầm tĩnh của âu Dương làm cho người ta phải cảm thấy sợ hãi.
âu Dương cười lạnh một tiếng rồi từ từ nâng tay phải lên, dưới sự điều khiển của âu Dương, tất cả những cánh hoa đang đứng im dần dần biến thành một bàn tay to lớn và vung tới khuôn mặt người kia!
Những cánh hoa vốn được mặt người điều khiển thì nay quyền điều khiển đã bị âu Dương cướp đi.
Mặt người rốt cuộc hiện lên một tia hoảng sợ, hắn muốn biến thành cánh hoa chạy trốn lại phát hiện mình bị giam cầm tại chỗ.
"Cánh hoa tạo thành mình từ khi nào lại bị người nam tử mặc áo xanh ở trước mặt điều khiển!!!"
Dưới ánh mắt sợ hãi của mặt người, bàn tay to lớn tạo nên từ cánh hoa tát mạnh vào trên mặt người.
Một tia ánh sáng màu đỏ điên cuồng chạy trốn về phía xa, nhưng lại có tiếng xé gió truyền đến từ phía sau lưng của nó.
Một sợi dây thừng thường thường không có gì lạ đã đuổi kịp rồi trói chặt và kéo nó trở lại.
Ánh sáng màu đỏ đập xuống đất và lộ ra bộ mặt ban đầu của nó.
Một cây củ cải trắng hình người với bông Bỉ Ngạn ở trên đỉnh đầu bị trói nằm trên mặt đất trong một loại tư thế đáng xấu hổ.
"Ngươi vậy mà. . .!" Củ cải trắng tức giận nhìn về phía âu Dương và muốn lớn tiếng trách mắng hắn.
Lại bị âu Dương dùng chân đá ngã lăn ra rồi giẫm mạnh trên mặt đất, âu Dương nhìn xuống củ cải trắng ở trước mặt mà thấp giọng nói: "Ngươi có biết vì sao lại biến thành như vậy không?"
Củ cải trắng bị âu Dương giẫm lên lộ vẻ mờ mịt vì không hiểu âu Dương đang nói cái gì.
âu Dương nhìn tên ngu ngốc đang có vẻ mặt mờ mịt ở trước mặt rồi cười lạnh một tiếng và nói:
"Chuyện ngu ngốc nhất mà ngươi đã làm chính là vụng trộm hấp thu thứ cảm xúc gọi là vui sướng từ ta!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận