Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 244: Đại sư huynh thảnh thơi

"Đại sư huynh, ta có thể không ăn gà được không! Ta thật sự không muốn ăn nữa đâu!" Hồ Đồ Đồ trưng khuôn mặt nhỏ khổ sở nhìn gương mặt mèo mướp của âu Dương mà phàn nàn.
âu Dương lúng túng bật cười, xoa gương mặt bị than hun đen sì của mình, đặt một bát thức ăn trông có vẻ kỳ lạ lên bàn.
Trong bát là chất lỏng màu đen, thỉnh thoảng còn có bọt khí màu đen trào ra, sền sệt giống như loại nhựa dùng để sửa đường trong kiếp trước.
âu Dương nhìn vẻ mặt không tình nguyện của Hồ Đồ Đồ bèn lập tức trách móc: "Trẻ con tuổi ăn tuổi lớn, sao có thể không ăn cơm chứ? Mau uống hết bát canh linh kê Bát Bảo này đi!"
Hồ Đồ Đồ nhìn bát canh với vẻ mặt vô cùng nghi ngờ, hỏi âu Dương: "Đại sư huynh, đây là canh linh kê sao? Sao không có nước canh vậy?"
"Canh gà không có nước canh chứng tỏ đây là một con linh kê được nuôi hai năm rưỡi!" âu Dương mở miệng nói dối không chớp mắt.
"Nhưng Tịnh Tử cũng không ăn!" Hồ Đồ Đồ phàn nàn, chỉ Tịnh Tử vừa đến giờ cơm đã ngồi xổm ở cửa phòng bếp, sẵn sàng lẻn vào bất cứ lúc nào.
Bây giờ vừa đến giờ cơm, Tịnh Tử trốn được bao xa thì trốn!
Từ sau khi lên Nguyên Anh, dường như Đồ Đồ đã thông minh hơn, không còn dễ lừa như trước nữa!
âu Dương cũng ngơ ngác nhìn thứ chất lỏng sền sệt màu đen trong bát.
Bát canh đen sì thần kỳ này đã không còn hình dáng của nguyên liệu nấu ăn ban đầu nữa, chỉ còn lại thứ chất lỏng đen tuyền sền sệt.
Ngay cả âu Dương cũng không hiểu rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì.
Rõ ràng món ăn này được Trường Sinh làm sẵn, lúc lấy nó ra khỏi hầm băng thì cũng không trông như thế này.
Rõ ràng Trường Sinh cũng nói với mình chỉ cần hâm nóng là được rồi, nhưng hắn lại không biết hâm nóng thức ăn là gì.
Hắn muốn đốt lửa còn phải dùng đến Ngũ Hành kỳ môn cơ mà?
Nhưng điều âu Dương không ngờ là bởi nguyên liệu nấu ăn đều dùng linh thảo và linh thú nên cách nấu nướng cũng khác với thông thường.
Cách nấu cơm được viết trên bếp lò là:
Nửa khắc đồng hồ đầu dùng Tam Dương Đan hỏa, nửa khắc sau dùng Thái âm Hư hỏa, một khắc tiếp dùng Thái Bình Thanh hỏa.
Việc nấu cơm này có khác gì luyện đan chứ!
âu Dương vừa tạo lửa vừa lật nhanh quyển « Ngũ Hành thuật pháp từ lúc nhập môn đến lúc nhập thổ».
Vì chưa đọc hết sách nên hắn cũng không nhớ kỹ được thuật pháp.
Chớp mắt đã sắp nấu xong!
Cơm nóng? Nóng cái khỉ, suýt chút nữa âu Dương đã muốn nhảy vào nồi để tự hâm nóng mình.
Nghĩ tới đây, âu Dương vừa nhìn về phía thân váy có một mảng rách của Hồ Đồ Đồ, chỉ cần dùng kim khâu may lại vài lần là xong.
Nhưng hắn lại không làm được, bởi vì hắn dùng kim khâu bình thường thì không thể vá được quần áo của Hồ Đồ Đồ.
Chiếc váy nhỏ của Hồ Đồ Đồ được dệt từ vải làm từ tơ của linh tằm, thủy hỏa bất xâm, bền vô cùng, còn có tác dụng hấp dẫn nguyên khí thiên địa.
Nên không dùng được kim khâu thông thường, hắn vất vả vá lại bằng kim khâu thông thường xong, chớp mắt đã bị tơ của linh tằm hấp thụ hết.
May quần áo hả? Muốn cũng có may được đâu.
Ở độ tuổi của Đồ Đồ nghịch như khỉ, cả ngày đâu chịu ngồi yên, quần áo mặc chưa được mấy ngày đã rách tươm ra.
Mà nói đến chuyện mới mặc quần áo làm từ tơ linh tăm được vài ngày đã làm rách thì cũng tài thật đấy!
Bất kể là nấu cơm hay may vá quần áo, trước kia âu Dương mạnh miệng khoác loác chuyện nhỏ bao nhiêu thì bây giờ lại khó khăn bất nhiêu.
Chẳng những cả ngày đều phải đấu trí với lò bếp, còn phải vừa đấu trí vừa đấu dũng với cả kim khâu.
Sau khi Trần Trường Sinh rời đi, cả người âu Dương rất mệt mỏi.
Những người trên Tiểu Sơn phong này như thể thật sự bị Trường Sinh nuôi thành kẻ vô dụng!
Càng thế này lại càng nhớ Trường Sinh!
"Đại sư huynh, bây giờ ta đã là tu sĩ Nguyên Anh, đã tích cốc từ sớm nên không cần ăn cơm đâu nhỉ?" Hồ Đồ Đồ nhìn vẻ mặt khổ sở của âu Dương, bèn cẩn thận thử dò hỏi.
Không phải Đồ Đồ không muốn ăn, mà là không ăn được món ăn do đại sư huynh nấu!
âu Dương há to miệng, muốn khuyên Đồ Đồ ăn một ít, nhưng Đồ Đồ lại vỗ tay như nghĩ ra chuyện gì đó, nàng nói lớn: "Ta còn chưa làm mấy bài tập mà chưởng giáo gia gia giao cho ta, bây giờ phải đi học bài đây!"
Nói xong, Hồ Đồ Đồ nhanh chóng vào phòng của mình, bưng một cuốn kinh đạo, gật gù đắc ý đọc lớn.
Nhìn từ khía cạnh khác mà nói, có thể để cho Hồ Đồ Đồ vốn ghét việc học tập lại chủ động đi học bài cũng được xem như một thắng lợi.
âu Dương đau lòng, mắt nhìn quanh bốn phía, chỉ còn lại Bạch Phi Vũ nhắm mắt trầm tư ngồi xếp bằng trên tán cây.
Hắn lập tức tìm được mục tiêu kế tiếp, âu Dương sốt ruột gọi với lên Bạch Phi Vũ trên cây: "Tiểu Bạch, xuống ăn cơm, vất vả lắm ta mới nấu được đấy!"
Bạch Phi Vũ mở hé mắt, nhìn thoáng qua cái bát đựng thứ gì đó kì quái trong tay âu Dương, pháp tắc quay vòng trong tròng mắt rồi trực tiếp biến mất ngay tại chỗ.
âu Dương nhìn xung quanh, cuối cùng vẫn không dám uống, đành phải tóm chặt Tịnh Tử đang có ý đồ chạy trốn, nhấn chặt đầu chó của Tịnh Tử trên bàn, dùng nét mặt hiền lành mà nói: "Tịnh Tử à, bình thường ngươi cũng chỉ có thể ăn xương gà, bây giờ ngươi được ăn hết đó!"
Tịnh Tử bị nhấn xuống liều mạng lắc đầu, mặc dù nó là chó, nhưng sao chủ nhân nhà nó còn chó hơn cả nó.
Thứ đồ trong cái bát này, chó nhìn chó còn lắc đầu!
âu Dương nằm trên ghế, Tịnh Tử ủ rũ nằm sấp bên cạnh.
Từ sau khi Trần Trường Sinh rời đi, dường như Tiểu Sơn phong yên tĩnh hơn rất nhiều.
Đầu tiên là Tiêu Phong xuống núi, đến lão nhị bế quan, rồi Trường Sinh đi tìm đạo, Tiểu Bạch chăm chỉ tu luyện thần luật, còn Hồ Đồ Đồ thì phải đến Thanh Vân phong nghe đạo hàng ngày.
Mỗi người đều có chuyện mình cần làm, đồng thời mỗi người đều bận rộn nhiều chuyện.
Hắn giống như một đại sư huynh thảnh thơi, cả ngày không có việc gì làm.
Hoàn thành được hai phần năm nhiệm vụ của hệ thống, bây giờ còn có ba trùm phản diện chưa xuất hiện.
Ngày nào cũng ở Tiểu Sơn phong, trùm phản diện cũng sẽ không rớt xuống từ trên trời rồi đưa cổ cho mình giết.
Mà chuyện mình đi Thiên Sa cốc thì lão chưởng giáo vẫn chưa cho mình một câu trả lời.
Nghe nói chỗ đó không phải nơi mà người bình thường có thể đi vào được.
Chín đại thánh địa như thể chân tay, truyền tống môn được nối thông với nhau, chỉ có mỗi Thiên Sa cốc là không có.
Chỗ kia như bị ngăn cách.
âu Dương cũng tìm đọc sách về Thiên Sa cốc.
Nội dung trong sách cũng chỉ vỏn vẹn vài câu, rất phiến diện nói đó là nơi vạn vật không phát triển, là vùng đất chết không sự sống.
Ngoài ra chẳng còn tin tức hữu dụng nào khác.
Động Hư Tử nói sợ nhân quả nên những ma đầu kia đều bị nhốt trong cấm địa Thiên Sa cốc.
âu Dương không tin mấy lời nói này.
Bên ngoài đồn đại truyền thuyết về Động Hư tử, lúc vị chưởng giáo Thanh Vân tông này đại chiến Ma đạo đã một mình có thể địch lại hàng vạn yêu ma.
Đạo bào nhỏ máu, gãy mất mười thanh linh kiếm, chém từ Thanh Vân tông tới Ma giới, rồi lại chém trở về.
Cho dù truyền thuyết có sai sự thật, nhưng chắc chắn Động Hư Tử không phải loại người sợ nhân quả.
Rốt cuộc Thiên Sa cốc có bí mật gì mà phải giam giữ toàn bộ những ma đầu kia ở đó?
âu Dương rất tò mò.
Nhưng tạm gác chuyện này lại, giờ hắn không có gì để làm, trông hắn có khác gì một đại sư huynh thảnh thơi đâu.
âu Dương trở mình trên ghế dài, nhàm chán nhìn lên bầu trời, lẩm bẩm nói:
"Chắc phải tìm chút chuyện làm, chọc cho Thiên Phạt đến đánh vài cái cho vui cũng được!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận