Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 758: THỜI ĐIỂM CÒN CHƯA ĐẾN

Theo âm thanh Bạch Phi Vũ rơi xuống, sức mạnh của thần minh mà nam hài không thấy được quanh quẩn khắp gian phòng.
Đây là sức mạnh chỉ thuộc về mỗi Thần Chủ, nếu là sinh linh bình thường tiếp nhận cỗ thần minh chi lực này, có thể ngay tại chỗ thăng cấp thành đại thần.
Mà đối với sinh linh bình thường mà nói, nó đại biểu cho khí vận nhân gian và công đức hương hỏa, phúc duyên thâm hậu, đời này tất nhiên vô bệnh vô tai, vạn sự đều thông!
Nhưng cho dù có ngàn vạn lực lượng thần minh xoay quanh bên người nam hài thật lâu, cũng không có cách nào rơi xuống người nam hài.
Nam hài không nhìn thấy, Bạch Phi Vũ cũng không để ý.
Bạch Phi Vũ cũng đã sớm dự liệu được kết quả này.
Người kiếp trước trợ giúp mình thống lĩnh thần đạo làm sao có thể bị thần đạo phù hộ?
Địa vị của hắn tương đương với thần chủ của chính mình, để Thần đạo bảo vệ hắn, thà là nói đến hắn đến bảo vệ Thần đạo mới đúng!
Vị này và hắn ngang nhau, cái gọi là cầu nguyện, cho dù là bản thân Bạch Phi Vũ cũng không cách nào cam đoan hoàn thành.
Mặc dù nam hài không thể cầu nguyện với thần nhưng một kiếp này, có bọn họ chiếu cố, trong ngàn vạn Tiên Vực có cái nguyện vọng gì cần cầu nguyện thần minh nữa chứ?
Thế nhân cầu nguyện với thần minh, mà thần minh cầu nguyện với hắn!
Nhưng cầu nguyện chi nguyện, sắc lệnh đáp ứng, đây cũng là thần minh phải làm, dù sao về phần hình thức vẫn phải làm.
Một tiếng nguyện thành, đại biểu cho cầu nguyện của nam hài được vị Thần chủ của vạn thần tự mình nhận.
Bạch Phi Vũ buông tay chắp trước ngực, quạt xếp nhẹ nhàng gõ vào lòng bàn tay.
Nhìn bên trong miếu thờ vẫn còn lực lượng của thần minh quanh quẩn, lực lượng vô chủ thần minh giống như sợi tơ vàng đan xen vào nhau như một mảnh sa tanh vàng tuyệt đẹp.
Đột nhiên nhớ tới cái gì, Bạch Phi Vũ ở trong tay áo tìm kiếm một hồi, từ trong tay áo móc ra một chiếc trâm gỗ.
Toàn thân cây trâm gỗ đều được khắc ra từ gỗ Ô Mộc ôn nhuận từ ôn nhuận, không có trang trí hoa văn gì đặc biệt, cũng không gắn vàng bạc bảo thạch gì nhìn qua chỉ là một cây trâm bình thường không có gì đặc biệt.
Nhưng cây trâm gỗ này đối với Bạch Phi Vũ mà nói có ý nghĩa cực kỳ quan trọng.
Cây trâm mộc này là kiếp trước lúc khi hắn còn là Lý Thái Bạch tự tay làm ra vì âu Trị Tử.
Khi nhìn cây trâm bằng gỗ này, ký ức khi còn là Lý Thái Bạch lại một lần nữa vang lên trong đầu Bạch Phi Vũ.
"Để cho ta nhìn xem, làm sao có chuyện gì?"
"Ai u, tay nghề vẫn rất được a!"
"Xấu như vậy, ngươi đừng nói là làm cho ta!"
Đủ loại hình ảnh của ngày xưa ùa về, từ giọng nói đến dáng điệu, ngoại hình giống như là mới hôm qua những cái ký ức ấm áp khi khí Ánh mắt của Bạch Phi Vũ khi nhìn về cây trâm gỗ mờ đi một chút.
Vốn cho là âu Trị Tử khi hắn còn là Kiếm Tiên, là phù dung sớm nở tối tàn cứu rỗi.
Nhưng không có nghĩ đến, là hậu thế Đại sư huynh cứu vớt mình!
Mà mình ở trong Kiếm Tông Vấn Kiếm Trì khi đó lại lần nữa thu hoạch được cây trâm này.
Cũng vốn cho là vô duyên gặp lại cố nhân, chỉ để lại một cây trâm làm vật tưởng niệm.
Nhưng không ngờ đến, người mình mong nhớ ngày đêm lại là người bên cạnh.
Lúc mình tu thành Thần nhảy ra dòng sông thời gian, nhìn tuyến thời gian lúc ấy mới biết được âu Dương đối với mình mà nói có vị trí như thế nào.
Muốn đợi cho đến khi hắn tu thành chính quả và đắc đạo thành thần.
Chức vị Thần chủ của vạn chúng thần này Bạch Phi Vũ sẽ ngay lập tức giao lại cho âu Dương đảm nhiệm rồi khi ấy hắn lại tặng cây trâm gỗ này cho âu Dương.
Khi đó mình có thể cười nói cho hắn biết, hắn không có tin lầm người, mình cũng không có cô phụ sự kỳ vọng của hắn dành cho mình.
Ý nghĩ rất tốt đẹp, Bạch Phi Vũ cũng rất tự tin sau khi vừa đạt được giác ngộ.
Tự cho rằng đó thời điểm mà để Thần đạo trên thiên địa đạt tới đỉnh cao nhất!
Nhưng lại bởi vì sự sắp xếp của Đại sư huynh, để phần lễ vật này lưu tại trong tay mình một trăm vạn năm!
Mà hắn cũng quên đi âu Dương ròng rã một trăm vạn năm, cây trâm hổ uống nhỉ vô cùng quan trọng lại quên đưa cho người cần được nhận.
Mặc dù cây trâm mộc này chỉ là một đồ vật bình thường nhưng đối với Bạch Phi Vũ thiếu thốn ký ức mà nói cho dù là so với bất cứ một bảo vật nào cũng trân quý hơn.
Nhưng cảnh còn người mất, bây giờ phần lễ vật này đã trễ trăm vạn năm rồi.
Lúc ánh mắt Bạch Phi Vũ nhìn về phía nam hài còn đang cầu nguyện, muốn len lén đưa trâm gỗ cho nam hài.
Nhưng nhìn thấy đầu tóc nam hài chỉ có một tấc khiến cho hắn trong lúc nhất thời không biết phải làm sao
Người tu hành đều là tóc dài, mới có trâm cài tóc, nhưng nam hài lại không phải người tu hành, trâm gỗ đương nhiên vô dụng.
Bạch Phi Vũ thở dài một tiếng, thân ảnh dần dần biến mất bên trong căn miếu thờ.
Mà Bạch Phi Vũ rời đi, trong phòng chỉ còn lực lượng thần minh lưu lại.
Lực lượng thần minh tùy ý xoay quanh trong một khoảng thời gian dài rồi biến mất trên xà nhà của miếu thờ.
Chỗ miếu thờ có sức mạnh của Thần Chủ gia trì, quyền hành thần minh của Thành Hoàng nơi này có thể nói nâng cao một bước!
Giống như Bạch Phi Vũ rất khen ngợi vị Thành Hoàng có nhãn lực kia!
Cũng có thể đoán được, trong khoảng thời gian này, nếu có sinh linh đến cầu phúc tất nhiên có thể đạt được ước muốn!
Chuyện này để sau nên tạm thời không nhắc tới.
Khi nam hài lặp lại một đống nguyện vọng lớn kia của mình một lần nữa rồi xác nhận mình không có bỏ sót ai, sau đó nam hài mới lần nữa đứng lên.
Nam hài thận trọng nghiêng đầu sang chỗ khác, lại phát hiện người vốn đứng sau lưng mình là Bạch Phi Vũ không biết lúc nào đã biến mất không thấy.
Không hổ là Thành Hoàng gia, xuất quỷ nhập thần, căn bản không phải là chuyện mà phàm nhân có thể lý giải!
Thành Hoàng gia rời đi, ngược lại để tinh thần của nam hài trong lòng nới lỏng một chút.
Dù sao cũng chưa từng có gặp qua người như vậy, trong lòng câu nệ cũng là bình thường!
Khi nam hài cầm giỏ của mình lên rồi nhìn bên trong giỏ mới phát hiện có nhiều hơn một thanh quạt xếp tinh xảo.
Nam hài cầm lấy quạt xếp, một cỗ lực lượng ấm áp từ quạt xếp truyền đến, giống như một chiếc máy sưởi tinh tế.
Một luồng nhiệt từ chiếc quạt gấp truyền vào cơ thể nam hài khiến nam hài cảm thấy ấm áp.
Chiếc quạt chỉ có kích thước bằng lòng bàn tay người lớn, khi mở ra, trên mặt chiếc quạt màu vàng là một bức sơn hà nhật nguyệt đồ.
Cái quạt xếp này xem là biết tuyệt đối không rẻ, cho dù không phải kiện bảo vật, nhưng nhất định có thể bán được không ít tiền.
Đối với đồ vật xuất hiện trong giỏ của mình, nam hài ngầm thừa nhận là Thành Hoàng gia thấy mình hiểu chuyện nên lấy quà khen ngợi mình!
Nhưng mà mới lần thứ nhất gặp đã đưa lễ vật quý giá như vậy khiến nam hài nhịn không được tặc lưỡi, Thành hoàng gia ra tay quả nhiên xa xỉ!
Cũng không hổ là thần minh tặng quà!
Chính mình cũng không thấy được chỗ nạp điện ở nơi nào, cái quạt xếp này lại có thể có chức năng sưởi ấm!
Chỉ là hiện tại đang là giữa hè, chức năng này có chút vô dụng.
Nam hài cầm giỏ, lần nữa nhìn về bàn thờ Thần vị trống rỗng bái một cái, biểu thị cảm tạ, lập tức quay người rời khỏi nơi này.
Lúc nam hài bước ra miếu thờ, cũng không quay đầu lại nhìn miếu thờ. Mà trong tay Bạch Phi Vũ cầm một trâm gỗ đứng ở trên một cây đại thụ, xuất thần nhìn nam hài đi càng ngày càng xa.
Cúi đầu nhìn một chút cây trâm trong tay, ngón tay dùng sức nắm chặt, nhẹ giọng lẩm bẩm nói:
"Thời điểm còn chưa đến!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận