Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 277: Phong đô

Sắc mặt của âu Dương càng ngày càng thêm trắng bệch, dùng chân nguyên của mình đi xây dựng một thành phố to lớn như vậy, cho dù chính mình có nhiều chân nguyên đi nữa thì cũng chịu không nổi kiểu xây dựng này!
Lần đầu tiên, chân nguyên trong đan điền của âu Dương xuất hiện tình trạng khô kiệt!
Mẹ kiếp, mình sẽ không bị tòa thành này ép khô chứ?
Tuy vừa rồi mình phát ra lời thề lớn đối với trời đất, nhưng cũng không cần thiết phải nghiêm túc như vậy chứ?
Sắc mặt của âu Dương rũ xuống, sớm biết thì đã không ra vẻ ta đây như vậy!
Theo thời gian trôi qua, thành phố to lớn trong giấc mộng bản mệnh cũng dần dần hoàn thiện, và bóng dáng của âu Dương cũng trở nên lắc lư, giống như chỉ cần một cơn gió thổi qua là có thể thổi ngã âu Dương vậy!
Chợt, một cánh tay đỡ lấy âu Dương, Tuệ Trí với vẻ mặt bình tĩnh xuất hiện ở sau lưng của âu Dương.
"Lão Tuệ! Không có việc gì, ta chỉ hơi mệt mỏi thôi!" âu Dương cười lớn và nói.
"Kiệt tác kinh trời đất khiếp quỷ thần như vậy, sư huynh mệt mỏi chút là rất bình thường! Nhanh ngồi xuống điều tức đi, ta hộ pháp cho ngươi!" Tuệ Trí nhẹ nói.
Điều tức?
Từ khi mình bắt đầu tu tiên, đều chưa từng nghe qua câu nói này, mình mà còn cần điều tức?
Ngày bình thường, chính mình sử dụng chân nguyên đều không nhanh bằng việc mình hồi phục, chỗ nào cần cái quỷ gì điều tức!
May mắn là chân nguyên của mình chỉ dùng để xây dựng thành phố này, mà không phải là từng miếng gạch ngói của tòa thành phố này, nếu không, ngay cả chân nguyên của chính mình đều phải gãy ở chỗ này!
âu Dương ngồi khoanh chân xuống dưới sự nâng đỡ của Tuệ Trí. Cảm nhận được chân nguyên một lần nữa trở lại trong đan điền của chính mình, âu Dương buông xuống lo lắng rồi nhìn thành phố ở trước mắt mà có chút than thở.
Đến cuối cùng, chính mình vẫn không tiếp nhận kế hoạch của sư phụ của mình.
Đúng là giống như Hồ Vân đã nói, hắn thật sự vì những người như mình mà sắp xếp tốt một con đường, với tính cách của những tên nghịch tử ở trên Tiểu Sơn phong này thì sẽ không có một ai mong muốn chuyện như vậy.
Mà mình lại chính là người đầu tiên không muốn!
"Lão gia hỏa còn muốn hy sinh vì nghĩa sao? Muốn giả làm đại thánh nhân? Cười chết ta rồi!" âu Dương cười lạnh một tiếng rồi nói.
Sau khi chân nguyên gần như hoàn toàn hồi phục, âu Dương mới đứng người lên rồi đi về phía trụ nâng trời to lớn.
Một lần nữa đi tới trước cột đá có khắc tên Hồ Vân, âu Dương chăm chú nhìn vào hai chữ trên cột đá kia.
Cẩn thận, nắn nót, không có chút phong cách nào mà chữ của mình nên có!
"Lão đầu a lão đầu, đã trong lòng cảm thấy bị mắc nợ khi sư tổ vì ngươi mà hợp đạo ở Cửu U thì hãy nên đền bù thật tốt cho lão nhân gia, chứ đừng làm điều đó trên người của chúng ta. Ngoại trừ để nợ truyền xuống tiếp, cũng không có chỗ gì tốt đối với chúng ta cả!" âu Dương sờ vào dòng chữ khắc trên cột đá rồi tự nói lẩm bẩm.
Nói xong, âu Dương xoay người nhìn thành phố ở trước mắt, thành phố to lớn này chỉ mới là một cái hình thức ban đầu, mình chỉ thành lập những chỗ có thể nhìn thấy ở trước mắt.
Ở trong trí tưởng tượng của âu Dương, Cửu U sẽ được tạo ra thành một thế giới không giống với thế giới bên ngoài!
Và phần việc xây dựng còn lại thì hãy dựa vào kẻ đến sau tiếp tục cố gắng.
Không phải là dựa vào một cá nhân nào đó, một chuyện gì đó hay một ngày nào đó, mà phải là dựa vào tất cả chúng sinh, kẻ trước ngã xuống, kẻ sau tiến lên với mong muốn vì thành phố này mà cố gắng!
"Lão Tuệ, ngươi cảm thấy thành phố này nên đặt tên là gì mới tốt?" âu Dương bỗng mở miệng hỏi Tuệ Trí.
Tuệ Trí cũng nhìn về phía thành phố to lớn ở trước mắt, trên mặt không hề có bất cứ sự ngạc nhiên nào. Khi thành phố này xuất hiện ở trước mặt của Tuệ Trí, Tuệ Trí biết rằng chỉ có sư huynh của mình mới có thể làm ra được chuyện kinh trời đất khiếp quỷ thần như thế!
Nếu như là do âu Dương sư huynh, vậy tất cả mọi thứ đều lộ ra hợp lý!
Tuệ Trí nghe được âu Dương hỏi chính mình, hắn lập tức không chút nghĩ ngợi mà mở miệng nói ra: "Tòa thành này là do sư huynh xây dựng, tất nhiên là phải dùng tên họ của sư huynh để đặt tên rồi! âu Dương thành!"
Nghe được câu trả lời này của Tuệ Trí, cho dù là âu Dương cũng nhịn không được mà mặt mo đỏ ửng.
Mặc dù nghe rất để cho chính mình động lòng, nhưng mà cả ngày tên của mình đều bị treo ở bên miệng, cũng thật sự là quá xấu hổ.
âu Dương suy nghĩ một lát rồi nói: "Vậy gọi Phong đô đi!"
"Phong đô?" Tuệ Trí tỏ ra nghi ngờ mà mở miệng hỏi.
“Kinh đô to lớn và giàu có!” âu Dương mở miệng trả lời, nhưng thật ra trong lòng của hắn sớm đã có sẵn câu trả lời này, Phong đô trong kiếp trước của âu Dương có ý nghĩa là Quỷ thành.
Quỷ thành Phong đô ở kiếp trước là một cái tên nổi tiếng!
Cái tên này cũng ngụ ý rằng thành phố này được tạo ra là dựa trên bản gốc của thành phố ở kiếp trước!
"Phong đô… tên rất hay!" Mặc dù Tuệ Trí cảm thấy cái tên âu Dương đặt đọc lên có chút quê mùa, nhưng chỉ cần do âu Dương đặt tên, Tuệ Trí đều tỏ vẻ đồng ý theo bản năng!
âu Dương nhìn thành phố yên tĩnh ở trước mắt, thành phố này vừa mới xây xong, cho nên còn chưa có thần hồn nào vào ở chỗ này.
Đi hết Hoàng Tuyền lộ, vượt qua biển Bỉ Ngạn, xuyên qua Vong Xuyên hà và băng qua Nại Hà sơn.
Điều này sẽ tượng trưng cho thần hồn đã cắt đứt với kiếp trước, mà sau khi đi đến toà Phong đô này, nó sẽ bắt đầu một cuộc sống mới.
Hoang mạc này rất lớn, sẽ tiếp tục được xây dựng thêm bởi vô số thần hồn tỉnh tỉnh mê mê bị lây dính đạo kia trong tương lai.
Bị Bỉ Ngạn hút đi thất tình lục dục, bị Vong Xuyên hà gột rửa rơi nhân quả, vượt qua việc tự hỏi đạo tâm ở Nại Hà sơn.
Khi thần hồn tới đây mới thật sự là trạng thái hoàn mỹ không dính một hạt bụi.
Và nó cũng phù hợp với thành phố mới sinh ra này!
Sau khi thần hồn làm việc trong một thời gian rất dài và một lần nữa tìm về ý thức của chính mình, nó sẽ tự nhiên mà trở thành dân bản địa của thành phố này!
Chờ đến sau khi thành phố này bao phủ khắp các nơi ở Cửu U như trong tưởng tượng của âu Dương!
Nghĩ đến đây, âu Dương ngẩng đầu nhìn về phía vô số xác ướp trên trụ nâng trời to lớn.
Đó cũng sẽ là lúc mà Lý Thái Bạch sẽ trả lại tất cả tội lỗi ban đầu cho trời đất!
Nếu luân hồi không được thì hãy đi theo con đường mà tiên nhân đã từng đi.
Mà tòa thành này không cần tín ngưỡng, nơi này chính là mỗi người mỗi vẻ, và cũng sẽ hình thành một thế giới hoàn toàn khác với thế giới của người sống ở phía trên!
Cho đến sau khi Cửu U chứa đầy thần hồn.

Trong đôi mắt của âu Dương chợt hiện lên tia sáng, và đó cũng là lúc chính mình đặt xuống quân cờ và ăn quan!
Trong lúc không hay không biết, âu Dương cũng đã trở thành một người đánh cờ và có thể hắn đã trở thành người đánh cờ giỏi!
Trong lòng của âu Dương có chút nhảy cẫng hoan hô, thì ra làm người đánh cờ lại tốt như vậy, tất cả mọi thứ đều phải dựa theo chính mình sắp đặt mà diễn ra.
Cho đến khi thu hoạch được trái cây, sau đó tất cả đều vui vẻ!
Trách không được những tồn tại kia đều thích sắp đặt quân cờ, kiểu mưu đồ này đến cuối cùng sẽ đạt được cục diện mà chính mình mong muốn nhất, cùng lúc cũng che giấu tên và công sức, đúng là đủ ra vẻ ta đây!
Tuệ Trí nhìn vào trên khuôn mặt đang ngăn không được ý cười của âu Dương rồi nhẹ giọng niệm một tiếng Phật hiệu và nói ra: "Sư huynh, ta có thể nhìn thật kỹ mọi thứ trong thành phố này một lát hay không?"
"Khà khà khà… Hả? Có thể chứ, ngươi đi đi!" âu Dương đang cười càng thêm biến thái thì suy nghĩ bị Tuệ Trí cắt ngang. Nghe được Tuệ Trí chợt mở miệng, âu Dương cũng không có từ chối.
Vị Đại hòa thượng này bỗng xuất hiện ở bên trong Cửu U, dù sao cũng là người đã chết, nói đến cũng là một kẻ đáng thương.
Mặc dù không biết vì cái gì chợt tỏ ra thân thiết với chính mình như vậy, nhưng âu Dương cũng không muốn ngăn cản hắn.
So với tên Phật tử trước kia ở Thanh Vân tông, người đã làm cho mặt mũi của cả Phật môn đều bị quét rác thì Tuệ Trí ở trước mắt đây thật sự là có hơi giống một vị Chân Phật.
Tuệ Trí hơi khom người để bày tỏ lòng biết ơn, trên khuôn mặt bình tĩnh nhiều thêm một tia mừng rỡ. Tuệ Trí có thể cảm giác được, cơ duyên của chính mình giống như ngay ở bên trong thành phố có hình dạng kỳ lạ này.
Chẳng lẽ miền cực lạc trong Phật môn mà chính mình đang tìm kiếm là ngay ở trong thành phố này hay sao?
Nghĩ vậy, Tuệ Trí lập tức nhẹ giọng niệm một tiếng Phật hiệu với thành phố ở trước mặt:
"A Di Đà Phật!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận