Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 474: Hư ảnh

Non xanh nước biếc, lại đến mùa mưa.
Mưa nhỏ tí tách rơi xuống, trong không khí tràn đầy hơi nước.
Hô hấp một chút đã cảm giác như miệng và mũi đều ướt át.
Ở giữa đường núi, hai cái ô giấy dầu được bung ra.
Ngồi trên xe lăn, âu Dương giơ chiếc ô giấy dầu lên, nhìn bức tranh như thủy mặc, mặc dù không giống như của Thanh Vân tông có tiên khí mười phần nhưng lại có khói lửa thanh mỹ của nhân gian.
Xe lăn không cần bất cứ ai đẩy, nó hơi cách mặt đất một thước, đang chậm rãi đi về phía trước.
Sau lưng là Bạch Phi Vũ, bên hông cài Lượng Thiên xích, một mặt đầy ý cười đứng sau lưng âu Dương, mặc dù không biết Đại sư huynh muốn đi quốc đô làm gì, nhưng ai cần biết làm gì chứ?
Hai người đi rất chậm, vừa đi vừa ngắm nhìn phong cảnh, còn chú ý cả hoa cỏ khác biệt giữa hai bên đường.
Nhưng dù sao cũng là người tu hành, từng dãy núi, trong lúc hai người không để ý cũng đã vượt qua hết.
Giang Nam nhiều mưa, từ dưới núi đã bắt đầu mưa, mưa liên miên không dứt.
Con hồ ly nhỏ trong ngực âu Dương tngoại trừ thỉnh thoảng xoay người thì cũng không có dấu hiệu thức tỉnh nào, được âu Dương cẩn thận ôm vào trong ngực.
Tiểu Bạch cũng tinh tế tra xét thân thể của Hồ Đồ Đồ, khiến hắn cũng cảm thấy kinh ngạc chính là, trong thể nội của tiểu hồ ly có hai cỗ lực lượng đang chậm rãi dung hợp.
Mà thần hồn con hồ ly nhỏ này không thể thừa nhận được hai cỗ lực lượng to lớn này cho nên mới lấy phương thức ngủ say để tiêu hao.
Bạch Phi Vũ có thể xác định chính là, nếu con hồ ly này có thể hoàn toàn tiêu hóa hết hai cỗ lực lượng thì khi nàng thức tỉnh, thế gian này sẽ nhiều thêm một vị yêu tu cường đại
Mặc dù Bạch Phi Vũ nói như vậy, nhưng âu Dương vẫn như người cha già luôn lo lắng ở trong lòng, hắn sớm đã hạ quyết định, chờ việc của tiểu Bạch kết thúc, hắn muốn đi một chuyến đến Vạn Yêu quốc.
Bạch Phi Vũ đang nghĩ thì nghe âu Dương nói ra ý nghĩ của mình, khoé miệng đang mỉm cười của hắn cũng chậm rãi biến mất.
Trên Tiểu Sơn phong có phải hơi nhiều người không nhỉ?
Làm sao còn nhiều hơn tâm tư lo lắng của sư huynh?
Bỏ qua tên của Lý Thái Bạch, thì Bạch Phi Vũ có tên gọi mới là tiểu Bạch, lúc này giống như một thiếu niên chân thành.
Sau khi xuống núi, một tòa thành nhỏ xuất hiện trước mặt hai người.
Còn chưa đi đến thành nhỏ, mấy bóng người đã đứng trong mưa, an tĩnh đứng ở hai bên cổng, lẳng lặng chờ đợi.
Từ trên mấy bóng người đó truyền đến hơi thở thần hồn nồng đậm.
Mà bên trên bóng người đó truyền đến hơi thở rõ ràng là hơi thở đặc biệt của yêu tộc, nhưng mỗi một bóng người lại có dáng người to nhỏ giống nhau.
Một cái mặt nạ màu trắng, toàn thân giấu ở trong áo choàng màu đen, trong trời mưa róc rách giống như cô hồn dã quỷ đứng trong màn mưa.
Nếu là người bình thường nhìn thấy vậy, không ngã bệnh một trận mới là lạ!
Khoé miệng Bạch Phi Vũ nổi lên một nụ cười khổ, đây là lần thứ mấy rồi?
Mười mấy ngày nay, mỗi khi hai người họ đi ngang qua một tòa thành trì có người, thì sẽ có mấy thần hồn ở ngoài thành chờ.
Giống như biết hai người sẽ đến, mỗi lần sắp đi đến ngoài thành là chúng sẽ ra khỏi thành nghênh tiếp hai người.
Mà chúng cũng không phải là ngăn cản, ngược lại là... lấy lòng?
Mỗi lần đi ngang qua một tòa thành, là sẽ có bóng người cung kính hành lễ với hai người, chúng còn chuẩn bị kỹ càng chi phí ăn uống, cuối cùng lại vô cùng kính cẩn đưa hai người rời đi.
Ngay từ đầu Đại sư huynh còn khách khách khí khí hỏi đối phương tên gọi là gì, nhưng về sau tập mãi thành thói quen, cũng lười đi nhớ những bóng người kia gọi là gì.
Nhưng khi đám người này nhìn thấy đại sư huynh nhà hắn, thái độ kính sợ kia, chỉ thiếu chút là tự cắt mình ra làm trò cười cho Đại sư huynh nhà hắn nhìn.
Xem ra khi hắn đang lĩnh ngộ, thì vị đại sư huynh này đúng là rất có duyên với mười vạn tám ngàn vị tiên nhân ở dưới trần gian này.
"Tiểu Bạch, ngươi trông thấy không, giang hồ không phải chém chém giết giết, giang hồ đều theo đạo lí đối nhân xử thế!" âu Dương nhìn hai người đang nhiệt tình chiêu đãi mình, mỗi lần như vậy hắn đều nhịn không được mà dương dương đắc chí.
Uyển chuyển từ chối sự nhiệt tình của mấy bóng người, hai người lướt qua thành nhỏ, tiếp tục đi về phía quốc đô Thanh quốc.
Mấy bóng người đứng trong mưa thấy hai người biến mất mới như được đại xá thở dài một hơi.
"Đại ca, chỉ là hai tên tiểu quỷ con người, tên ngồi xe lăn còn chỉ đến Trúc Cơ, vì sao vài ngày trước chúng ta phải đứng ở chỗ này chờ? Ngươi còn khách khí với họ như vậy?" Trong đó có một bóng người hơi nhỏ nghi ngờ ngửa mặt nhìn cái mặt nạ đang tươi cười cung kính cúi đầu nhìn về phía hai người vừa rời đi hỏi.
Nghe được giọng nói nghi ngờ của bóng người nhỏ tuổi, bóng người tên Khốc Kiểm Diện lắc mình một cái, đầu tiên là cuống quít nhìn thoáng qua phương hướng hai người rời đi.
Sau đó mới xoay người, nâng lên cánh tay xám đen hung hăng đập vào khuôn mặt tươi cười nhỏ tuổi kia.
"Không muốn sống à! Ta không nói cho ngươi sao? Là hai người này kinh khủng sao?" Bóng người Khốc Kiểm Diện hung tợn nhìn khuôn mặt tươi cười đang đeo mặt nạ mà khiển trách.
Khuôn mặt tươi cười mang theo mặt nạ sờ lên đầu của mình, bởi vì mang theo mặt nạ nên nhìn không rõ vẻ mặt, nhưng vẫn có thể cảm nhận được khuôn mặt tươi cười đeo mặt nạ kia hơi uất ức.
Ở trong mắt của hắn, hai người trước mặt kia có gì phải sợ?
Một tên tu sĩ Trúc Cơ tàn phế, một thiếu niên áo trắng nhìn như người bình thường.
Dạng tổ hợp này, còn không đủ cho hắn ăn.
Sao đại ca phải sợ thành cái dạng này?
Khốc Kiểm Diện cảm nhận được sự uất ức của người đeo mặt nạ, nhẹ giọng thở dài một hơi nói:
"Hôm đó, ta mang theo mười vạn chúng thần, muốn để hai sát thần này đền tội ngay tại chỗ bên trong Tiên quan, người giống ta có hơn một vạn hai ngàn chúng! Khung cảnh có thể nói là hùng vĩ cực kì, chí ít ở trong trí nhớ của ta, chủ của ta chưa từng triệu tập nhiều tiên nhân như vậy!" Khốc Kiểm Diện hồi tưởng lại hôm đó, trên tấm mặt nạ kia hiện ra một tầng mồ hôi lạnh thật mỏng.
Hôm đó, cảnh tượng diễn ra, không chỉ là hắn mà chỉ cần là tiên nhân có mặt ở đó đều không thể nào quên được!
Bọn hắn như là được ban lệnh dẫn đầu giết chết hai tu sĩ tự tiện xông vào nhân gian.
Mười vạn người, gần như khiến bầu trời che phủ mây đen vô tận.
Mà ở trước mặt bọn họ, chỉ có một người đang đứng.
Một bộ quần áo màu xanh đứng giữa không trung, trong tay cầm theo một thanh trường kiếm, lẻ loi trơ trọi giống như một lá bèo.
Trong mây đen vô biên vô tận, cảm tưởng như một giây sau sẽ bị nuốt hết.
Nhưng cũng là từ trên người mặc bộ đồ xanh kia, dâng lên chân nguyên vô tận, gần như trong nháy mắt xua tan đi hết tất cả mây đen.
Chỉ một kiếm, qua quýt bình bình, thậm chí chỉ là một kiếm đơn sơ.
Mây đen đầy trời bị một kiếm kia trực tiếp đánh ra một vết rách to lớn, tựa như chém đám mây đen cuồn cuộn trên trời thành hai mảnh.
Không dùng bất cứ kiếm ý gì, không cảm giác được bất cứ lực lượng pháp tắc gì.
Chỉ dựa vào man lực, đã làm được:
Một kiếm xé trời!
Mười vạn chúng tiên nhân ngưng tụ ra mây đen, ở trước mặt người mặc áo bào xanh kia, yếu ớt giống như một trang giấy.
Như sóng biển mãnh liệt đập vào một mảnh gỗ nhỏ, mà tấm gỗ nhỏ kia lại hoàn toàn đỡ được tất cả sóng biển, không để cho bất cứ một giọt nước nào bắn tới sau lưng tấm ván gỗ.
Khốc Kiểm Diện nghĩ tới cảnh ngày đó, cảm giác lạnh cả người, không nhịn được phát run, khẽ ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, thấp giọng trách cứ:
"Các ngươi có thấy người nào dám cưỡi lên chủ nhân của ta, bạt tai chủ nhân của ta không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận