Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 626: Cưỡi hạc câu cá voi lớn!

Bạch Phi Vũ nhìn ánh sáng vô tận trên bầu trời, lúc này tâm tình có chút phức tạp.
Khi nhìn thấy con hạc bảy màu khổng lồ kia và con cá voi bảy màu kia, so sánh với nhau, cho dù kiếp trước mình là Kiếm Tiên cũng không kém bao nhiêu!
Một khắc dừng lại, có thể ảnh hưởng chúng sinh, nhưng không ảnh hưởng đến hắn.
Có chúng thần gia trì, là Thần Chủ cao quý, cũng đại biểu cho chí lý thiên địa.
Cho dù hai bên đồng thời triển khai dừng thời gian, Bạch Phi Vũ vẫn có thể hoạt động tự nhiên.
Thậm chí Tiểu Sơn phong của Bạch Phi Vũ cũng không bị ảnh hưởng.
Chỗ ở của Thần Chủ, chính là chỗ diễn hóa chí lý của thiên địa!
Trên bầu trời, pháp tắc xuất hiện, đạo vận hưng thịnh, giống như một giây sau sẽ diễn hóa ra thiên đạo mới.
Cho dù kiếp trước hắn là Kiếm Tiên Lý Thái Bạch cũng chưa từng nghe thấy chuyện này.
Dù là Kiếm Tiên trảm tiên cũng chỉ là vì chúng sinh, từ đầu đến cuối, Lý Thái Bạch kiếp trước đều cho rằng việc mình làm chính là hành động thuận lòng trời!
Loại chuyện các đại tu sĩ khắp thiên địa cùng nhau lật trời này, cho dù là Kiếm Tiên kiếp trước, Thần Chủ hôm nay, đều kinh ngạc không biết mở miệng như thế nào.
Mà khi nhận ra con mắt Thiên Phạt do chúng tiên nhân biến thành, Bạch Phi Vũ lại nở nụ cười.
Những tên chó cùng rứt giậu này, có thể bị ép đến nước này, thậm chí còn không tiếc đặt mình vào nguy hiểm, hiện thân từ trong luân hồi đã ẩn núp vô số năm.
Hiển nhiên là bị tính toán đến mức không thể lùi nữa!
Hôm nay lại hóa thành cá voi bảy màu, lấy tất cả tiên nhân chân linh liều chết đánh cược một lần với chúng sinh thiên địa!
Trải qua nhiều năm như vậy, chúng sinh này hoàn toàn khác với heo nuôi nhốt ở kiếp trước, thậm chí cả gan làm loạn đến muốn cử chúng lật trời!
Nhìn thấy việc trảm tiên kiếp trước của mình đạt được thành quả như thế, Bạch Phi Vũ sao lại không vui mừng?
“Bạch lão đại trở về lúc nào?” Một giọng nói vang lên bên tai Bạch Phi Vũ.
Bạch Phi Vũ quay đầu nhìn lại, một con khỉ mặc đạo bào, mỏ nhọn má khỉ đang kinh ngạc nhìn mình.
Tướng mạo con khỉ này có vài phần giống với Trần Trường Sinh, Bạch Phi Vũ cũng hiểu ra, con khỉ trước mắt là con khỉ nhỏ thường treo trên vai vị tam sư huynh Trần Trường Sinh nhà mình.
Bây giờ con khỉ nhỏ này lớn lên có vài phần giống với Trần Trường Sinh, ở trong mắt Bạch Phi Vũ, con khỉ này không ở trong thiên địa, nó đã nhảy ra ngoài Ngũ Hành mà không có tu vi nào.
Tuyệt vời!
Chỉ sợ đây cũng là bút tích của đại sư huynh nhà mình!
Nghĩ tới đây khiến Bạch Phi Vũ có chút không thoải mái.
Bởi vì Trần Trường Sinh, đại sư huynh chịu bao nhiêu khổ.
Bạch Phi Vũ đương nhiên tức giận với vị tam sư huynh nhà mình.
Không có bản lĩnh gì thì thành thật nấu cơm ở nhà, Tiểu Sơn phong thiếu một mặt tiền của hắn?
Đại sư huynh lăn qua lăn lại như vậy vì hắn làm nhiều chuyện như vậy, kết quả là có thể lăn lộn ra một dạng người hay không cũng không biết!
“Mấy năm không gặp, ngược lại càng lớn càng giống người!” Bạch Phi Vũ tức giận nhìn con khỉ trước mắt nói.
Tiểu Lông Bông có chút kinh ngạc nhìn thoáng qua Bạch Phi Vũ, không biết mình chọc tới vị Bạch lão đại này chỗ nào, nhưng cũng chỉ có thể thở dài luôn miệng nói không dám.
“Đại sư huynh đã trở về chưa?” Bạch Phi Vũ nằm ở trên ghế nhìn trái nhìn phải, rồi lại nhìn về phía tiểu Lông Bông hỏi.
Tiểu Lông Bông vừa định mở miệng, lại theo bản năng ngừng miệng.
Ở trên Tiểu Sơn phong, Lãnh, Trần, Bạch, ba người chính là tồn tại không thể trêu chọc nhất trừ âu Dương.
Mà hiện giờ cỗ khí thế trên người Bạch Phi Vũ khiến mình nhịn không được sinh lòng bái phục, vẫn khiến khỉ này không dám mở miệng phản bác.
Bây giờ, Tiểu Sơn phong không náo nhiệt như trước, mọi người bây giờ hay rời đi, rất lâu cũng không trở về.
Mấy năm nay mình và đại boss ở trên núi, cũng không thấy mấy vị đại lão trở về một chuyến.
Nghĩ tới đây, tiểu Lông Bông không khỏi cũng có chút tức giận với Bạch Phi Vũ.
Nhưng nghĩ đến bây giờ đại boss cũng đã già nua si ngốc, nó cũng lười so đo với Bạch lão đại nhiều như vậy.
Nếu đã không khách khí với mình như vậy, mình sẽ không nói cho ngươi biết đại boss đi nơi nào!
Tiểu Lông Bông cúi đầu khom lưng thở dài với Bạch Phi Vũ, giả vờ ngây ngốc lắc đầu.
Ngậm lông lại có chút kinh hỉ bay đến đầu vai tiểu Lông Bông.
Đã lâu không gặp F4 Tiểu Sơn phong, hôm nay hai con gặp nhau, tự nhiên có chút thân thiết.
Nhìn một khỉ một chim đùa giỡn vui chơi, Bạch Phi Vũ cũng không vẩy lửa giận của mình lên trên người một con khỉ, quay đầu tiếp tục nhìn về phía bầu trời.
Hiện tại thiên địa dừng lại, chỉ còn lại có hai con hạc lớn và cá voi lớn do chí lý thiên địa biến thành.
Nhưng cũng bởi vì vốn là chí lý thiên địa diễn hóa, cho nên dù ở trong mắt đại tu sĩ, cũng nhìn không thấy hai sinh linh đo đại đạo diễn hóa.
Chỉ có Bạch Phi Vũ mới có thể nhìn ra hai bên tranh chấp kịch liệt cỡ nào!
Hai đạo chí lý thiên địa như nước lũ va chạm lẫn nhau.
Hạc lớn hoặc vỗ cánh, hoặc chân chim đạp mạnh, hoặc mỏ dài mổ mạnh!
Cá voi lớn hoặc há miệng cắn xé, hoặc đuôi cá vung đánh, hoặc bịt đầu đâm thẳng.
Giữa hai bên, thiên địa treo ngược không ánh sáng không bóng dáng, sự hủy diệt và sức sống không ngừng diễn hóa ở xung quanh hai bên.
Bạch Phi Vũ thấy rõ, nhưng trong lòng cũng có chút lo lắng.
Hai bên dây dưa chiến đấu, có ưu thế lẫn nhau, không phân thắng bại.
Đều do đại đạo diễn hóa ra, đều là chí lý ngưng thân, gần như ai cũng không làm gì được ai.
Điều khiến Bạch Phi Vũ kinh ngạc chính là hạc lớn của hợp đạo chúng sinh thậm chí mơ hồ chiếm được một ít ưu thế!
Đây chính cá voi lớn do tiên nhân hợp lực biến thành!
Làm sao trái tim chúng sinh lại có thể đồng tâm hiệp lực như thế, lại phối hợp ăn ý như thế?
Bạch Phi Vũ hơi thở dài lắc đầu, cho dù như vậy thì vẫn không đủ!
Dù sao cũng là tiên nhân ký thác lối đi nhỏ, sao có thể dễ dàng bị chế ngự như vậy?
Muốn tiêu diệt hoàn toàn chân linh phải mất một thời gian vô cùng dài, hôm nay mặc dù hặc lớn có thể chiếm được ưu thế ở trong cuộc chiến giữa hai bên.
Nhưng không thể thắng chắc!
Hiển nhiên, tiên nhân hình như cũng không có ý định giành thắng, thậm chí còn có một loại cảm giác kéo dài thời gian!
Chỉ cần cá voi lớn mà tiên nhân diễn hóa kéo dài tới khi thiên địa trùng hợp, đó là thắng lợi!
Nhưng hặc lớn do chúng sinh diễn hóa, lại không có thời gian để có thể kéo dài tới lúc đó!
Bạch Phi Vũ thở dài một tiếng, từ trên ghế nằm đứng lên, chuẩn bị ra tay lấy tên Bạch Phi Vũ, giúp chúng sinh một lần.
Nhưng khi Bạch Phi Vũ chuẩn bị ra tay thì dừng lại, trong ánh mắt hoảng sợ nhìn về phía Động Hư Tử trên đầu hạc lớn.
Hạc lớn bay múa ở trên cá voi lớn lại đột nhiên ngẩng đầu lên trời kêu dài, như đang tụ lực đại chiêu, lại như đang kêu gọi cái gì đó.
Động Hư Tử ngồi ở trên đầu hạc, vẻ mặt không buồn không vui, phất trần trong tay chậm rãi biến mất, theo đó trong tay xuất hiện một cây cần câu màu trắng tinh.
Cần câu màu trắng tinh đến cực hạn, trắng tinh như hoàn toàn không thuộc về thiên địa.
Cần câu này chính là không gian màu trắng tinh mà sư tổ để lại cho Động Hư Tử biến thành!
Mà cần câu này lại giống là một khối bug xuất hiện trong thiên địa này, mà khối bug này đang được Động Hư Tử bưng ở trong tay.
Nhìn cá voi lớn bơi lội chạy trốn phía dưới hạc lớn, Động Hư Tử vung mạnh cần câu, một sợi tơ trắng noãn từ trên cần câu ném về phía cá voi lớn.
Hưu!
Dây câu trong nháy mắt căng ra, cá voi lớn giống như muốn giãy thoát, liều mạng giãy dụa.
Nhưng càng giãy dụa, dây câu quấn quanh người cá voi càng buộc chặt!
Nhìn sợi dây câu quấn lấy cá voi, lực vô cùng lớn khiến cần câu trong tay Động Hư Tử cong mạnh xuống.
Động Hư Tử hai tay buông xuống, giữ chặt cần câu, nhìn cá voi liều mạng giãy dụa, trên khuôn mặt không buồn không vui lộ ra nụ cười sảng khoái.
Tiếng cười sang sảng vang vọng khắp thiên địa.
Hôm nay không có việc gì!
Hư không có người!
Cưỡi hạc câu cá voi lớn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận