Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 297: Tấm thẻ gỗ thuộc về ai

Trên băng ghế đá trong sân Tiểu Sơn phong, ba người ngồi đối diện nhau.
Vừa nãy Lãnh Thanh Tùng và Trần Trường Sinh kiểm tra cơ thể âu Dương một lần nữa, xác định âu Dương chỉ thiếu thần hồn mới biến thành dáng vẻ như bây giờ.
Lúc này mới ngồi xuống chăm chú nghe Bạch Phi Vũ kể lại rốt cuộc sau khi hai người rời đi đã xảy ra chuyện gì!
Bạch Phi Vũ nói lại toàn bộ câu chuyện, nhìn hai vị sư huynh trước mặt mình mà cảm thấy hơi nhức đầu.
Mặc dù mình đã sớm dự liệu được phản ứng của hai người khi nhìn thấy âu Dương, nhưng không ngờ phản ứng của hai người sẽ lớn như vậy.
Nhưng cả hai người đều tỏ ra không quan tâm.
Trần Trường Sinh vuốt ve một tấm bùa vàng trong tay, còn Lãnh Thanh Tùng ngồi ôm kiếm.
Lúc Bạch Phi Vũ nói đến chuyện âu Dương ném cho mình tấm thẻ gỗ, hai người mới đồng thời nhìn về phía Bạch Phi Vũ.
Hai cánh tay giơ ra trước mặt Bạch Phi Vũ, hai người đồng thanh nói: "Đưa ta!"
Nói xong, hai người lại thoáng nhìn nhau, không ai chịu nhường ai, bọn họ đều cảm thấy giao tấm thẻ gỗ của âu Dương cho mình giữ mới là an toàn nhất!
Trần Trường Sinh cau mày nói: "Nhị sư huynh vẫn nên chuyên tâm lĩnh hội kiếm đạo cho thỏa đáng đi, ta vốn phụ trách tất cả mọi chuyện lớn nhỏ của Tiểu Sơn phong, để tấm thẻ gỗ của Đại sư huynh ở chỗ ta mới xem như bảo đảm an toàn!"
Lãnh Thanh Tùng hơi kinh ngạc nhìn Trần Trường Sinh, thầm nghĩ chưa nói đến chuyện chắc chắn phải để tấm thẻ gỗ của huynh trưởng nhà mình cho mình giữ.
Mà đồ quý giá như vậy, chắc chắn phải giao cho người có thực lực mạnh nhất, hơn nữa mình còn là Nhị sư huynh, bây giờ bối phận của mình là lớn nhất trên toàn Tiểu Sơn phong, lẽ ra phải do mình bảo vệ.
Cách suy nghĩ đó đã được Lãnh Thanh Tùng đơn giản hoá thành hai chữ, lạnh lùng thốt ra khỏi miệng:
"Phế vật!"
Trần Trường Sinh không hiểu sao lại bị Lãnh Thanh Tùng mắng một câu, lập tức nổi lửa, cười lạnh một tiếng: "Nhị sư huynh đã tự tin với thực lực của mình như vậy, ta đây thật lòng muốn lĩnh giáo một chút!"
Vừa dứt lời, Tiên Thiên phù lục lơ lửng trước mặt Trần Trường Sinh, một tay hắn nắm Tiên Thiên Tam Tài trận, quanh người tràn ngập trận pháp đại đạo.
Lãnh Thanh Tùng nhìn Trần Trường Sinh với ánh mắt lạnh lẽo, Thanh Liên kiếm vận trên người cũng sôi trào lên.
Kiếm ý sắc bén, trận pháp huyền ảo, cả hai đối chọi gay gắt, gây nên tiếng đạo va chạm trong phạm vi nhỏ.
Bạch Phi Vũ đỡ trán nhìn hai người hở ra là đánh nhau này, Lượng Thiên xích cũng xuất hiện trong tay, khẽ nói: "Tấm thẻ gỗ được Đại sư huynh giao cho ta trước khi rời đi, cho nên sẽ do ta tự tay lại trả lại cho Đại sư huynh!"
Nghe thấy Bạch Phi Vũ nói, Lãnh Thanh Tùng và Trần Trường Sinh đồng thời nhìn Bạch Phi Vũ với vẻ mặt không thay đổi, âu Dương trở nên như vậy trước mặt Bạch Phi Vũ, sao tên phế vật này còn không biết xấu hổ mà nói ra những lời này?
Ánh mắt khinh bỉ của hai người lập tức đánh trúng lòng tự ái của Bạch Phi Vũ, mình đường đường là Kiếm tiên Thượng Cổ chuyển thế, kiếp này còn lĩnh ngộ phong thần chi đạo.
Sao lại bị hai tên nhóc miệng còn hôi sữa này khinh bỉ?
Tiên linh chi khí trên người Bạch Phi Vũ chợt xuất hiện, bảo thư trong tay không gió mà bay, cười lạnh: "Hình như hai vị sư huynh nghi ngờ thực lực của tại hạ?"
Ba khí thế mạnh mẽ nhất trào lên trên Tiểu Sơn phong, bay thẳng đến trời cao, đảo loạn những đám mây trên trời.
Đều là những cái tên gắn với danh hiệu thiên tài, ai sẽ chịu phục ai?
Trước đây còn có âu Dương có thể đè ép ba tên nghịch tử, bây giờ âu Dương hôn mê bất tỉnh, đương nhiên ba tên nghịch tử đều thấy ngứa mắt nhau!
Ba người đang giằng co một hồi, Lãnh Thanh Tùng chợt giống như biến thành người khác, thu lại Thanh Liên kiếm ý trên người đầu tiên.
Trần Trường Sinh và Bạch Phi Vũ nhìn Lãnh Thanh Tùng bất chợt thu hồi kiếm khí, còn thấy kinh ngạc sao hôm nay tính tình tên quỷ cố chấp không bao giờ chịu nhường nhịn này lại thay đổi.
"Nhị sư huynh, Tam sư huynh! Các ngươi trở về rồi sao? Các ngươi đang làm gì vậy?"
Tiếng Hồ Đồ Đồ vang lên từ ngoài cửa.
Trần Trường Sinh và Bạch Phi Vũ đều khựng lại, hai người thu hồi đạo vận của mình trong chớp mắt.
Một tay Hồ Đồ Đồ nhấc kèn của mình, một tay đặt trong miệng, ngơ ngác nhìn ba vị sư huynh trước mặt.
"Vừa nãy hình như mình xuất hiện ảo giác, ba vị sư huynh súyt nữa đã đánh nhau!"
Hồ Đồ Đồ hơi không yên lòng, nhìn ba vị sư huynh trước mặt mà hỏi: "Vừa nãy các ngươi định đánh nhau sao?"
Trong giọng nói có cảm giác khẩn cầu yếu ớt, tiểu hài tử chỉ hi vọng nghe thấy đáp án mà mình mong chờ từ miệng ba người.
Biểu cảm lạnh lùng của Lãnh Thanh Tùng trở nên dịu dàng, đứng lên đi đến trước mặt Đồ Đồ, giơ tay lên vuốt ve đầu lông xù của nàng, học theo âu Dương mà an ủi Đồ Đồ: "Đồ Đồ ngoan!"
Trần Trường Sinh cười, đứng lên nhìn Hồ Đồ Đồ, hỏi han: "Đồ Đồ đi học về rồi sao? Lâu rồi không gặp, có muốn sư huynh nấu gà không? Sư huynh sẽ đi nấu cho ngươi!"
Nói xong, Trần Trường Sinh bèn đi vào phòng bếp, chỉ chốc lát trong phòng bếp đã bốc khói nghi ngút.
Trong lòng Bạch Phi Vũ hơi động, móc tấm thẻ gỗ của âu Dương từ trong ngực, dưới ánh mắt nhìn chằm chằm sắp rớt cả con mắt ra ngoài của Lãnh Thanh Tùng, Bạch Phi Vũ đeo tấm thẻ gỗ lên cổ Hồ Đồ Đồ.
"Vừa nãy Đồ Đồ không ở nhà, Đại sư huynh vừa tỉnh một lát, nói gần đây Đồ Đồ rất nghe lời, cho nên bảo ta đưa tấm thẻ gỗ của hắn cho Đồ Đồ giữ!" Bạch Phi Vũ vừa cười vừa nói.
Hồ Đồ Đồ cúi đầu ngơ ngác nhìn tấm thẻ gỗ trên cổ, ngẩng đầu nhìn Bạch Phi Vũ mà rưng rưng, hỏi: "Đại sư huynh còn tỉnh nữa không? Sao không đợi Đồ Đồ mà đã ngủ nữa rồi!"
Bạch Phi Vũ ngồi xổm xuống, nhìn Hồ Đồ Đồ, an ủi: "Đương nhiên Đại sư huynh sẽ tỉnh, không phải chúng ta đã nói rồi sao? Đợi Đồ Đồ trưởng thành, Đại sư huynh sẽ tỉnh!"
Nước mắt Hồ Đồ Đồ đảo quanh, nàng không hiểu vì sao một giấc ngủ của Đại sư huynh có thể ngủ lâu như vậy, hơn nữa tại sao phải chờ mình lớn lên?
Rõ ràng mình đã trưởng thành rồi mà, bây giờ mình cũng không đái dầm nữa, cũng biết tự giặt quần áo, bây giờ cũng không nói Đồ Đồ ta đây nữa…
Bây giờ mình đã lớn rồi, vì sao Đại sư huynh vẫn chưa tỉnh?
Đồ Đồ không muốn dáng người cao lên, bởi vì Đồ Đồ sợ nếu như mình thật sự cao giống mẹ nuôi và Nhị sư phụ (Mộ Vân Ca) với Tam sư phụ (Mộ Vân Hải) thì Đại sư huynh tỉnh lại có thể nhận ra mình không?
Nhìn vẻ mặt sắp khóc của nhóc con, Bạch Phi Vũ và Lãnh Thanh Tùng lập tức luống cuống chân tay.
Một người không quen thể hiện cảm xúc, một người chưa khi nào sờ tay nữ hài tử suốt hai đời.
Bọn họ đúng là thiên tài của thời đại, nhưng mấy chuyện dỗ con nít này, thật sự là nhược điểm của bọn họ.
May mắn thay, Trần Trường Sinh bưng gà vừa nấu xong ra, cười ha ha nhìn Hồ Đồ Đồ, nói: "Nào, Đồ Đồ, chúng ta cùng ăn bữa cơm sư huynh vừa nấu đi, sau đó ngươi nói cho các sư huynh nghe xem hôm nay ngươi học gì!"
Mùi thơm của thức ăn chợt khơi gợi sự thèm thuồng của Hồ Đồ Đồ, lại nghe thấy mình phải kể chuyện học tập cho các sư huynh, khẽ nức nở, nở một nụ cười nhăn nhó trên khuôn mặt, nhào vào lòng Trần Trường Sinh, khẽ gật đầu hơi buồn bã.
Thấy cảnh này, ba sư huynh đệ đồng thời liếc nhau một cái, sau khi trao đổi ánh mắt, lập tức cùng thống nhất với nhau.
Bạch Phi Vũ thả người bay lên trên cây, Lãnh Thanh Tùng lấy thang ra ngoài chuẩn bị đi sửa nóc phòng bị phá lúc mình xuất quan.
Mười năm sao?
Đối với người tu hành mà nói cũng không tính là dài.
Nhưng đối với âu Dương mà nói thì hơi dài một chút.
Bọn họ cũng sẽ không ngoan ngoãn ở lại đây chờ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận