Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 582: Dự đoán của ta đã dự đoán ra dự đoán của ngươi

âu Dương vẻ mặt cứng đờ, ngay sau đó lại trở nên thoải mái ói: “Ta còn tưởng chuyện gì, nếu đại sư bá nói muốn thân thể của ta, ta thật sự chịu không nổi!”
Giọng nói vẫn nhảy thoát như trước, giống như chỉ là một chuyện nhỏ.
Động Hư Tử nhìn thiếu niên trước mắt, hắn cũng không hiểu, vì sao đại sư huynh vẫn hà khắc với âu Dương như vậy.
âu Dương rõ ràng đã gánh vác quá nhiều thứ, lại còn muốn đòi hỏi trên người hắn.
Rõ ràng âu Dương trước mắt đã không còn lại thứ gì, cho tới bây giờ vẫn bóc lột chút gì đó từ trên người hắn.
Nhưng lời nói của đại sư huynh lại vô cùng kiên định, nếu không nhìn thấy đôi mắt của âu Dương, vậy thì không thể giao vị trí Ma Tôn cho Trần Trường Sinh.
Trọng Minh muốn đôi mắt không coi ra gì, âu Dương bị muốn đôi mắt trông có vẻ cũng không coi ra gì, nhưng Động Hư Tử kẹp ở giữa lại có vẻ vô cùng gian nan.
Mà giọng điệu của âu Dương càng không thèm để ý, cũng càng như dao găm đâm vào tim mình.
Rõ ràng mình nhìn tiểu bối từ nhỏ đến lớn, lại đưa tay muốn đồ vật của tiểu bối, hơn nữa còn muốn một đôi mắt của đối phương.
“Nghĩ gì vậy? Ra tay đi!” âu Dương nhìn Động Hư Tử nhăn nhó, không hiểu sao nói.
Trong lòng âu Dương cảm thấy đây quả thực là một vụ mua bán vừa lòng đến không thể hài lòng hơn!
Dùng một đôi mắt đổi lấy thân phận Trường Sinh trên thế giới này, tính như thế nào cũng đáng giá.
Về phần mất đi một đôi mắt cũng không tính là chuyện gì với tu sĩ?
Xem qua tiểu thuyết, người mù làm nhân vật chính cũng không ít.
Thật sự hiếm thấy và kỳ lạ!
Động Hư Tử có chút không đành lòng nghiêng đầu, phất trần trong tay hơi run lên, một sợi tơ trên phất trần bay xuống.
Sợi tơ đón gió lập tức dài ra, hóa thành một dải lụa màu trắng, bay về phía mặt âu Dương.
Theo dải lụa bay vào, trước mắt âu Dương cũng rơi vào một mảnh tối đen.
Dải lụa nhẹ nhàng phủ lên mắt âu Dương, thắt một nút sau đầu âu Dương.
âu Dương bị bịt kín hai mắt sửng sốt, ngay sau đó hắn cúi đầu khẽ cười một tiếng rồi lẩm bẩm nói: “Ta vốn cho rằng, mù trước mặt sẽ là một mảnh đen kịt, không nghĩ tới lại không có gì ngoài hư vô màu xám!”
Trong tay Động Hư Tử xuất hiện một chiếc hộp nhỏ, nhìn âu Dương mặc một bộ áo xanh, mắt buộc dây ruy băng màu trắng trước mắt, không khỏi đau xót, hắn thấp giọng nói: “Ta đi trước! Ngươi…”
Lời khuyên giải an ủi đến bên miệng, lại bị Động Hư Tử nuốt xuống, không đợi âu Dương đáp lời, Động Hư Tử đã biến mất trước mặt âu Dương.
âu Dương thở dài một hơi, trong lòng mặc niệm mở ra hệ thống, sự mờ mịt trước mắt không thể nhìn thấy thuộc tính bảng màu vàng kia.
Bên tai thỉnh thoảng vang lên tiếng nhắc nhở máy móc của hệ thống: “Cảnh báo! Cảnh báo! Chân nguyên của ký chủ đã giảm xuống đến giá trị nguy hiểm! Chân nguyên của ký chủ đã giảm xuống đến giá trị nguy hiểm!...”
Đã cảnh cáo vài năm, cũng không thấy mình xảy ra chuyện gì, thật sự đủ phế vật!
Hằng ngày ở trong lòng mắng một câu hệ thống phế vật.
âm thanh lặp đi lặp lại ồn ào khiến âu Dương đóng cửa bảng điều khiển, trong lòng than thở, ngay cả bảng điều khiển hệ thống cũng không nhìn thấy, vốn còn tưởng rằng mình có thể đục một lỗ nhỏ, xem ra là không được!
Có điều nhìn thấy và nhìn không thấy, hình như cũng không có gì khác nhau với mình.
Hôm nay, bàn cờ lớn này bị mình lật ngược trước thời hạn, tất cả mọi người đã không hạ cờ được, cũng không hạ cờ được.
Nếu muốn đạt thành thắng lợi cuối cùng của bàn cờ thiên địa này, phương pháp chỉ còn lại hai loại.
Hoặc là lẳng lặng nhìn quân cờ chủ đạo bàn cờ, hoặc là dùng thân mình làm quân cờ, tiến vào trong bàn cờ.
Đây chính là ý tứ vị sư tổ kia để lại cho Lãnh Thanh Tùng.
“Người chơi cờ chỉ là người đứng xem, mà chủ đạo chân chính của ván cờ vẫn là quân cờ!”
Màn lớn kéo ra.
Mưu đồ vô số năm, làm sao có thể chỉ vì bàn cờ bị người ta lật tung mà an tĩnh làm một người đứng xem?
Tất cả mọi người sẽ giống như suy nghĩ của âu Dương, lên đường hóa thành một quân cờ rơi vào ván cờ thiên địa này!
Người chơi cờ cuối cùng sẽ biến thành quân cờ.
âu Dương mỉm cười, mình lại hóa thân thành quân cờ rơi ở trên bàn cờ này sơn hơn bọn họ mười năm!
Chân nguyên rải nhiều năm như vậy, bàn cờ cũng sắp có hình dạng của mình.
Ưu thế ở ta như thế, sóng này mình cũng không có ý định thắng, vậy còn thua như thế nào?
Không thắng là thắng, không thua là thua!
Đối với việc đám người Động Hư Tử muốn làm gì, hiện tại âu Dương đã có thể tin tưởng.
Không thể không nói, chuyện đám người Động Hư Tử làm tràn ngập sắc thái chủ nghĩa lãng mạn của thế giới tu tiên!
Hy sinh chính mình, hiến dâng chúng sinh!
Đối với việc này âu Dương đánh giá: Xúc động lòng người, ngu xuẩn đến cực hạn!
Hôm nay lời nói dối của bầu trời giả tạo này đã bị lão nhị nhà mình kéo xuống.
Với việc lão nhị bị trục xuất đến trong hỗn độn, những con chuột trốn trong bóng tối kia làm sao có thể nhịn được?
Sự tồn tại của Lãnh Thanh Tùng chính là để đâm thủng bầu trời giả tại, mở lại con đường tiên!
Kéo màn che bầu trời và mở lại con đường tiên là hai việc khác nhau!
Màn che bầu trời hóa thân của Lý Thái Bạch chỉ có Lý Thái Bạch mới có thể mở ra.
Cho nên chém ra bầu trời giả tạo này chỉ có thể là lão nhị nhà mình đạt được truyền thừa của Lý Thái Bạch.
Nhưng việc mở lại con đường tiên lại khác!
Hôm nay thiên đạo bị che đậy lại xuất hiện trên thế gian, mỗi người đều có thể nhìn thấy đại đạo thiên địa.
Không có Lý Thái Bạch hắn, đương nhiên còn có vô số thiên kiêu có thể nhìn thấy con đường tiên này!
Người đầu tiên quay lại con đường tiên này, tự nhiên nhận được phúc phận lớn, cơ duyên lớn của thiên địa!
Hôm nay Lãnh Thanh Tùng có khả năng thành tiên nhất lại bị trục xuất đến trong hỗn độn.
Vậy trên thế giới này có ai tiếp cận Tiên đạo hơn những cựu tiên như bọn họ?
Đương nhiên là những đại tu sĩ tầng chín Độ Kiếp cảnh vô số năm!
Tuy rằng chưa từng lột xác thần hồn thành linh, cũng không ký thác mình ở trên đạo một ngày!
Nhưng những tu sĩ ở tầng chín Độ Kiếp cảnh này đã vô cùng gần với đạo.
So với những cựu tiên này kém cũng chỉ là sau khi thiên đạo mở ra, rồi nhìn thấy đại đạo thiên địa này.
Từ đó thoát xác thành tiên!
Mà những cựu tiên này muốn lên cao, bọn họ đã nắm giữ vòng luân hồi nhân gian, chỉ có hai con đường có thể chọn.
Điều thứ nhất chính là thoát khỏi vòng luân hồi, tu luyện lại từ đầu, tu sửa lại đạo của mình, đương nhiên có thể tăng thực lực gấp trăm lần so với tu sĩ bình thường.
Nhưng hôm nay bầu trời giả tạo đã bị kéo ra, hai giới treo ngược, đại chiến sắp tới, ai có thể bảo đảm mình sửa lại sẽ không chết trong kiếp nạn lớn?
Cho dù mình có thể sống tạm bợ trong kiếp nạn đến cảnh giới thành tiên, nhưng trên thế giới này có nhiều tu sĩ tầng chín Độ Kiếp cảnh như vậy.
E rằng không phải những tu sĩ tầng chín Độ Kiếp kia đều thành tiên, mình vẫn đang đi lại con đường tu tiên của mình!
Các cựu tiên sống tạm ngàn vạn năm, đương nhiên sẽ không lựa chọn con đường này, cho nên bọn họ thật sự cũng chỉ có một con đường có thể đi.
Đó chính là tìm được tu sĩ làm vật chứa thích hợp với mình nhất!
Giống như Mộ Vân Hải ở Bồng Lai tiên sơn.
Tiên nhân đoạt xá!
Đây chính là nguồn gốc của Thiên Bảng!
Mà đám người Động Hư Tử đã dự đoán trước việc các tiên nhân đoạt xá!
Sau khi đẩy ngược, âu Dương dự đoán được đám người Động Hư Tử đã dự đoán ra việc tiên nhân đoạt xá.
Mặc dù có chút quanh co, nhưng sự thật lại là như thế.
âu Dương đứng tại chỗ, rất lâu sau, hắn mới thở phào nhẹ nhõm, một cây ngân châm dính máu được âu Dương không để lại chút dấu vết thu vào trong không gian trữ vật.
Khóe miệng vốn đang cười có chút miễn cưỡng hơi hạ xuống, hắn ngậm ngón tay ở trong miệng cầm máu.
Nếu như bây giờ không có sự đau đớn kích thích, mình rất dễ rơi vào trang thái si ngốc ngơ ngác.
âu Dương cảm nhận hư vô màu xám xung quang, thấp giọng lẩm bẩm:
“Không biết bây giờ ta không nhìn thấy sao? Còn để một mình ta ở chỗ này…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận