Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 700: Phong thiện

Bây giờ trên bầu trời cũng không phải hơn mười vị tiên mà là mấy trăm vạn thần.
Thần đến từ chúng sinh, lúc này cũng đại biểu cho chúng sinh nắm bầu trời.
Trên bầu trời được Thánh Nhân ban tên là Tam Thập Tam Thiên có vô số thần cư ngụ ở đây. Bọn họ thay trời tuần tra, ban phước cho thế giới, phán quyết bất công.
Từng tòa cung điện miếu thờ được thành lập trên Tam Thập Tam Thiên. Vô số cung điện được tường thành màu trắng bao vây, cửa thành nguy nga bốn phía bao phủ toàn bộ Tam Thập Tam Thiên.
Chúng sinh trên thế giới cảm nhận oai đức của thần, họ gọi nơi các thần ở là Thiên Đình.
Người đời nói chỉ cần đời này làm việc thiện, tích công đức thì sau khi chết có thể tiến vào Thiên Đình thành thần.
Mà ở chỗ sâu nhất của Tam Thập Tam Thiên có một tòa điện cao ngất, rộng lớn đứng phía trên tất cả cung điện. Đây là cung điện mà Thần Chủ ở. Nó cũng là đạo trường của một trong ba vị Thánh Nhân bây giờ.
Chỉ đứng từ xa nhìn thì đã có thể cảm nhận được đạo lí của thế giới mênh mông như biển từ trên cung điện này. Ngay cả thần cũng nhịn không được sinh lòng cúng bái cung điện này.
Mà cung điện này chẳng những đạo trường của Thánh Nhân, chỗ ở của Thần Chủ. Nó càng là nơi phát ra vô số quy định, luật pháp cho thần, cũng là nơi sắc phong thần, tấn thăng và khai trừ Thần vị.
Các thần vừa sinh lòng sùng bái, vừa thương vừa sợ cung điện này. Bọn họ khát vọng mình có thể tiến thêm một bước trên Thần vị, lại sợ đột nhiên truyền ra tin mình bị khai trừ thần tịch, bị luật pháp của thần trừng phạt.
Cung điện này cũng là chỗ thần thẩm phán, đại biểu cho uy nghiêm và giới luật của thần.
Nó trang nghiêm và thần thánh để khi các thần ngẩng đầu nhìn về phía cung điện đều cảm giác trên đỉnh đầu mình treo một thanh kiếm bén.
Nếu không phải thần thì không thể vào Tam Thập Tam Thiên, nếu xông vào thì giết không cần lí do.
Mười vạn thần vệ thần binh trông coi trên tường thành, luôn bảo vệ an toàn của Tam Thập Tam Thiên.
Nhưng ở địa phương trang trọng như vậy, hôm nay lại nghênh đón một vị khách không mời mà đến.
Một người áo xanh bay thẳng lên Tam Thập Tam Thiên, mạnh mẽ đâm thẳng tới cung điện này. Xung quanh người này tỏa ra yêu khí, không có hơi thở của thần lại tiến vào Tam Thập Tam Thiên giống như vườn hoa nhà mình.
Thần vệ thần binh quản lí trật tự của Tam Thập Tam Thiên ngắm mắt làm ngơ người áo xanh này, bọn họ đã quen thuộc rồi nên giả câm vờ điếc.
Khi thần vệ thần binh phụng thần luật tuần tra nhìn thấy người áo xanh thì tự giác quay đầu đi, thậm chí còn dùng tới Tiểu Toái Bộ. Bọn họ sợ đi chậm một chút sẽ bị đánh.
Người áo xanh đi thẳng tới trước cung điện Thần Chủ, vừa bước lên thềm đá cẩm thạch thì trong nháy mắt, đạo lí thế giới ở khắp bốn phía đè lên vai người nọ khiến động tác của người này chậm lại.
Người áo xanh hơi không vui, ngẩng đầu, cặp mắt đào hoa mang theo bất mãn. Ảo ảnh một con Cửu Vĩ Thiên Hồ to lớn xuất hiện sau lưng, người này đang muốn nổi điên.
Thần vệ thần binh bốn phía nhìn người áo xanh trước mắt thản nhiên khiêu khích chỗ ở của Thần Chủ thì nhao nhao xoay người đưa lưng về phía người nọ: "Không nhìn thấy, không nhìn thấy!"
Đúng lúc người áo xanh chuẩn bị tấn công thì một luồng ánh sáng xanh bay ra từ trong cung điện. Đó là một con chim xanh, nó rơi xuống đất biến thành người trẻ tuổi đầu đầy mồ hôi.
"Cô nãi nãi, hôm nay là ngày Thần Chủ sắc phong một nhóm thần mới, ngài kiềm chế thần thông trước đi!" Người trẻ tuổi cúi đầu thở dài, không ngừng khuyên người áo xanh.
Người áo xanh nhanh như chớp nắm chặt tai người tuổi trẻ, kr1o lên.
"Tê…" Bốn phía vang lên vô số tiếng hít khí lạnh.
Khi các thần hóng thần bốn phía nhìn thấy người trẻ tuổi ra sân thì sắc mặt rất đặc sắc.
Người trẻ tuổi này cũng không phải thần bình thường mà là Thần Quân gần với Thánh Nhân, Thần Quân quản lí tầng trời cao của thế giới.
Hàm Vũ Thần Quân.
Địa vị của vị Thần Quân này ở Tam Thập Tam Thiên có thể nói là dưới một thần trên vạn thần. Mà bây giờ hắn ở trước mặt người áo xanh lại giống như gặp phải vị thần cao hơn mình.
Những vị thần mới vừa tới Tam Thập Tam Thiên bắt đầu nghe ngóng lai lịch của người áo xanh.
Nhưng những vị thần cũ đã sớm nhìn lắm thành quen chỉ lắc đầu, không ai dám nhắc tới tên người đó.
Người áo xanh có gương mặt tuyệt đẹp đang tức giận là quốc chủ Vạn Yêu Quốc bây giờ, Ðát Kỷ.
Ðát Kỷ nhìn Hàm Vũ trước mắt, giọng nói thanh thúy như tiếng chim hoàng oanh vang lên: "Ta không cần biết ngươi phong cái thần khỉ gió gì, sư huynh có ý gì? Việc đã đáp ứng ta, vì sao chậm chạp không hạ thần chỉ?"
"Đau đau đau, cô nãi nãi, không phải không hạ thần chỉ, thần chỉ đã sớm viết xong, chỉ là bây giờ vẫn chưa tới thời cơ!" Hàm Vũ bị nắm chặt lỗ tai, vừa cầu xin tha thứ, vừa giải thích cho người áo xanh nghe.
Ðát Kỷ nghe Hàm Vũ trả lời như vậy thì cười lạnh, nói: "Việc của Vạn Yêu Quốc ta còn cần chờ thần lên đồng chỉ, đã coi như ta cho hắn mặt mũi, lại còn muốn ta chờ thời cơ? Bây giờ hắn thật sĩ diện!"
Hàm Vũ nghe xong, cảm thấy không tốt, vừa định nói tiếp thì thấy hoa mắt, chính mình cũng không biết chuyện gì xảy ra, đã bị Ðát Kỷ ném bay ra ngoài.
Ðát Kỷ khoác áo xanh, bước đến bậc thang, trực tiếp đẩy cửa cung điện.
Trong cung điện, mấy trăm vị thần mới đang ngồi nghiêm chỉnh trên đại điện, chờ đợi Thần Chủ đến. Khi cánh cửa được mở ra, tất cả mọi người không vui nhìn về phía người tới.
“Cũng dám làm càn tại chỗ ở của Thần Chủ.”
“Không biết lễ phép, vậy mà dám tới trễ vào ngày Thần Chủ sắc phong thần Cũng không cảm thấy ngại thụ phong?”
“Không thể không nói, nàng thật sự quá đẹp.”
“Chờ sau khi sắc phong kết thúc, không biết có thể mời nàng uống một chén rượu không?”

Ðát Kỷ đứng ở cửa chính, nhìn mọi người khắp nơi đang nhìn mình, cười lạnh nói: "Hôm nay Thần Chủ có việc, không phong thần! Tất cả cút đi!”
Nàng không khách khí như thế, lập tức khiến tất cả thần sắp được phong ở đây cảm thấy phẫn nộ.
Trên người vừa tới không có ánh sáng thần, căn bản không phải thần. Lại còn dám phát ngôn bừa bãi ở chỗ ở của Thần Chủ.
Bất kính với Thánh Nhân. Bất kính với thần.
Tu sĩ không biết trời cao đất rộng, cũng dám làm càn trước mặt Thần Chủ!
Không phải cơ hội biểu hiện đã tới sao? Không ngờ lại có quà bất ngờ đưa tới cửa.
Mấy trăm thần mới ngồi ngay ngắn trong cung điện tân, sắc mặt khó coi nhìn người tới, trong lòng càng suy nghĩ, chuẩn bị lập công bất cứ lúc nào.
Ðát Kỷ hất lên áo xanh, nhìn những ánh mắt nhìn nàng khắp, trên mặt lộ vẻ trào phúng, gỡ xuống hồ lô rượu bên hông, uống một hớp lớn. Khóe miệng nàng còn rượu, hào sảng dùng tay áo lau, quét mắt nhìn một vòng, cười lạnh nói: "Sao? Không phục muốn cắn ta?"
Bầu không khí căng thẳng chỉ có thể dịu đi khi tiếng chuông thần to lớn vang lên.
Trong cung điện to lớn, có một vệt ánh sáng xuất hiện, Bạch Phi Vũ mặc miện phục thêu chỉ vàng xuất hiện trên giường mây. Hắn bình tĩnh nhìn thoáng qua các thần mới trong cung điện, nói: "Hôm nay sắc phong tạm dừng, các ngươi đi về trước đi!"
Giọng nói vừa dứt, không đợi mấy trăm vị thần mới trong cung điện kịp phản ứng thì đã bị truyền tống ra khỏi cung điện, chỉ để lại Ðát Kỷ khoác áo xanh đứng tại cửa cung điện.
Bạch Phi Vũ vốn bình tĩnh lại lộ ra vẻ mặt không thể làm gì, cưng chiều nhìn Ðát Kỷ nói: "Suốt ngày không thể ngồi yên, cứ ầm ĩ liên tục làm gì?"
Bành!
Một cái hồ lô rượu bay thẳng tới trên mặt đương kim Thánh Nhân.
Bạch Phi Vũ đưa tay tiếp được hồ lô rượu, ực một hớp rượu, hai mắt tỏa sáng, vui vẻ nói: "Sư muội thật sự trưởng thành, hiện tại tới còn biết mang rượu cho vi huynh!"
Ðát Kỷ lạnh như băng nhìn Bạch Phi Vũ nói: "Mau lên đồng chỉ, trẫm muốn Thái Sơn phong thiện!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận