Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 623: Ngày hôm đó, đại tu sĩ thiên địa cùng nhau trèo lên Thiên Môn

Mời những người nguyện kéo họa trời đứng dậy!
Động Hư Tử nói xong câu đó, đứng khoanh tay, nhìn thần quang đầy trời trên bầu trời, trên mặt nở nụ cười.
Giơ tay phải lên, ngón tay đứng trước ngực, nói khẽ: “Phong!”
Vừa nói xong thần quang đầy trời lập tức bắt đầu tán loạn.
Vô số thần minh giống như bị một bàn tay to đến từ các nhân gian nhanh chóng kéo trở về, cho đến khi bị kéo vào trong nhân gian Kim Thân, dù như thế nào cũng không thể thoát khỏi trói buộc của Kim Thân mình!
Khi thần quang bắt đầu tiêu tán, Ma giới không có cột lớn Kình Thiên chống đỡ kia bắt đầu dồn ép giới tu hành phía dưới.
Mặc dù tốc độ rất chậm, nhưng cả thiên địa lại vang lên tiếng kẹt kẹt khiến người ta ghê răng.
Hơn ba mươi quyển Phong Thần Bảo Thư trong tay Bạch Phi Vũ lập tức khép lại, sau khi Động Hư Tử mở miệng.
Giờ khắc này Bạch Phi Vũ giống như mất đi khống chế Phong Thần Bảo Thư.
Khi chữ "Phong" trên một quyển Phong Thần Bảo Thư mơ hồ lóe lên ánh sáng, vẻ mặt Bạch Phi Vũ càng lạnh lùng.
Chữ "Phong" trên Phong Thần Bảo Thư này, chính là lúc mình hỏi Động Hư Tử chưởng giáo Thanh Vân tông, vị chưởng giáo Thanh Vân tông này đã tự tay ban cho mình!
Khi Động Hư Tử xuất hiện, cho dù Bạch Phi Vũ ngu xuẩn cũng hiểu được người tính kế mình chính là chưởng giáo trước mắt!
Tại sao? Muốn tính kế mình đến mức độ này?
Bạch Phi Vũ tiến lên trước một bước, trong nháy mắt xuất hiện ở trước mặt chưởng giáo Thanh Vân tông.
Bạch Phi Vũ cầm Lượng Thiên Xích trong tay, chim xanh ngồi trên vai, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm vào chưởng giáo trước mắt, mặt mang sương lạnh hỏi: “Tại sao chưởng giáo tính kế ta?”
Động Hư Tử nhìn Bạch Phi Vũ uy nghiêm túc mục trước mắt, giống như Thần Chủ chân chính, nụ cười trên mặt càng sáng lạn hơn, hứng thú nhìn Bạch Phi Vũ trước mắt hỏi: “Lúc ngươi hỏi ta vấn đề này, là lấy thân phận đệ tử Tiểu Sơn phong của Thanh Vân tông, hay là thân phận cộng chủ Thần Đạo?”
Bạch Phi Vũ ngẩn người, lạnh lùng nói: “Nếu ta lấy Thần Chủ vấn trách chưởng giáo thì thế nào?”
Động Hư Tử thu hồi nụ cười, vẻ mặt không vui không buồn nói: “Thiên địa to lớn, vạn vật chúng sinh, Thần Đạo không thể một nhà độc quyền, sẽ không có bất kỳ chỗ tốt nào cho chúng sinh, cho ba giới, thậm chí cho Thần Đạo!”
Câu trả lời này vô cùng nghiêm túc, dường như đối với chuyện tính toán Thần Đạo này, các tu sĩ mà Động Hư Tử đại biểu cho, không hy vọng nhìn thấy toàn bộ thiên địa chỉ có một tiếng nói của Thần Minh!
Bạch Phi Vũ ánh mắt lạnh lùng, nghiêm nghị nói: “Thiên địa không quy củ, cho nên thiên địa mới như vậy! Thần Đạo sinh ra đại vận vì chúng sinh, đương nhiên dẫn dắt chúng sinh đi chính đạo!”
Uy áp vô tận từ trên người Bạch Phi Vũ bắn ra, Thần Chủ ở trong người mười mấy năm, uy áp của chúng thần chi chủ đã sớm hình thành!
Giống như mỗi lời nói cử chỉ đều ẩn chứa chí lý thiên địa, bất luận kẻ nào sau khi nghe thấy cũng sẽ không tự chủ được mà tin phục.
Đối với đạo mà Bạch Phi Vũ kiên trì, Động Hư Tử lựa chọn ngậm miệng không nói, hắn hơi chợp mắt, dường như lười tranh luận với Bạch Phi Vũ.
Nhìn thấy Động Hư Tử thái độ như vậy, Bạch Phi Vũ nắm chặt Lượng Thiên Xích trong tay, nhìn chằm chằm chưởng giáo Thanh Vân tông trước mắt.
Nhưng dù như thế nào hắn cũng không thể xuống tay.
Vị sư bá này của mình cũng là người dẫn đường cho mình trên nửa con đường chứng đạo, cho dù tính kế mình như vậy, Bạch Phi Vũ cũng không có cách nào lạnh lùng hạ sát thủ với Động Hư Tử trước mắt.
Bầu không khí giữa hai người giống như đông lại, bên tai hai người chỉ còn lại tiếng Ma giới nện xuống giới tu hành.
Bạch Phi Vũ muốn vận dụng lực lượng của chúng thần, nhưng chữ "Phong" trên Phong Thần Bảo Thư lại bị chính miệng Động Hư Tử sắc lệnh, Phong Thần Bảo Thư hoàn toàn không thể vận dụng!
Qua một lúc lâu, môi Bạch Phi Vũ hơi động, hắn nén giận hỏi: “Nếu ta lấy thân phận tứ đệ tử Bạch Phi Vũ của Tiểu Sơn phong Thanh Vân tông cầu hỏi chưởng giáo thì sao?”
Giọng điệu có chút mềm mại hơn so với vừa rồi, thậm chí còn dùng một chữ cầu.
Nghe thấy hậu bối hăng hái trước mắt này, cuối cùng cúi đầu với mình.
Lúc này Động Hư Tử mới vẻ mặt vui tươi hớn hở mở mắt, nhìn Bạch Phi Vũ nén giận, giọng điệu có chút oán trách nói: “Sớm hỏi sư bá như vậy, chẳng phải sư bá sẽ nói cho ngươi biết sao!”
Kẽo kẹt...
Lượng Thiên Xích bị Bạch Phi Vũ dùng sức nắm chặt lần nữa, nhìn Động Hư Tử đắc ý trước mắt, hai mắt Bạch Phi Vũ đều sắp phun lửa.
Đột nhiên Động Hư Tử trước mắt biến mất ở trước mặt Bạch Phi Vũ, Bạch Phi Vũ kinh hãi, vừa định nâng Lượng Thiên Xích trong tay lên phòng bị.
Một bàn tay to lại ấn vào tay Bạch Phi Vũ, Động Hư Tử xuất hiện ở trước mặt Bạch Phi Vũ, ống tay áo rộng rãi xẹt qua trước mắt Bạch Phi Vũ, bàn tay kia mạnh mẽ ấn lên đầu Bạch Phi Vũ.
Theo Động Hư Tử ra sức xoa đầu Bạch Phi Vũ, tiếng cười sang sảng vang lên: “Ha ha ha, tiểu tử, ngươi làm thật không tệ! Đi thôi, đi nghỉ ngơi trước, còn lại giao cho sư bá nhà ngươi!”
Bạch Phi Vũ hơi ngây người, nhìn Động Hư Tử trước mắt với người vừa rồi như hai người khác nhau, trong lúc nhất thời đại não mất đi suy nghĩ.
Mà Bạch Phi Vũ đờ đẫn, ở trong mắt Động Hư Tử lại là một sự ghét bỏ.
Mấy tiểu tử đều là người mang khí vận lớn, thiên tuyển chi tử có tài năng kinh thế, tại sao đều một đám đần độn vậy?
Hoàn toàn không cẩn thận như tiểu tử u Dương!
Có chút ghét bỏ khua tay, Bạch Phi Vũ lập tức bị Động Hư Tử truyền tống trở về trên Tiểu Sơn phong của Thanh Vân tông.
Bạch Phi Vũ vừa tỉnh táo lại, nhìn thoáng qua cảnh tượng quen thuộc xung quanh, không khỏi nheo mắt nhìn lên bầu trời.
Trên mái tóc bị Động Hư Tử làm cho lộn xộn còn mang theo hơi ấm bàn tay Động Hư Tử.
Trong khoảng thời gian ngắn, Bạch Phi Vũ có chút không phân rõ, những đại tu sĩ lấy Động Hư Tử cầm đầu này rốt cuộc đang mưu đồ cái gì!
Bạch Phi Vũ kéo ghế nằm của u Dương thường nằm qua, hắn nằm lên, chim xanh trên vai cũng vùi đầu vào vai, mỗi người một chim nhìn bầu trời, muốn xem vở kịch thiên địa này, đám người Động Hư Tử chuẩn bị hát tiếp như thế nào!
Sau khi đưa được Bạch Phi Vũ nửa dọa nửa bị dọa đi, ý cười trên mặt Động Hư Tử cũng sáng lạn hơn.
Nụ cười này là sự vui sướng đầm đìa khi trải qua ngàn năm mưu đồ, cuối cùng cũng đến lúc nở hoa kết quả!
Đồng thời cũng là sự mừng rỡ khi sắp hoàn thành việc tu sửa thiên địa.
Trong đầu Động Hư Tử đột nhiên vang lên giọng nói của vị sư phụ nhà mình:
“Thiên địa bị gấp? Vậy sao không nắn nó trở về?”
Bên tai đột nhiên vang lên vô số âm thanh, theo những âm thanh vang lên, vô số cột sáng từ các nơi trong giới tu hành bay lên!
“Phù Chú sơn Vạn Pháp tông nguyện kéo họa trời!”
“Tuyết Vực Cao Thiên Nguyên nguyện kéo họa trời!”
“Thái Sơn Thánh Hiền sơn trang nguyện kéo họa trời!”
“Linh tú phúc địa Phiêu Miểu Các nguyện kéo họa trời!”
Từ sau khi thiên địa treo ngược xuất hiện, mấy Thánh Địa lớn vẫn trầm mặc không nói liên tiếp mở miệng.
Mỗi một giọng nói vang lên, đều kèm theo một vị đại tu sĩ tầng chín Độ Kiếp cảnh diễn hóa pháp tắc dâng lên cột sáng!
Trừ những điều đó ra, lúc này lão tổ các tộc còn sống ẩn thế không ra và các tán tu trong thiên địa đều hiện thân đứng ở trên đỉnh núi dòng sông.
“Chúng ta nguyện cùng kéo họa trời!”
Vô số pháp tắc đạo vận nương theo từng vị đại tu sĩ bay lên và bắt đầu diễn hóa trên bầu trời.
Động Hư Tử cười rạng rỡ hơn, cúi đầu bái cột lớn Kình Thiên đang sụp đổ ở phía xa!
“Chúng sinh vẫn không cần cứu vớt, chúng sinh sẽ tự tìm ra con đường sống cho mình!”
Động Hư Tử ngẩng đầu nhìn về phía thiên địa treo ngược trên đỉnh đầu, hắn biết, cũng có một đôi mắt đang nhìn mình!
Ngày hôm đó, giữa hai nơi thiên địa treo ngược.
Phi kiếm như thác nước!
Đại tu sĩ cùng nhau trèo lên Thiên Môn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận