Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 197: Mới tới Bồng Lai tiên sơn

âu Dương chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa giống như mình bị ném vào trong máy giặt quần áo, một cảm giác buồn nôn xông thẳng lên não.
Khi hai người vừa mới dừng lại, âu Dương và Hồ Đồ Đồ đã nghiêng ngả ngã trên mặt đất.
"Đại sư huynh, Đồ Đồ muốn ói!" Ánh mắt Hồ Đồ Đồ cũng sắp nhỏ lệ, ủy khuất nói với âu Dương.
"Đồ… Oẹ!" âu Dương vừa mở miệng muốn an ủi Hồ Đồ Đồ một chút nhưng mình lại nôn ra trước, âu Dương vừa nôn vừa hối hận.
Hắn đột nhiên nảy ra ý nghĩ, trong khoảnh khắc bị truyền tống thuận tay móc một khối cực phẩm linh thạch Tịnh Tửy từ trên trận pháp có lẽ không thành vấn đề chứ?
Dù sao trong tay mình cũng không có mấy khối đồ chơi này, ngày xưa mình chỉ có thể dùng cuốc sắt gõ linh thạch thượng phẩm và linh thạch cực phẩm ở bên ngoài đại trận hộ sơn, nhìn Tịnh Tửy tận cùng bên trong linh thạch cực phẩm mà thèm.
Vì phòng ngừa mình cạy hết Tịnh Tửy linh thạch cực phẩm cốt lõi nhất của trận pháp, Động Hư Tử mới đặc biệt thiết lập pháp trận không cho mình tiến vào.
Vất vả lắm mới bắt được một cơ hội, âu Dương cũng không muốn bỏ qua nhưng không nghĩ tới thiếu một khối lại phản tác dụng lớn như vậy!
Sau khi nôn hết bữa sáng ra, âu Dương mới cảm giác mình khá hơn một chút, có chút hư thoát trở mình một cái, hắn muốn nghỉ ngơi một chút nhưng lại nhìn thấy vùng phụ cận đã đứng đầy người.
Mấy trăm vị nữ hài tử áo váy dài tay, tư sắc mỹ lệ đang ngơ ngác nhìn mình.
Thiên kiều bách mị giống như nụ hoa chớm nở, có người giống như hoa hồng tràn ra diễm lệ, có xinh đẹp động lòng người, có mị cốt thiên thành…
Trong không khí từng trận gió thơm giống như mang theo vị ngọt.
Mỗi nữ hài tử đều có vẻ đẹp không giống nhau, mỗi một người đi ra ngoài đều là tuyệt sắc nghiêng nước nghiêng thành! Khiến âu Dương hoa cả mắt, mở rộng tầm mắt!
Nhìn kìa! Nhìn xem thánh địa của người ta này!
Tông môn nhà mình thật không đánh xách dép!
Tông môn nhà mình không sản xuất các anh trai cơ bắp thì cũng là kiếm tu không não, còn lại đều là những thằng ngốc chỉ thích bế quan tự chơi với bóng.
Làm sao so được với nơi này!
âu Dương nhất thời cảm giác Thanh Vân tông tuy cũng là một trong chín thánh địa lớn nhưng lại quá mất mặt.
Tự nhận mình đẹp trai, hắn lựa chọn quên đi sự thật đã định là mình mới vừa nôn hết bữa sáng ra ở trước mặt đám tiểu tỷ tỷ này, hắn tươi cười lộ ra tám cái răng trắng bóc: "Tại hạ là đệ tử thủ tịch của Tiểu Sơn phong Thanh Vân tông, thay mặt phong chủ hôm nay đặc biệt đến Bồng Lai tiên sơn bái phỏng!"
"A!"
"A a a!"
"Nam nhân!"
"Là nam nhân!"
"Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, hu hu hu, hắn nhìn thấy ta, ta không sạch sẽ!"
"Các tỷ muội, mau nhắm mắt! Có thứ dơ bẩn!"
"Mau đi mời sơn chủ!"

Vừa dứt lời, mấy trăm nữ hài vây xem mới phản ứng lại, lập tức rơi vào trong một trận hoảng loạn, loạn thành một đoàn gà bay chó sủa.
"A, kịch bản Nữ Nhi quốc sao? Ở trên núi tu hành nhiều năm chưa từng gặp qua nam nhân, chẳng trách lão tiểu tử sư phụ nhà mình kia dùng lời sến sẩm cũng có thể đại sát tứ phương, mình tới nơi này chẳng phải là vô địch?" âu Dương lộ vẻ mặt người thắng, tỏ ra vô cùng bình tĩnh.
Hồ Đồ Đồ trốn ở phía sau âu Dương, có chút không rõ nhìn các nữ hài đã loạn thành một đoàn trước mắt, bàn tay nhỏ bé không khỏi nắm chặt lấy góc áo âu Dương.
Mặc dù Đồ Đồ ta không biết những nữ nhân này đang hoảng loạn cái gì nhưng đại sư huynh là của Đồ Đồ!
Cảm giác cảnh giác bẩm sinh của nữ nhân khiến Hồ Đồ Đồ sinh ra cảm giác nguy cơ đối với các cô gái trước mắt.
âu Dương ho khan một tiếng, cảm giác mình cần phải phổ cập cho đám nữ hài tử chưa từng trải đời này về sự anh minh của mình.
Nghĩ tới đây, khóe miệng âu Dương nhếch lên, hét lớn một tiếng: "Chờ một chút, các ngươi đều là hoa trong vườn của ta!"
Những lời này của âu Dương giống như ấn nút tạm dừng, các nữ hài còn đang hoảng loạn trong nháy mắt đã an tĩnh lại.
Nhưng giây tiếp theo tình cảnh càng thêm hỗn loạn, thậm chí còn có mấy nữ hài đã khóc thành tiếng.
"A… Thật ghê tởm!"
"Thật bẩn!"
"Hu hu hu… Lỗ tai ta đã nghe thấy mấy thứ bẩn thỉu!
"A… Thì ra hắn chính là sắc ma vô địch kia!"

âu Dương lập tức ngây người tại chỗ, không đúng!
Không phải Hồ Vân coi lời sến sẩm của mình như có được chí bảo đi tán gái khắp nơi sao?
Vì sao những cô nàng chưa từng trải đời này lại ghét bỏ lời của tình thánh đương thời mình như vậy?
Ở đây chắc chắn có vấn đề gì đó!
Đột nhiên âu Dương nghĩ tới Hồ Vân cũng là đồng hương xuyên việt tới giống như mình!
Đậu! Hồ Vân! Lão tiểu tử này dám gài ta!
âu Dương lập tức phản ứng lại, nếu Hồ Vân cũng là người xuyên việt, lão tiểu tử kia khẳng định cũng biết những lời tâm tình này ha!
Mẹ nó, rõ ràng là lừa lão tử, sau đó đi khắp nơi bịa đặt tin đồn của mình!
Chẳng trách đám cô nương này nghe thấy mấy lời đó thì phản ứng đầu tiên chính là coi mình là quỷ sắc ma gì đó!
Lão tử sống mười tám năm ngay cả nụ hôn đầu cũng vẫn chưa mất!
Mả cha mả mẹ mà!
âu Dương nhất thời giận không kiềm được, nếu không phải Hồ Vân đã bỏ mình thì mình nhất định phải đốt lão ta làm đèn trời!
"Yên lặng!"
Một tiếng đàn tỳ bà vang lên, trực tiếp bao phủ tất cả mọi người.
Tiếng đàn tỳ bà này giống như có một cỗ ma lực đặc thù, có thể làm cho tâm thần người ta ổn định lại.
Các nữ hài nghe thấy tiếng đàn tỳ bà đã bình tĩnh trở lại, nhao nhao xoay người hành lễ về đại điện ở phía đông, sau đó đồng thanh nói: "Cung nghênh sơn chủ!"
Trên đại điện có thêm một nữ tu sĩ mặc váy ngắn, trên mặt mang khăn lụa, tay ôm đàn tỳ bà, mặc dù chưa từng nhìn thấy tướng mạo nhưng nàng vẫn làm cho người ta có một loại phong hóa tuyệt luân!
âu Dương híp mắt nhìn lại, bảng thuộc tính của nữ tu sĩ lập tức hiện ra:
Danh tính: Mộ Vân Ca (sơn chủ Bồng Lai tiên sơn)
Tu vi: Tầng tám Độ Kiếp
Căn cốt: 9
Mị lực: 10
May mắn: 9
Tư chất âm luật: 10
Kỹ năng chuyên môn: Tạo mộng
Đánh giá: Tiểu tử ngươi chú ý một chút!!
Một khắc nhìn thấy đánh giá kia, âu Dương đã biết vị đại tu sĩ sơn chủ Bồng Lai tiên sơn trước mắt này chính là nhân tình của sư phụ nhà mình, là sư nương mình chưa từng gặp mặt!
âu Dương hơi cúi đầu với Mộ Vân Ca: "Sơn chủ bình an? Ta là âu Dương, đại đệ tử thủ tịch của Phong chủ Tiểu Sơn phong Hồ Vân, hôm nay đặc biệt tới bái phỏng Bồng Lai tiên sơn!"
Sư nương nhà mình chính là người nhà mình, chỉ cần miệng ngọt một chút, dỗ dành một chút, nói không chừng cũng không cần tốn nhiều sức đã có thể cho mượn đạo bảo trấn tiên của Bồng Lai tiên sơn rồi!
Mộ Vân Ca nghe thấy lời này của âu Dương, trong mắt hiện lên một tia ngạc nhiên, ôm tỳ bà nghiêng mình đi tới trước mặt âu Dương, hỏi: "Ngươi là đệ tử của Hồ Vân?"
Giọng nói êm tai như chim vàng anh kêu xuân, giọng nói này vừa nghe đã biết rất dễ dỗ.
âu Dương quyết định lớn trong lòng, lập tức trả lời: "Đúng vậy, tại hạ chính là đại đệ tử mà sư phụ yêu thương nhất!"
Mộ Vân Ca gật đầu, nhìn các nữ đệ tử vẫn chưa hoàn hồn, thản nhiên nói:
"Hoảng loạn cái gì, nếu là nam nhân, người đâu, lôi ra ngoài thiến!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận