Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 577: Nhìn kỹ, con chó này sẽ rất đẹp trai!

Tịnh Tử đã là vỏ kiếm của Kiếm Tiên đứng đầu thiên hạ.
Ngay cả Tịnh Tử cũng biết, tướng mạo của mình có chút không hấp dẫn, nhưng chủ nhân trước lại vô cùng yêu quý mình, luôn ôm mình vào lòng.
Lý Thái Bạch là Kiếm Tiên đứng đầu thiên hạ, thanh kiếm trong tay kia đương nhiên là vũ khí đứng đầu thiên hạ, mà mình cũng chính là vỏ kiếm đứng đầu thiên hạ!
Mình chưa làm gì cả, thậm chí tướng mạo cũng không đẹp bằng vỏ kiếm khác.
Nhưng cũng vì chủ nhân nhà mình là Kiếm Tiên đứng đầu thiên hạ, nên mình chính là vỏ kiếm đứng đầu thiên hạ.
Nhưng bản thân Tịnh Tử cũng không biết rốt cuộc mình có lợi ích gì.
Có thể mình sinh ra để làm vỏ kiếm cho thanh kiếm đứng đầu thiên hạ.
Lợi thế thuộc về mình, mình cũng bình yên tiếp nhận sự thật này.
Nếu như nói về chủ nhân của mình, thì nói có hai người, thật ra còn có một người, chính là vị Đoán Tạo sư thiên tài rèn đúc ra mình kia.
Tại sao mình lại biết vị Đoán Tạo sư kia là Đoán Tạo sư thiên tài?
Đoán Tạo sư rèn ra vỏ kiếm đứng đầu thiên hạ còn không phải thiên tài?
Mỗi khi nghĩ đến đây, Tịnh Tử lại nảy sinh nghi ngờ.
Rốt cuộc nên đeo vỏ kiếm của Lý Thái Bạch như thế nào?
Mà khi Lý Thái Bạch tự nguyện chịu chết vì thương sinh thiên địa, Tịnh Tử dường như hiểu ra.
Nó không phải là mình bỏ thanh trường kiếm vào trong bụng mình, mà là xiềng xích trói chặt Lý Thái Bạch.
Vị Đoán Tạo sư thiên tài kia cũng hy sinh thân mình tế kiếm như vậy, giống như được người đeo vào vỏ kiếm.
Sau khi Lý Thái Bạch chết, kiếm tuệ và thân kiếm chuyển sinh lần lượt đi tìm đạo thuộc về mình.
Chỉ có mình nằm trong tiên mộ mà vị Đoán Tạo sư thiên tài kia xây dựng cho Lyys Thái Bạch.
Bọn họ đều là người đứng đầu thiên hạ, tự nhiên có sự kiêu căng tự mãn của bọn họ.
Mình là người đứng đầu thiên hạ chỉ vì cọ sát với bọn họ mới có được.
Mình chỉ là một vỏ kiếm, bây giờ mở linh trí, cũng chỉ là một con chó.
Ngươi có việc tìm ta, ta có thể làm gì bây giờ?
Ta chỉ là một con chó mà thôi!
Sau khi vị Đoán Tạo sư thiên tài kia bị điên, cũng không có biện pháp gì với mình.
Thời gian cũng trôi qua trong sự ngây ngốc của mình.
Mãi đến khi Kiếm Tuệ chuyển thế đầu tóc bạc trắng, đèn cạn dầu tìm đến mình.
Một người một chó ngồi đối diện không nói gì rất lâu, mình nhìn hắn tọa hóa ở nơi đó, rồi lại chuyển thế đến nhân gian.
Tịnh Tử không hiểu, rốt cuộc bọn họ đang cố chấp cái gì?
Thậm chí không hiểu vì sao bọn họ không giống như nó, cứ như vậy lăn lộn sống qua ngày.
Tịnh Tử trốn ở trong không gian nhỏ mà âu Dã Tử trộm lấy, nằm ở trên bãi cỏ, nhìn bầu trời không thay đổi, uể oải ngẩn ngơ.
“Dù sao cũng phải chứng minh chút gì chứ?” Trước khi Kiếm Tuệ tọa hóa biến mất nhìn Tịnh Tử cười khổ một tiếng nói.
Tại sao phải làm gì chứ?
Để chứng minh nếu rời khỏi Lý Thái Bạch hắn, bất kể là Kiếm Tuệ hay là thanh kiếm kia đều là đứng đầu thiên hạ?
Có cần thiết không?
Không cần đâu.
Cái đó để làm gì?
Tịnh Tử cũng không nói nên lời.
Nhưng theo thời gian trôi qua, thỉnh thoảng Tịnh Tử đột nhiên nhớ lại rồi cũng muốn đi làm cái gì đó.
Không phải đi làm cái gì đó vì một lý do gì, mà là luôn phải chứng minh cái gì đó chứ?
Về phần để chứng minh cái gì?
Tịnh Tử cũng không hiểu.
Ta chỉ là một con chó, ta có thể biết để chứng minh điều gì?
Nhưng nhìn bầu trời không thay đổi, Tịnh Tử cảm thấy có chút phiền muộn.
Nó nhớ lại trước kia khi mưa to trong không khí có mùi bùn đất, nó nhớ tới áo trắng cạnh tranh với thiên địa, một kiếm trảm ba mươi sáu tiên nhân kia.
Nhớ tới cảnh núi sông đã từng đi qua với người áo trắng kia.
Lúc này Tịnh Tử đều sẽ dương dương tự đắc, Kiếm Tuệ và Kiếm Linh kia đều được giấu ở trong bụng chó của mình, hoàn toàn không thể nhìn thấy phong cảnh dài như vậy với người áo trắng.
Chỉ có mình mới là đạo bảo đi cùng Lý Thái Bạch trong tất cả hành chình!
Càng đắc ý như vậy, Tịnh Tử càng nôn nóng, càng muốn đi làm chút gì đó!
Nhưng về phần đi làm chút gì đó, Tịnh Tử cũng không biết, nên chỉ có thể đần độn đứng ở trong không gian này.
Ngoài việc là vỏ kiếm nó cũng chỉ là một con chó, chó lại có thể làm được cái gì chứ?
Cho đến khi thời gian mơ hồ kết thúc, một người áo xanh liều lĩnh xông vào trong không gian này.
Nhìn thấy bộ áo xanh kia, theo bản năng mình cho rằng đó là tên âu Dã Tử điên cuồng tìm phiền phức kia.
Nhưng liên quan gì đến mình chứ?
Ta chỉ là một con chó mà thôi.
Tịnh Tử tiếp tục muốn khoe khoang, đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn bộ áo xanh kia, trợn mắt chó kinh ngạc!
Người từ bên ngoài đến!
Người từ bên ngoài đến đầu tiên trong ngàn vạn năm!
Làm sao hắn vào được đây?
Ta có thể ra ngoài?
Trong lúc đầu óc quay cuồng, Tịnh Tử đưa ra một quyết định cho tới bây giờ cũng không biết có nên hối hận hay không.
Nó ra vẻ uy áp trốn ở trong góc, hỏi: “Ngàn vạn năm rồi, ngươi là người ta phải chờ sao?”
Đối diện không có trả lời, mà giơ tay lên nhét một quả cầu lửa lớn vào trong miệng chó của mình.
Giả bộ không tốt, Tịnh Tử chỉ có thể chật vật chạy ra.
Giọng nói trong trẻo nhưng có chút nhảy nhót của thiếu niên vang lên: “Ngươi là thứ gì?”
“Như ngươi thấy đấy, ta là một con chó!” Tịnh Tử nói.
Một người một chó nhìn nhau, nếu không phải trong tay người kia vẫn giơ một quả cầu lửa lớn thì đó sẽ là một chuyện tốt!
Thu lại hồi ức, Tinh Tử nghiêng đầu nhìn Lãnh Thanh Tùng trước mắt.
Lãnh Thanh Tùng cả người hơi thở pháp tắc huyền ảo còn lợi hại hơn vị chủ nhân Kiếm Tiên đầu tiên của mình.
Nhưng bây giờ mình lại không thích nhân vật lợi hại như vậy.
Lợi hại như vậy thì có ích lợi gì chứ!
Ngay cả người bên cạnh cũng không bảo vệ tốt, làm người đứng đầu thiên hạ thì thế nào?
Mình đi theo vị thiếu niên kia ra ngoài, rốt cuộc để chứng minh cái gì chứ?
Để đi nhìn vị Kiếm Tiên Lý Thái Bạch kia một cái?
Tịnh Tử lắc đầu, đột nhiên nhớ tới lần đầu tiên mình và vị thiếu niên kia kề vai chiến đấu, khí chất tiêu sái vui vẻ của thiếu niên kia, vô cùng xuất trần.
“Ngươi đang nhìn cái gì?” Lãnh Thanh Tùng hỏi.
Không bằng thiếu niên nhanh nhẹn kia, giống như hắn bước ra từ hầm băng vậy.
“Ngươi muốn làm người đứng đầu thiên hạ?” Chó lạp xưởng nghiêng đầu hỏi.
“Tù lúc ta cầm kiếm đã biết mình nhất định sẽ là người đứng đầu Kiếm đạo, cũng là người đứng đầu thiên hạ!” Lãnh Thanh Tùng kiêu ngạo trả lời.
Ánh mắt Tịnh Tử dần u ám, đây không phải đáp án nó muốn nghe.
Giọng nói lạnh lùng bên tai Tịnh Tử lại dần nhu hòa xuống, nhẹ giọng lẩm bẩm nói: “Nhưng làm người đứng đầu thiên hạ có cái gì tốt? Ta mới không thèm tranh giành đứng đầu thiên hạ này!”
Mắt chó sáng lên, Tịnh Tử đi tới trước mặt Lãnh Thanh Tùng, hài lòng gật đầu nói: “Những gì ngươi nói lại khiến chó ta rất thích!”
Không đợi Lãnh Thanh Tùng trả lời, Tịnh Tử nhảy vào trong lòng Lãnh Thanh Tùng, Lãnh Thanh Tùng một tay xách nó lên, lại phát hiện trên người Tịnh Tử lúc sáng lúc tối.
Trên mặt chó của Tịnh Tử lộ ra vẻ xảo trá, nói: “Một kiếm trảm trời này gọi là một pháo tiên nhân quỳ không thành vấn đề chứ?”
Dùng đạo bảo của huynh trưởng, sử dụng chiêu thức của huynh trưởng, chém ra bầu trời giả tạo này, Lãnh Thanh Tùng đương nhiên nguyện ý.
Buông trường kiếm trong tay xuống, sau đó nâng Tịnh Tử ở trong tay lên, Lãnh Thanh Tùng nghi hoặc hỏi: “Ngươi phải sử dụng như thế nào?”
Tịnh Tử lại có chút ghét bỏ nói: “Ngươi chỉ cần rót tất cả lực lượng vào trong thân thể của ta, còn lại giao cho chó ta! Nhìn kỹ, một chó này rất đẹp trai!”
Ánh sáng kiếm rực rỡ mênh mông lại sáng lên.
Lần này nhất định không thể ngăn cản!
Bạn cần đăng nhập để bình luận