Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 462: Nơi phong thuỷ tốt

Chân thân của Trần Trường Sinh xuống núi cảm thấy thư thái và thoải mái hơn bao giờ hết và cũng cảm thấy mọi thứ xung quanh đều mới lạ.
Ở trong mật thất quanh năm, mặc dù có thể lấy con rối tiếp xúc với thế giới bên ngoài nhưng không cách nào cảm nhận được sự chân thật.
Ví dụ như tiếng chim hót nghe vui tai, ngón tay vò lá cây, cảm nhận gió thổi vào mặt.
Sau khi hắn trùng sinh đều suy nghĩ làm thế nào để ngăn cản đại kiếp nạn xuất hiện, mà không dừng lại một chút để cảm nhận thế giới này.
Hóa ra thế giới này sống động như vậy!
Trần Trường Sinh cảm thấy hơi đáng tiếc, nhưng sau đó cũng cảm thấy nhẹ nhõm.
Nếu như quen sẽ không có cảm giác mới mẻ, ngược lại sẽ không có cảm xúc như vậy.
Đi bộ bằng chân thân, Trần Trường Sinh không sợ nguy hiểm chút nào và tâm trạng thoải mái hơn bao giờ hết.
Giống như trút được gánh nặng ngàn cân, lại giống như lưu luyến trước khi rơi xuống vực sâu.
Dọc đường Trần Trường Sinh đi rất chậm, hắn muốn ghi nhớ tất cả những gì có thể nhìn thấy được vào trong đầu, ghi nhớ cảm giác của bản thân với mọi thứ trước mắt.
Hắn vẫn còn rất nhiều thời gian nên không phải vội đi làm.
Có lúc sẽ đột nhiên ngự kiếm bay vào bầu trời sâu thẳm, tuỳ ý ngao du.
Có lúc sẽ nhảy xuống sông để cảm nhận nhiệt độ của dòng sông.
Có lúc lại trèo lên tán cây rồi nghỉ ngơi một chút ở trên cây cho đỡ mệt.
Sau khi trùng sinh, không có việc gì có thể tùy tiện làm bừa, trong khoảng thời gian này Trần Trường Sinh đã làm tất cả.
Chẳng qua chỉ là cuộc sống hàng ngày của một tu sĩ bình thường, nhưng Trần Trường Sinh lại chơi rất vui vẻ.
Điều duy nhất cảm thấy tồi tệ là không có đại sư huynh ở bên cạnh, thiếu đi rất nhiều niềm vui.
Nghĩ đến đại sư huynh, Trần Trường Sinh không nhịn được hơi oán trách tên Bạch Phi Vũ bất tài kia.
“Tiểu tử này thế mà vì để đại sư huynh đi cùng lại phế bỏ hoàn toàn tu vi, thật sự là quá đáng ghét!”
Phỏng đoán ác ý về Tiểu Bạch, Trần Trường Sinh không khỏi bật cười, sau đó hơi mong đợi nghĩ nếu như tu vi của hắn hoàn toàn bị phế bỏ thì đại sư huynh sẽ như thế nào?
“Khi ngươi đi, không cần nói với ta!”
Giọng nói của âu Dương ở trong đầu vang lên, Trần Trường Sinh hơi trầm mặc.
Mặc dù không biết đại sư huynh biết được bao nhiêu, nhưng ta vẫn như cũ tin tưởng chính mình.
Hắn lại phải làm loại chuyện này, e rằng đại sư huynh sẽ đau lòng đi!
Trần Trường Sinh thở dài, bất luận là kiếp trước hay kiếp này, hắn đều là người mắc nợ đại sư huynh nhiều nhất.
Nghĩ đến đây, Trần Trường Sinh lại hơi tính tình trẻ con oán giận Lãnh Thanh Tùng.
Hắn không phải là vị tiên đứng đầu sau này sao? Có gì đặc biệt hơn người chứ.
Thế mà chưa bao giờ gọi là đại sư huynh, mà luôn gọi là huynh trưởng.
Làm giống như hắn có mối quan hệ thân thiết nhất với đại sư huynh vậy!
Kiếp trước, thế nhưng ở Tiểu Sơn phong chỉ có hắn và đại sư huynh!
Trần Trường Sinh hừ lạnh một tiếng trong lòng, sau đó lại có chút mong đợi, ở hai kiếp hắn đều gọi là đại sư huynh, nhưng hắn chưa từng gọi huynh trưởng.
Nếu như có thể gặp lại nhau, hắn nhất định cũng sẽ gọi huynh trưởng.
Nghĩ đến cảnh tượng hắn gọi đại sư huynh là huynh trưởng, Trần Trường Sinh không khỏi cười ngốc.
Lãnh Thanh Tùng mặc đồ đen đang lao thẳng về phía đông đột nhiên dừng lại, nghi ngờ quay đầu nhìn về phía sau.
Không biết tại sao, vừa rồi trái tim hắn đột nhiên nhảy lên một cái, như thể có thứ gì đó gõ vào người hắn.
Lắc đầu, khuôn mặt lạnh lùng của Lãnh Thanh Tùng mang theo vẻ khó hiểu liền tiếp tục lao về phía đông.
Đi ra khỏi sơn môn của Thanh Vân tông, Trần Trường Sinh hơi mù mịt, hắn đột nhiên không biết mình nên đi nơi nào.
Hắn có một việc rất quan trọng phải làm, nhưng hắn lại không biết phải đi nơi nào.
Vì để làm chuyện này cần phải chọn một nơi có phong thuỷ tốt, đặc biệt là hắn phải thích.
Nhưng Trần Trường Sinh cả ngày chỉ ở trong Tiểu Sơn phong đột nhiên một mình đi ra ngoài, ngược lại không biết gì.
Hắn rút trúng chính là hướng bắc, liền dứt khoát dựa theo tờ giấy rút trúng đi về phía bắc.
Phía bắc là vùng tuyết rơi, nhưng hắn không thích tuyết, ngược lại hắn thích sự sôi động của mùa hè.
Khuôn mặt hơi lạnh lùng, lại không liên quan gì đến việc hắn thích sự sôi động.
Trần Trường Sinh lẩm bẩm chọn một hướng tốt, liền từ từ đi về phía bắc.
Hắn rõ ràng thích Giang Nam nhất.
Giang Nam rất đẹp, phong cảnh cổ kính.
Hắn đã nghe câu này từ đại sư huynh, nhưng lại chưa bao giờ nhìn thấy nó.
Dọc đường đi về phía bắc, Trần Trường Sinh tiếc nuối oán trách tại sao mấy năm nay hắn không đến Giang Nam một lần.
Cuộc đời vốn dĩ tràn đầy sự tiếc nuối, Trần Trường Sinh thành thật nói với chính mình.
Leo lên rất nhiều ngọn núi, đi qua rất nhiều con đường và vượt qua rất nhiều cây cầu.
Gặp rất nhiều người, khi có thể ra tay giúp đỡ thì Trần Trường Sinh không bao giờ keo kiệt.
So với chim sợ cành cong trong tận thế, Trần Trường Sinh vừa thản nhiên vừa bình tĩnh trên đường đi.
Không biết mình đã đi bộ bao lâu và cũng đã quên mất đã tiêu tốn bao nhiêu thời gian.
Giữa vùng đất tuyết dày và núi rừng màu xanh, Trần Trường Sinh đã tìm thấy một nơi khiến hắn rất hài lòng.
Nơi đây được bao quanh bởi núi và sông, mùa xuân ấm áp mùa hạ mát mẻ và nhìn về phía xa còn có thể nhìn thấy núi tuyết.
Tuyệt đối là một nơi có phong thuỷ tốt!
Quần áo màu tím của Trần Trường Sinh tung bay với đoản đao bên hông, ngồi trên sườn núi nhìn những ngọn núi tuyết dưới ánh chiều tà.
Ngày càng hài lòng hơn!
Được chết ở một nơi như thế này quả thật là không tệ!
Trần Trường Sinh từ trong không gian trữ vật lấy ra một cái xẻng, tự đo cho chính mình.
Nghiêm túc kẻ ra một mảnh đất, đào đất từng xẻng này đến xẻng khác.
Rốt cuộc cũng là đang tự đào hố cho chính mình, vì vậy cần phải cẩn thận một chút!
Không có dùng chân nguyên trợ giúp, hoàn toàn dựa vào thân thể để đào hố, không bao lâu liền cảm thấy hơi mệt mỏi.
Chiếc áo đạo bào chưa từng dính bụi thì lúc này đã lấm lem bùn đất.
Hoàn toàn không phải là dáng vẻ mà một tu sĩ nên có.
Đào từ lúc mặt trời lặn đến bầu trời đầy sao, Trần Trường Sinh nằm trong hố ngắm nhìn bầu trời đầy sao.
Đưa tay chạm vào tấm bùa bình an trên ngực, hắn đã đưa tấm lệnh bài do sư phụ để lại cho tiểu Lông Bông.
Rốt cuộc sau này hắn cũng sẽ không dùng đến, ngược lại giữ nó rất nguy hiểm.
Có tấm bùa bình an do đại sư huynh cho hắn là đủ rồi, đồ của đại sư huynh mới xem như là đồ vật để nhớ.
Đột nhiên mũi hắn chua chua hơi muốn khóc, tại sao Trần Trường Sinh hắn lại phải đau khổ như vậy.
Cuộc sống kiếp trước của hắn đã khó khăn lắm rồi, tại sao kiếp này vẫn khổ như vậy chứ.
Rõ ràng hắn là người nhát gan nhất, nhưng lại cố chấp đi làm những việc nguy hiểm nhất.
Nhưng sau đó hắn lại mỉm cười, ít nhất như vậy thì đại sư huynh ngay cả ở trong đại kiếp nạn đều có khả năng sống sót.
Bản thân khổ một chút cũng không sao!
Ai nha, không có chuyện gì!
Thế nhưng ngươi là người phải làm việc lớn!
Trần Trường Sinh lẩm bẩm tự an ủi mình, nhưng một lúc sau ở trong hố vẫn vang lên tiếng nức nở thút thít sụt sịt.
Ta thực sự rất muốn nói với đại sư huynh, ta sắp đi rồi!
Ta muốn gặp đại sư huynh!
Ít nhất là lúc này, dù chỉ một phút một giây thôi.
Ta hơi sợ!
Giọng nói yếu ớt của Trần Trường Sinh xen lẫn với tiếng nức nở nhỏ.
Dường như tự thuyết phục bản thân cũng đã không có tác dụng gì.
Ít nhất cũng không thể ngăn cản tiếng nức nở của Trần Trường Sinh ở bên trong hố.
Những vì sao lấp lánh trên bầu trời cũng giống như không dám quấy rầy nỗi buồn này.
Có lẽ sau khi nỗi buồn qua đi, hắn mới có thể sắp xếp lại tâm tình và tiếp tục lên đường.
Đời người vốn dĩ chính là như vậy, tu sĩ cũng không thể ngoại lệ.
Chỉ sau khi phát tiết cảm xúc mới có thể bình tĩnh lại, nếu không thất tình lục dục sẽ mất đi ý nghĩa của nó.
Tiếng côn trùng xung quanh đã nhỏ đi một chút, tiếng lá xào xạc cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.
Giống như thiên địa cũng không muốn làm phiền thiếu niên đang buồn bã trong hố vào lúc này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận