Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 519: Đúng và sai

Nếu coi trời đất là dòng sông lớn thì nước sông đang chảy là thời gian. Điều này cũng giải thích vì sao con sông lớn này không thể dừng lại, nếu thời gian tạm dừng thì cả thế giới sẽ diệt vong. Hoặc là thẳng tiến không lùi, hoặc là biến mất.
Khi dòng sông thời gian bắt đầu chảy thì sẽ không có mục đích, nếu có mục đích xuất hiện thì đó là lúc nó biến mất.
Với tư cách là người tiên phong đứng ở điểm cuối dòng sông có thể lôi kéo người khác hoặc bị ép buộc đứng mũi chịu sào xông về phía trước, có thể chết cũng có thể đụng vào tảng đá đột nhiên xuất hiện khiến thịt nát xương tan.
Dù sao ở trong thời gian thì không ai có thể đứng ngoài cuộc. Dù ngươi là người tài giỏi nhất hay có địa vị cao đều không thể tránh khỏi dòng sông thời gian.
Cho dù là tiên lúc trước, là người tiên phong cho thời đại kia cũng chỉ có thể đi tới trước dòng sông thời gian, phía sau là chúng sinh đi theo.
Mà khi kiếp nạn lớn xuất hiện, những vị tiên này sẽ đứng mũi chịu sào bị đụng đến mức thịt nát xương tan.
Bọn họ là người tiên phong của thời đại, hưởng thụ quyền hành mà thời đại ban cho, nhưng khi thời đại kết thúc cũng là lúc bọn họ phải chết.
Dù là tiên cũng không thể ngoại lệ, cho nên mới có Kiếm Tiên Lý Thái Bạch vì kiếp nạn lớn mà thành Kiếm Tiên.
Nhưng Lý Thái Bạch suy nghĩ quá đơn giản, dùng cách làm cũng quá thô sơ. Hắn nghĩ chém tiên thì có thể thay đổi thế giới nhưng hắn đã quên rằng chúng sinh nên được hướng dẫn bởi chúng sinh.
Việc giải cứu thế giới không diễn ra trong một sớm một chiều mà nó được lên kế hoạch kĩ càng và phải hi sinh rất nhiều người. Cho nên hắn chọn tha cho tiên một con đường sống, chỉ chém chân linh của tiên khỏi đạo.
Một phần là hi vọng bọn họ có thể suy nghĩ cho chúng sinh, kiên cường chịu chết. Một phần khác là dù bọn họ là tiên nhưng đã bị chém khỏi đạo nên chúng sinh cũng có thể khống chế bọn họ.
Nhưng các tiên lại trốn tránh!
âu Dương đã biết vì sao đám người Động Hư Tử cố chấp muốn tìm ra tiên như vậy!
Các tiên nên ứng kiếp lại lựa chọn trốn tránh kiếp nạn, tự phân chia thành chúng sinh.
Vốn dĩ khi kiếp nạn lớn xuất hiện, bọn họ là những người tiên phong tìm ra một con đường mới cho tương lai của thế giới, nhưng bọn họ lại vì lợi ích của bản thân mà lựa chọn hi sinh chúng sinh. Các tiên bị chém khỏi đạo, rớt xuống từ bầu trời, biến thành nhân gian, trói buộc phàm nhân vào một chỗ với mình.
Vốn dĩ khi kiếp nạn lớn xuất hiện, bọn họ là người tiên phong tìm ra một con đường cho tương lai lại vì bản thân mà lựa chọn bắt cóc chúng sinh. Các tiên bị chém khỏi đạo, rớt xuống từ bầu trời, biến thành nhân gian, bắt cóc sinh linh bình thường không thể tu luyện.
Làm người tiên phong nhưng khi đối mặt kiếp nạn lớn thì bọn họ lựa chọn trốn tránh, mà tiên trốn tránh cũng khiến dòng sông thời gian xuất hiện vấn đề.
Kiếp nạn lớn như núi cao ngăn trước dòng sông thời gian, dòng sông vốn nên chảy xuôi bởi vì thiếu người dẫn đạo nên bị ép dừng tại chỗ.
Phía trước ngừng nhưng đằng sau chưa ngừng, sóng sau đẩy sóng trước khiến dòng sông không ngừng tích lũy. Lòng sông bị nâng lên, nước sông bắt đầu lan tràn, đường sông bắt đầu sụp đổ. Mãi cho đến khi tất cả mọi người lao về phía trước thì con sông lớn này sẽ đụng vào núi cao. Sông lớn sụp đổ, thời gian biến mất, vạn vật biến mất. Thế giới này, mảnh trời đất này cũng hoàn toàn biến mất.
Điều này có nghĩa là thời đại phồn vinh như bây giờ đã tới gần biên giới của sự sụp đổ.
Mà mảnh trời đất này có tu sĩ, những tu sĩ mạnh tự nhiên có thể dựa vào các loại thủ đoạn, tính ra sự thật này.
Nhưng bọn họ lại buồn bã phát hiện, bản thân không thể làm gì cả.
Sau khi các vị tiên bị đẩy lên trước nhất lựa chọn trốn tránh thì kẻ đến sau sẽ trở thành người tiên phong mới nên con đường cũng bị đứt gãy.
Cho dù có người muốn kế vị tiên nhưng bọn họ cũng trở thành người tiên phong.
Muốn làm việc lớn thì phải hi sinh bản thân để đến cứu vớt chúng sinh.
Nhưng tiên làm người tiên phong vẫn chưa chết, những sợi tơ kia không đủ để bọn họ thay thế tiên, để bọn họ xông lên vị trí trí đầu nguồn của con sông lớn này.
Muốn hi sinh bản thân để con sông lớn này thay đổi nhưng lại phát hiện chỉ có thể trơ mắt nhìn chứ chẳng thể làm gì.
Không có việc khiến người ta cảm thấy tuyệt vọng hơn việc trơ mắt nhìn bản thân, thậm chí toàn bộ thế giới đều tử vong. Cho nên tiên không chết thì kiếp nạn không dừng.
Cốt lõi của vấn đề ở chỗ này.
Ánh mắt âu Dương càng ngày càng sâu, trong đầu xuất hiện vô số suy nghĩ, không ngừng xâu chuỗi chúng lại với nhau và không ngừng phủ định chúng.
Tiên có lỗi không?
Có.
Tiên ngồi ở vị trí cao trong thời gian dài, được trời đất cung cấp nuôi dưỡng, chờ đến khi bọn họ nên nỗ lực cống hiến sức mình thì bọn họ lại lựa chọn trốn tránh, thậm chí trói buộc phàm nhân vào cùng mình.
Tiên ngồi ở vị trí cao trong thời gian dài, được trời đất cung cấp nuôi dưỡng, chờ đến khi bọn họ nên nỗ lực cống hiến sức mình thì bọn họ lại lựa chọn trốn tránh, thậm chí bắt cóc chúng sinh.
Nhưng việc đó có sai không?
Bọn họ cũng chỉ muốn tiếp tục sống.
Chúng sinh có lỗi không?
Có.
Vì chúng sinh thì nhất định phải có người hi sinh.
Vậy có sai không?
Không sai. Bởi vì đó là chúng sinh.
Đây là một vấn đề khó không thể giải quyết, nó cũng là một bế tắc.
âu Dương nhìn dòng nước lũ bảy màu trước mặt, hắn vươn tay muốn chạm vào nó nhưng khi sắp chạm thì nó biến mất.
Động Hư Tử lại xuất hiện trước mặt âu Dương, trên mặt không vui không buồn, hắn nhìn âu Dương đang ngơ ngác, bình tĩnh hỏi: "Bây giờ ngươi còn cảm thấy việc làm của chúng ta trơ trẽn không?"
âu Dương lắc đầu, thở dài nói: "Ta vốn nghĩ nó rất phức tạp, nhưng không ngờ nó lại phức tạp như vậy. Những sợi tơ đó đại diện cho cái gì?"
Động Hư Tử suy nghĩ, đáp: "Đại diện cho cuộc đời của mỗi người, cũng có thể coi những sợi tơ đó là dòng sông sự sống của mỗi người."
Khác với dòng sông trời đất, dòng sông sự sống của mỗi người đang không ngừng đan xen với những người khác. Chúng đan xen lẫn nhau mới có thể hình thành một xã hội phức tạp.
Tất cả dòng sông sự sống hội tụ vào một chỗ tạo thành dòng sông thời gian.
Quá nặng nề, cũng quá nghiêm túc.
Cứu vớt thế giới là một khẩu hiệu vang dội. Nó biến thành nhu yếu phẩm trong thế giới này hơn nữa còn là kẻ trước ngã xuống, kẻ sau tiến lên.
âu Dương hơi cảm thán, sinh linh trên thế giới này luôn là những kẻ không may mắn, sống trong thế giới còn giới mà bọn họ vẫn còn tỉnh táo.
Nhưng suy nghĩ kỹ một chút thì đây luôn là vấn đề quan trọng của mỗi thế giới. Giống như kiếp trước, không có dòng sông thời gian nhưng cũng có thể dùng khoa học giải thích rõ mọi chuyện (muốn hiểu cụ thể thì tự tưởng tượng).
Trong vấn đề lựa chọn tiếp tục sống hay bị hủy diệt thì tiếp tục sống vĩnh viễn là yếu tố đầu tiên mà mỗi thế giới luôn lựa chọn.
âu Dương suy nghĩ rồi nhìn bốn phía, cảm thán: "Lão đầu, ngươi nói nếu như nhảy ra khỏi dòng sông thời gian thì có thành thánh hay không?"
Động Hư Tử cười nhạo nhìn âu Dương, giống như thấy hắn hèn nhát giống đám tiên kia, nhưng Động Hư Tử vẫn đáp: "Bất cứ kẻ nào cũng không thể tránh khỏi dòng sông thời gian nếu tea1nh thì sẽ chết, đây cũng là bí mật lớn nhất mà sư phụ của ta, cũng là sư tổ của ngươi tìm hiểu được ở thế giới này!"
Động Hư Tử cười nhạo nhìn âu Dương, giống như thấy hắn hèn nhát giống đám tiên kia, nhưng Động Hư Tử vẫn đáp: "Bất cứ kẻ nào cũng không thể từ tránh khỏi dòng sông thời gian, nếu tránh thì có nghĩa là người đó bị diệt vong, đây cũng là bí mật lớn nhất mà sư phụ của ta, cũng là sư tổ của ngươi tìm hiểu được ở thế giới này!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận