Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 283: Trần Trường Sinh và Hứa An (phần Trần Trường Sinh)

Một câu nói của Trương Tử Tường gần như đã kích nổ toàn bộ nội điện Vạn Pháp tông.
Trong tương lai, Vạn Pháp tông, một trong chín thánh địa lớn, sẽ để cho một đệ tử Thanh Vân tông đảm nhiệm chức tông chủ?
Còn chưa nói đến các trưởng lão cung phụng trong nội điện đều là đại tu sĩ Hợp Thể trở lên, có ý tưởng gì với vị trí chưởng giáo hay không!
Chứ không chỉ riêng chuyện để một đệ tử môn phái khác đảm nhiệm chức chưởng giáo Vạn Pháp tông.
Nói ra chẳng phải là để cho người trong thiên hạ cười Vạn Pháp tông ta không người sao?
Chớ nói chi là mấy vạn đệ tử môn hạ của Vạn Pháp tông ta, nhân tài đông đúc, Trần Trường Sinh hắn có năng lực gì mà khiến chưởng giáo nhìn bằng con mắt khác như vậy?!
Tiểu tử đeo mặt nạ màu bạc trước mắt này thoạt nhìn cũng bình thường không có gì lạ.
Tu vi Nguyên Anh ở các môn phái nhỏ khác quả thực được cho là lão tổ một phương, nhưng với Vạn Pháp tông, một trong chín thánh địa lớn này, thì vẫn chưa đủ nhìn!
Nhìn cửa lớn Vạn Pháp tông đều là Kim Đan kỳ, Nguyên Anh chẳng phải rất chảnh sao?
“Chưởng giáo cân nhắc! Chúng ta không thể tuân mệnh!” Trưởng lão cung phụng trong nội điện liếc mắt nhìn nhau, vẻ mặt nghiêm túc đồng thanh nói.
Mà Trần Trường Sinh đối diện càng thêm mờ mịt, lập tức nói theo trưởng lão nội điện: “Mong sư thúc cân nhắc, Trường Sinh không có ý định đảm nhiệm vị trí chưởng giáo Vạn Pháp tông!”
Nhưng Trương Tử Tường hoàn toàn không nghe mọi người khuyên can, chỉ nhìn thiếu niên áo tím trước mắt, mặc dù hắn không biết rốt cuộc Hồ Vân có mưu đồ gì.
Nhưng Tiên Thiên Tam Tài trận pháp trong tay thiếu niên trước mắt không tránh khỏi ánh mắt của mình!
Càng chưa nói đến một cái vẫy tay kia, Tiên Thiên Tam Tài trận pháp giống như vậy xuất hiện trong tay vô số con rối.
Trần Trường Sinh trước mắt thật sự muốn dùng toàn lực ra tay, chỉ với một trận pháp là mình cũng không dám nói có thể chắc thắng được thiếu niên trước mắt!
Kỳ lạ! Thật sự là quá kỳ lạ!
Thiên tư như vậy lại không xuất thân từ môn hạ Vạn Pháp tông ta, mà xuất hiện ở Thanh Vân tông bình thường không có gì lạ?
Nếu đúng như những gì Hồ Vân nói, Vạn Pháp tông thật sự sẽ gãy trong tay của mình thì cho dù là sau khi mình chết cũng không có mặt mũi nào để đối mặt với các vị tổ sư Vạn Pháp tông!
Khi Trương Tử Tường nhìn thấy Tiên Thiên Tam Tài trận pháp đồng thời sáng lên trong tay Trần Trường Sinh và mấy trăm con rối của hắn, đã hạ quyết tâm.
Chưởng giáo Vạn Pháp tông nhất định là Trần Trường Sinh trước mắt chứ không còn ai khác!
Cho dù không có lời tiên đoán của Hồ Vân thì thiên tư mà Trần Trường Sinh trước mắt thể hiện trên một đạo trận pháp đã chứng minh người này chắc chắn sẽ tỏa sáng trong một đạo trận pháp.
Tương lai cũng sẽ trở thành Trận Pháp sư đệ nhất thiên hạ!
Danh hiệu Trận Pháp sư đệ nhất thiên hạ này chỉ có thể lưu lại Vạn Pháp tông!
Bằng không địa vị của Vạn Pháp tông trong chín thánh địa lớn có lẽ sẽ xuống dốc không phanh!
Cái danh Thánh tử của Thanh Vân tông có thể có lực hấp dẫn lớn như chưởng giáo Vạn Pháp tông không?
Trương Tử Tường nhìn Trần Trường Sinh trước mắt, dường như đã thấy được tương lai của Vạn Pháp tông dưới sự dẫn dắt của Trần Trường Sinh, nắm trong tay một tòa Tiên Thiên đại trận, thống nhất giới tu hành, từ đó về sau lưu danh muôn đời.
Nghĩ tới đây trong lòng Trương Tử Tường còn có chút kích động.
“Có được người này chắc chắn sẽ khiến đạo ta đại hưng!”
Trương Tử Tường vung tay lên, uy áp của chưởng giáo một tông trong nháy mắt đã bao phủ toàn bộ đại điện, Trương Tử Tường lạnh nhạt nói: “Quyết định này không cần thay đổi, các vị chỉ là người chứng kiến, thiếu niên trước mắt đã lĩnh hội được trận pháp chi đạo cao nhất, nắm trong tay Tiên Thiên trận pháp, thích hợp trở thành Trường chưởng giáo của Vạn Pháp tông ta!”
“Tiên Thiên trận pháp?”
“Tiểu tử chưa cai sữa ở trước mắt này lại nắm giữ Tiên Thiên trận pháp?”
“Đây chính là trận pháp đỉnh cấp mà các vị trưởng lão cung phụng đều không nắm giữ được!”
Trong nháy mắt, các trưởng lão cung phụng ở trong đại điện đổ dồn ánh mắt nhìn về phía Trần Trường Sinh đứng ở đối diện.
Tiểu tử trước mắt này nhìn bình thường không có gì đặc biệt, nhưng dường như trở nên thần bí ở trong mắt bọn họ!
Mà Trần Trường Sinh cười khổ một tiếng, trong ánh mắt nửa uy hiếp nửa cầu xin của Trương Tử Tường, hắn giơ tay lên, Tiên Thiên Tam Tài trận xuất hiện ở trong tay.
Khi nhìn thấy trận pháp trong tay Trần Trường Sinh, ánh mắt mọi người trong nội điện trở nên vi diệu.
Sóng gió ở trong điện cũng không truyền đến ngoài điện.
Mặc dù nghị quyết này của chưởng giáo tạm thời được các vị trưởng lão cung phụng trong nội điện đồng ý, nhưng tin tức này cũng không có thả ra ngoài.
Dù sao để đệ tử sơn môn khác làm chưởng giáo tông môn nhà mình như vậy, nói thế nào cũng không tính là chuyện quá vẻ vang.
Trần Trường Sinh vẫn có vẻ mơ hồ còn muốn giải thích rằng mình thật sự không có ý nghĩ gì về vị trí chưởng giáo Vạn Pháp tông, nhưng lại bị hai vị trưởng lão một trước một sau trực tiếp mỉm cười đẩy ra ngoài.
Để lại Trương Tử Tường và một đám trưởng lão cung phụng âm mưu làm sao lừa Trần Trường Sinh tới Vạn Pháp tông làm chưởng giáo một cách hợp tình hợp lý!
Trần Trường Sinh được an bài ở trên đỉnh núi nhỏ bên cạnh chủ phong của Vạn Pháp tông, trên đỉnh núi này có một biệt viện độc lập.
Hoàn cảnh tĩnh mịch, cảnh sắc lịch sự tao nhã, từ sau khi Trần Trường Sinh vào ở, Trương Tử Tường đã hạ lệnh, đệ tử Vạn Pháp tông thấy Trần Trường Sinh như gặp chưởng giáo, nên dùng sư lễ!
Bất luận kẻ nào cũng không được tùy tiện đi tới chỗ ở lại của Trần Trường Sinh, quấy rầy hắn thanh tu!
Tiếp đãi long trọng như vậy, chỉ có chưởng giáo của chín thánh địa lớn tới chơi mới có thể hưởng thụ được.
Nhưng Trần Trường Sinh chỉ là Thánh tử của Thanh Vân tông lại cũng hưởng thụ được sự tiếp đãi long trọng như thế!
Mặc dù trên dưới Vạn Pháp tông không hiểu, nhưng cũng chỉ cảm thấy vị Thanh Vân thánh tử này thật sự thần bí khó lường.
Trần Trường Sinh ngồi xếp bằng nghỉ ngơi trong tiểu viện, nhìn bầu trời đầy sao giống như bên trong tất cả những ngôi sao này ẩn chứa bí mật vô thượng.
Đột nhiên có người ngự không bay đến, sau đó dừng ở trước cửa Trần Trường Sinh, chính là Hứa An đã gặp mặt một lần lúc ban ngày.
Lúc này Hứa An lộ ra vẻ mặt rối rắm, đang do dự mình có nên đi vào hay không.
Mà cửa lớn của sân không có gió lại tự động mở ra, giọng nói của Trần Trường Sinh từ trong sân truyền đến: “Nếu trưởng lão đêm khuya vẫn đến thăm, vì sao lại không tiến vào?”
Hứa An nhìn cửa lớn đã mở ra, lắc đầu đi vào, vừa bước vào cửa đã nhìn thấy Trần Trường Sinh đang ngồi xếp bằng trong sân.
Dưới ánh trăng, một thân áo tím, mặt nạ màu bạc, lộ ra vẻ thần bí mà cao quý.
Trần Trường Sinh nhìn cố nhân lần đầu tiên gặp mặt trước mắt, trên mặt cũng lộ một nụ cười, chắp tay nói với Hứa An: “Không biết Hứa trưởng lão đêm khuya đến thăm là có chuyện gì?”
Hứa An nhìn Trần Trường Sinh khí độ phi phàm trước mắt, trong lòng tán thưởng một tiếng, nhưng cảm thấy mình thân là tu sĩ Phân Thần lại tới vấn đạo tiểu bối Nguyên Anh, thật sự có chút không nói nên lời, trong lúc nhất thời hắn hơi do dự.
Đương nhiên Trần Trường Sinh có thể nhìn ra Hứa An trước mắt đang hơi lúng túng, cũng hiểu được rốt cuộc Hứa An trước mắt lần này đến đây là có chuyện gì.
Chắc hẳn chính là bởi vì một chiêu Thần Hồn Khôi Lỗi thuật lúc ban ngày của mình đã khiến Hứa An kinh ngạc.
Người này vốn là người sáng lập ra Thần Hồn Khôi Lỗi thuật lại đứng ở trước mặt mình do dự lúng túng.
Trần Trường Sinh cũng không phải không biết xấu hổ đến mức tự cho mình là người sáng tạo ra Thần Hồn Khôi Lỗi thuật này!
Trần Trường Sinh sẽ không kiêu ngạo với vị trưởng giả đã từng bị hủy tông môn nhưng vẫn kiên trì chống cự, hơn nữa còn có lễ thầy trò với mình trước mặt này.
Hắn đứng lên khẽ khom người hành lễ với Hứa An nói: “Trưởng lão tối nay đến đây chính là vì Thần Hồn Khôi Lỗi thuật?”
Ý nghĩ của Hứa An bị một câu nói này của Trần Trường Sinh đâm thủng, trên mặt không khỏi có chút xấu hổ, nhưng ngay sau đó lại lộ vẻ mặt thản nhiên cúi đầu thật sâu nói với Trần Trường Sinh: “Người thành đạt làm thầy, không phân biệt trước sau, hôm nay Hứa An tới đây là muốn nhờ Thánh Tử giải thích nghi hoặc cho ta!”
Trần Trường Sinh miệng nói không dám, sau đó lập tức ra hiệu mời Hứa An ngồi xuống, lúc này Trần Trường Sinh mới nhìn về phía Hứa An trước mắt trông rất trẻ tuổi so với gương mặt già nua kiếp trước rồi nhẹ giọng nói: “Nếu Hứa trưởng lão cầu xin, Trường Sinh cũng không dám cất giấu!”
Từng đạo đạo văn huyền ảo được Trần Trường Sinh đọc ra, Hứa An lúc thì nhíu mày không giãn, khi thì cười sảng khoái, lúc lại bừng tỉnh đại ngộ.
Đúng là Trần Trường Sinh đang truyền thụ Thần Hồn Khôi Lỗi thuật cho Hứa An!
Mà đạo Trần Trường Sinh đã nói với Hứa An, chính như cảm giác đẩy mây mù đến gặp trời xanh, trong ngộ đạo, khó tránh khỏi cảm kích một hồi với Trần Trường Sinh.
Mà Trần Trường Sinh nhìn Hứa An đang ngộ đạo trước mắt, trong lòng không khỏi có chút mất mát, thật ra toàn bộ đạo mà mình nói đều đến từ Hứa An đời sau.
Nhưng lúc này Hứa An có thể được gợi ý bởi đạo của mình, vậy chứng tỏ hiện tại Hứa An thực sự chưa nghiên cứu quá sâu về Thần Hồn Khôi Lỗi thuật.
Vậy cũng nghĩa là, mình muốn tăng lên Khôi Lỗi thuật đến Xuất Khiếu thì chỉ có thể dựa vào chính mình tìm tòi!
Nhưng nhìn Hứa An trước mắt đang nghe mình giảng đạo, lông mày dần giãn ra.
Trần Trường Sinh cũng nhịn không được cảm thấy cao hứng đối với vị đại tu sĩ ở đời sau vì giúp Vạn Pháp tông lưu lại truyền thừa mà dứt khoát chịu chết này!
Kiếp trước ngài không cất giấu với ta chút nào, kiếp này ta cũng trợ giúp ngươi thành đạo một phương!
Bạn cần đăng nhập để bình luận