Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 257: Đại ma đầu tuyệt thế chính là ta!

Ánh sáng vàng kim nổi bật, sáng tỏ như ban ngày, bầu trời vốn màu mờ nhạt chợt trở nên trong sáng hơn một ít.
Các thần hồn vốn vẫn đang xếp hàng lại nhiều thêm một chút sức sống, chúng cúi người quỳ lạy Tuệ Trí ở phía trước Tam Sinh thạch, miệng niệm A Di Đà Phật!
Mà ở bên trong Vong Xuyên hà, vô số khuôn mặt khổng lồ với biểu cảm thê thảm và quái dị cũng bình thản không ít làm cho nước sông vốn đang chảy xiết cũng trở nên êm đềm hơn.
Ánh sáng vàng kim này giống như một luồng ánh sáng độ hóa vậy, nó có thể độ hóa tội ác và nhân quả bên trong thần hồn!
Dòng sông chảy xiết trở nên êm đềm hơn, các vong hồn vẫn còn đang tiếp nhận gột rửa bên trong dòng sông cũng trở nên bình thản, thần hồn ngơ ngơ ngác ngác như là có sức sống, cả bến đò đều như có độ ấm.
"Không phải nói chỉ có bảy loại màu sắc sao? Làm sao sẽ còn có ánh sáng vàng kim?" âu Dương nhướng mày không hiểu và hỏi.
"Lý do bởi vì chỉ có người có công đức lớn đứng ở phía trước Tam Sinh thạch mới tỏa ra loại ánh sáng vàng này!" Củ cải trắng ngơ ngác nhìn Tuệ Trí ở trước mắt và nói.
Nó không tin Tuệ Trí đang đứng ở phía trước Tam Sinh thạch lại là một người có công đức lớn.
Người có công đức lớn đi vào Cửu U, chẳng phải nên mang theo vòng sáng công đức, một bước một hoa sen hay sao?
Không phải có mây xanh bảo vệ, khí vận làm cầu, trực tiếp vượt qua Vong Xuyên hà và đi thẳng đến vùng đất của người chết sao?
Mà tên Tuệ Trí này rõ ràng chính là đi một mạch theo âu Dương tới đây!
Ở bên trong vùng biển hoa của mình, mình nhìn thấy rõ ràng!
Dựa vào cái gì loại người này sẽ là một người có công đức lớn!
Cũng không phải chính mình chưa từng gặp người có công đức lớn từ sau khi mình sinh ra linh trí!
Ngươi có thể nói một con lừa trọc ăn sống cánh tay của Hoa linh mà mặt không hề đổi sắc lại là một người có công đức lớn sao?
Điều này là công bằng đối với ta sao? Củ cải trắng cảm giác mình đã bị làm nhục!
Lần đầu tiên, Hoa linh của Bỉ Ngạn dâng lên ý nghĩ khối Tam Sinh thạch này có phải là dùng thời gian quá lâu nên đã hư mất rồi hay không?
May mắn hôm nay là mùng hai, nên đò ngang đã rời đi vào ngày hôm qua, khoảng cách đến ngày mười lăm vẫn còn một đoạn thời gian nữa, nên mình có đầy đủ thời gian để hiểu rõ âu Dương và Tuệ Trí ở trước mặt rốt cuộc là ai!
Mình không phải bó tay chịu trói mà chọn ẩn núp ở bên cạnh của hai người vì Cửu U!
Đợi tương lai, vào cái ngày luận công ban thưởng, mình chắc chắn sẽ có được sự chúc phúc cao nhất!
Trong lòng của củ cải trắng tràn đầy lửa nóng và sự tính toán!
âu Dương nhìn Tuệ Trí đứng ở phía trước Tam Sinh thạch với bộ dạng giống như một tên thần côn cứu vớt tất cả chúng sinh làm cho trong lòng của hắn cũng có một tia hiểu ra.
Liên quan tới việc mà Tuệ Trí nói mình tự giết chính mình, mặc dù không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng chắc chắn là khi mình lần đầu tiên nhìn thấy Tuệ Trí.
Có quan hệ đến “Thánh tử Phật môn giả” bên trong dấu ngoặc trên bảng thuộc tính của Tuệ Trí.
Nhưng bây giờ Tuệ Trí lại tỏa ra ánh sáng vàng giống như là một bóng đèn vài ngàn Watt, vậy đã nói rõ Tuệ Trí ở trước mắt đã xóa bỏ cái "giả" và trở thành Thánh tử Phật môn chân chính.
Đáng tiếc hắn đã trở thành Thánh tử Phật môn nhưng lại đã chết, xem như muốn theo đuổi đạo của chính mình thì cũng chỉ có thể chờ đến khi đầu thai sang kiếp sau lại nói.
Nhưng khi kết hợp với lời Tuệ Trí nói tới là mình tự giết chính mình…
Nếu Thánh tử chân chính của Phật môn đã chết, như vậy bây giờ Tuệ Trí đang ngồi xổm ở Đại Linh sơn tự kia là ai?
âu Dương đưa tay sờ sờ cằm của mình và nheo mắt lại.
Sau khi mất đi cảm xúc vui sướng, mình rất không thích loại cảm giác có chỉ số thông minh cao này.
Mặc dù rất nhiều chuyện đều có thể thông qua các loại phân tích để đạt được kết quả gần với bản chất nhất. Có loại cảm giác tất cả mọi chuyện đều hiện ra ở trước mắt của mình không thể nghi ngờ.
Nhưng loại cảm giác này làm cho âu Dương luôn thấy rất mâu thuẫn, bởi vì điều này sẽ để cho âu Dương có cảm giác mình không giống như một con người mà càng giống như một cái máy xử lý thông tin hơn!
Tuy vậy, lúc này âu Dương lại không muốn lấy lại vui sướng thuộc về mình từ chỗ của củ cải trắng, bởi vì mình của bây giờ cần là một chính mình tỉnh táo.
Ở nơi như Cửu U này, một chính mình tỉnh táo đến mức tận cùng vẫn rất cần thiết!
"Hình như mình vừa tìm được cách lần ra tung tích trùm phản diện tuyệt thế trong nhiệm vụ hệ thống!" Ở trong lòng của âu Dương xác nhận khi nhìn vào Tuệ Trí đang tỏa ra Phật quang kia.
Giờ phút này, Tuệ Trí đang đứng ở phía trước Tam Sinh thạch lại đi xuống từ trên thềm đá, có một số thần hồn tự nguyện quỳ rạp dưới đất để Tuệ Trí giẫm ở trên lưng của bọn họ mà đi xuống.
Những thần hồn này vừa có Nhân tộc vừa có cả Yêu tộc, nhưng bây giờ bọn họ lại có chung một loại cảm giác sùng bái tự nhiên đối với Tuệ Trí ở trước mắt, đó là từ tận trong đáy lòng của bọn họ cảm nhận Tuệ Trí ở trước mắt chính là đạo của bọn họ!
Tuệ Trí sẽ gột rửa nhân quả và tội lỗi trên người cho bọn họ, bản năng để cho bọn họ có cảm giác Tuệ Trí chính là đạo mà mình tu luyện để cứu vớt chính mình!
Mà khi những thần hồn này có một ngày nào đó thật sự được đầu thai, chỉ sợ cũng sẽ dấn thân vào trong đạo Phật!
Tuệ Trí cũng không chút nào khách sáo giẫm ở trên lưng của những thần hồn rồi đi đến trước mặt của âu Dương, sau đó hắn nhỏ giọng niệm một tiếng Phật hiệu rồi nhẹ gật đầu mà nói: "Không có vấn đề gì!"
âu Dương nhìn gã cảm tử ở trước mắt với vẻ hài lòng, so với đám cô nhi ở bên trong Phong Diệp thành còn cần chính mình phải dạy dỗ một tí xíu.
Thì Tuệ Trí ở trước mắt thật sự là lão cáo già, chỉ cần một ánh mắt là đã biết phải làm gì rồi!
âu Dương nhìn các thần hồn một lần nữa đứng xếp hàng ở phía trước Tam Sinh thạch.
Trải qua khúc nhạc đệm này của Tuệ Trí, số lượng thần hồn bị kéo vào bên trong Vong Xuyên hà rõ ràng đã giảm đi không ít.
âu Dương lập tức trở nên tự tin tràn đầy, cái loại như Tuệ Trí này mà đều là người có công đức lớn, vậy khi mình đi lên, chẳng phải là toàn bộ Cửu U đều phải quỳ rạp xuống trước mặt của chính mình hay sao?
Đi đến phía trước thềm đá, âu Dương tiện tay đẩy một thần hồn đang chuẩn bị leo lên thềm đá sang một bên rồi bước lên trên.
Tam Sinh thạch vốn thường thường không có gì lạ lại chợt phát ra ánh sáng.
Không giống với đầy trời ánh sáng vàng và hoa sen vàng hiện lên như Tuệ Trí.
Khi âu Dương đứng ở phía trước Tam Sinh thạch, trên Tam Sinh thạch giống như là vòng đu ngựa vậy. Trong nháy mắt, nó sáng lên đủ mọi màu sắc.
Nó hết sức lóa mắt giống như là quán br sàn nhảy, bầu không khí cực căng thẳng.
Mà vào giờ phút này, bầu trời màu mờ nhạt lập tức trở nên u ám, nước Vong Xuyên hà màu đen dâng lên ngập trời sóng cả, gió lạnh nổi lên bốn phía, sương mù tràn ngập khắp nơi.
Nơi xa cát vàng bay đầy trời, chỗ gần nước sông dâng lên tận trời, bên trong gợn sóng to lớn là vô số khuôn mặt quỷ vốn một lần nữa đã bình thản xuống giờ lại trở nên vặn vẹo thê lương.
Tiếng quỷ khóc sói tru vang vọng ở bên trong Vong Xuyên hà mà các thần hồn ở xung quanh thì bị bị hù cho chạy tứ tán, có khi còn bị hù đến hồn phi phách tán!
Trong khung cảnh hỗn loạn, âu Dương lộ ra vẻ mặt mờ mịt đứng thừ người ra đó.
Ánh sáng đủ mọi màu sắc càng nhấp nháy càng nhanh, sau đó một làn hơi nước màu trắng bốc lên một cách từ từ ở phía trên Tam Sinh thạch.
"Ầm!"
Tam Sinh thạch to lớn lập tức nổ tung thành mảnh vỡ!
Mà ở bên trong Vong Xuyên hà chợt xuất hiện một cơn sóng động trời bắt đầu xoay tròn. Sau đó trên mặt sông rộng lớn hình thành một vòng xoáy khổng lồ làm cho vô số khuôn mặt quỷ vặn vẹo bị vòng xoáy xoay tròn tốc độ cao xé thành mảnh nhỏ.
Trong tiếng gió lạnh rít gào, giống như có thứ gì muốn leo ra từ trong Vong Xuyên hà vậy.
âu Dương lộ ra vẻ mặt khó hiểu quay người nhìn về phía Tuệ Trí, còn Tuệ Trí cũng là vẻ mặt không hiểu.
Hai người chỉ có thể nhìn củ cải trắng ở trong ngực của Tuệ Trí.
Vào giờ phút này, cả người của củ cải trắng đang ở trong ngực Tuệ Trí bỗng run rẩy, mình rốt cuộc đã biết vì sao mình lại thua ở trong tay của tên âu Dương ở trước mắt rồi.
Bởi vì âu Dương chính là tồn tại trong truyền thuyết!
Là ma đầu tuyệt thế trong truyền thuyết sẽ làm cho Tam Sinh thạch cũng phải sụp đổ vì nghiệp chướng nặng nề của chính hắn!
Củ cải trắng cố hết sức chống người lên rồi rướn cần cổ phát ra một tiếng gào thét muốn tan nát cả cõi lòng:
"Đại ma đầu tuyệt thế đã đến Cửu U!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận