Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 65: Nực cười

Khi thuyền hoa đến cửa cung điện, thị vệ thủ vệ lần đầu tiên nhìn thấy một chiếc thuyền hoa như vậy, chiếc thuyền này thật lớn, trên thuyền còn có các nữ nhân thật xinh đẹp.
Nhưng Hoàng đế không có truyền lệnh nên bọn họ không dám cho chiếc thuyền hoa này tiến vào cung, ai mà biết được tám tên đao thủ có nhảy ra từ chiếc thuyền hoa rồi giết thẳng vào Hoàng cung hay không.
"Truyền lệnh của Hoàng Thượng, cho phép thuyền hoa vào cung!"
Một tiếng quát chói tai từ trong thâm cung truyền đến, lập tức làm cho một đám người vây xem kinh ngạc há hốc mồm, không ngờ Hoàng thượng bệ hạ lại đồng ý cho thuyền hoa vào cung!
Đây là một vinh dự rất lớn lao, danh tiếng sau này của Di Hồng lâu có thể sẽ còn vang dội hơn.
Ai lại không muốn vào cùng thanh lâu Hoàng đế bệ hạ từng đến chứ?
Cửa cung từ từ mở ra, thuyền hoa thuận lợi tiến vào cung.
Trong nháy mắt thuyền hoa tiến vào cung điện, Hoàng cung vốn tối om tĩnh mịch bỗng có hai ngọn đèn đuốc sáng lên từ trong chỗ sâu, đèn đuốc càng sáng càng nhanh, chiếu sáng đường đi vào trong chỗ sâu của Hoàng cung.
Thuyền hoa đang chạy trên con đường Hoàng cung, Lãnh Thanh Tùng ngồi ngay ngắn trên chỗ cao nhất của thuyền hoa nhìn nơi vừa quen thuộc vừa xa lạ trước mặt.
Những ký ức bi thảm đó đã bị hắn giấu vào nơi sâu nhất trong ký ức, lúc đó hắn còn nhỏ tuổi, vẫn chưa cảm nhận sâu sắc lắm về những chuyện đã xảy ra.
Nhưng nhìn mọi thứ vừa quen thuộc vừa xa lạ trước mắt, trong mắt Lãnh Thanh Tùng vẫn hiện lên một tia buồn bã và tức giận.
Phụ mẫu thân sinh của hắn đã chết trong cung điện này, máu của họ vẫn còn lưu lại trên những tảng đá ở đây!
Kiếm ý trong cơ thể Lãnh Thanh Tùng dường như cảm nhận được sự tức giận của chủ nhân, kiếm ý vốn được phong ấn trong kim đan lại có tư thái muốn phá vỡ phong ấn.
Thường Hiểu Nguyệt ở bên cạnh giật mình, phong ấn do tu vi kỳ Hợp Thể của nàng thiết lập vậy mà suýt chút nữa bị Lãnh Thanh Tùng kỳ Kết Đan cưỡng chế phá vỡ, tiểu lão công của nàng thật đúng là khó lường!
Con tiểu mã càng cuồng bạo thì việc chinh phục càng thú vị.
Thường Hiểu Nguyệt liếm liếm đầu lưỡi, nhìn về phía Lãnh Thanh Tùng mặc váy trắng cải trang thành nữ, trong mắt nàng tràn đầy dục vọng chiếm giữ, nàng tiện tay nhấn vai của Lãnh Thanh Tùng, củng cố lại phong ấn một chút.
Vốn Lãnh Thanh Tùng đã có thể cử động cơ thể của mình, nhưng trong nháy mắt chỉ còn lại đôi mắt có thể cử động được.
Trong lòng Lãnh Thanh Tùng tràn đầy căm giận, hắn nổi giận đùng đùng nhìn Thường Hiểu Nguyệt, cảnh giới của hắn còn kém hơn Yêu nữ này rất nhiều. Cho dù hắn có thể vượt cấp khiên chiến cả Nguyên Anh, Thường Hiểu Nguyệt trước mặt lại là đại tu sĩ kỳ Hợp Thể.
Cho dù hắn vẫn có thể vượt cấp khiêu chiến, đối mặt với Thường Hiểu Nguyệt vẫn kém mấy lần, hắn vẫn bị đối phương nhấn chặt tại chỗ không thể nhúc nhích!
"Nhìn cái gì mà nhìn, nhìn nữa ta sẽ ăn ngươi!" Thường Hiểu Nguyệt cúi người, giọng mị hoặc khẽ nói bên tai Lãnh Thanh Tùng.
Lãnh Thanh Tùng chỉ có thể đảo mắt nhìn về phía đại điện Hoàng cung, hắn chỉ muốn xem trong hồ lô của Thường Hiểu Nguyệt bán loại thuốc gì, cũng không biết huynh trưởng đã chạy đi đâu mà bây giờ vẫn chưa xuất hiện!
Không xuất hiện cũng không sao, bây giờ hắn đang ăn mặc thế này, nếu huynh trưởng nhìn thấy nhất định sẽ cười nhạo hắn!
Ở bên này Lãnh Thanh Tùng đang tự an ủi mình, mà bên kia Âu Dương đã sớm thiết lập mấy viên đá ghi chép dọc cung điện, hắn đang trốn trong bóng tối quay chụp lại toàn bộ hành trình tiểu lão đệ nhà hắn cải trang thành nữ ở mọi góc độ.
"Chậc chậc chậc, thật hiếm có, làm sao có thể bỏ lỡ cơ hội +1 lịch sử đen tối của tiểu lão đệ nhà mình được?" Âu Dương hài lòng nhìn viên đá ghi chép trong tay mà nghĩ thầm.
Thuyền hoa đi tới trước đại điện, mọi thứ chung quanh đều trở nên yên tĩnh, vô số thị vệ ngự tiền núp ở trong bóng tối, kéo căng cung tiễn, ngắm vào thuyền hoa sẵn sàng bắn bất cứ lúc nào.
Chỉ cần thuyền hoa có bất kỳ hành động khác thường gì, một giây sau sẽ có vô số mũi tên nhọn lao tới.
Đại điện tối đen trước mặt đột nhiên sáng lên, vô số cung nữ cùng thái giám tay cầm đèn lồng đi ra từ hai bên đại điện, đèn đuốc trước đại điện chiếu sáng rực rỡ.
Cửa chính của đại điện chậm rãi mở ra, mười mấy tên nam nhân cường tráng khiêng một chiếc giường thật lớn từ trong đại điện đi ra.
Lão Hoàng đế dựa thành giường, nheo mắt lại nhìn chiếc thuyền hoa trước mặt, quả nhiên là một tác phẩm nghệ thuật đẹp đẽ, nhưng thị lực của ông ta lại không thể nhìn rõ bóng dáng của người trên thuyền.
Phút chốc Lãnh Thanh Tùng nhìn thấy lão Hoàng đế đi ra, hai mắt hắn đỏ rực, lão Hoàng đế trước mắt chính là ông nội hắn, cũng là cừu địch đã sát hại phụ mẫu mà hắn không muốn nhớ lại kia!
"Không cần khẩn trương, ông ta không sống được bao lâu! Ngọn lửa sinh mệnh trong ông ta có thể bị dập tắt bất cứ lúc nào!" Hiển nhiên Thường Hiểu Nguyệt đã nhìn thấy sự kỳ lạ của Lãnh Thanh Tùng, lập tức an ủi Lãnh Thanh Tùng bên cạnh.
"Không có việc gì!" Lãnh Thanh Tùng bình tĩnh làm Thường Hiểu Nguyệt cảm thấy kỳ quái.
Thường Hiểu Nguyệt có chút đau đầu nhìn lão hoàng đế, mặc dù ông ta đã cao tuổi, ngọn lửa sinh mệnh cũng có thể dập tắt bất cứ lúc nào, nhưng vận khí Nhân tộc trên người lão Hoàng đế vẫn rất nồng đậm.
Nàng là Yêu tu kỳ Hợp Thể nhưng cũng không muốn trêu chọc một lão Hoàng đế như vậy. Tuy rằng giết chết ông ta dễ như trở bàn tay, nhưng khi dính vào loại nhân quả này thì không biết khi nào mình sẽ mất mạng.
Ngay khi Lãnh Thanh Tùng vẫn đang suy nghĩ làm thế nào để giết kẻ thù trước mặt bằng chính đôi tay của mình, đột nhiên trong mắt hắn xuất hiện một tà áo màu xanh.
Đó là thân ảnh quen thuộc mà cứ vào tuyết đầu mùa hàng năm hắn sẽ nhìn thấy nên Lãnh Thanh Tùng không thể nhận nhầm.
Nhưng gương mặt trang điểm tinh xảo ấy thật xa lạ, trên người nàng đeo những đồ trang sức hoa lệ, chiếc váy dài màu xanh đắt tiền càng làm cho dung mạo của nàng thêm ung dung lộng lẫy.
Mới một năm nàng đã thay đổi nhiều như vậy?
Lãnh Thanh Tùng không tiếp nhận được thiếu nữ trước mặt hắn chính là Huyên Nhi mà hắn thường nghĩ đến.
Huyên Nhi đi đến bên giường của lão Hoàng đế, tự nhiên nằm xuống trước mặt lão Hoàng đế, cười nói vui vẻ cùng lão Hoàng đế, thỉnh thoảng nàng lại lộ ra vẻ ngây thơ của một thiếu nữ.
Tất cả những điều này dường như cái gai trong mắt Lãnh Thanh Tùng, người trong trí nhớ dần dần hòa vào bóng dáng đó làm Lãnh Thanh Tùng đột nhiên cảm thấy buồn nôn.
"Làm sao vậy? Người đó là ánh trăng sáng của ngươi à!" Thường Hiểu Nguyệt tò mò nhìn bóng người kia, lại so sánh nàng với mình, cho dù là dáng người hay khuôn mặt nàng vẫn thắng nữ nhân phàm tục kia.
Vốn Thường Hiểu Nguyệt còn tưởng là mỹ nhân tuyệt sắc nào đó, tức khắc cảm thấy yên tâm, ra là tình địch cũng chỉ có như vậy thôi.
"Câm miệng!" Lãnh Thanh Tùng cắn khóe miệng đến bật máu, lạnh lùng nhìn về phía Huyên Nhi và lão Hoàng đế, dường như hắn muốn khắc sâu cảnh tượng này vào trong lòng.
Dường như Huyên Nhi cảm nhận được ánh mắt như dao của Lãnh Thanh Tùng, vẻ không vui trên mặt trong nháy mắt biến mất, chiếc thuyền hoa này quả nhiên rất đẹp, nữ nhân trên đó cũng đẹp hơn nàng rất nhiều.
Nhưng suy cho cùng, thứ này cũng chỉ là một công cụ để lấy lòng của mình mà thôi, vậy mà lại khiến mình cảm thấy khó chịu! Cứ phá hủy nó là được.
Huyên Nhi nhỏ giọng nói vài câu với lão Hoàng đế trước mặt, sau đó lão Hoàng đế cau mày nhìn thuyền hoa, trầm giọng nói: "Người đâu, đốt chiếc thuyền này đi!"
Lãnh Thanh Tùng vốn bị Thường Hiểu Nguyệt phong ấn hai lần lại chậm rãi đứng dậy dưới ánh mắt kinh hoàng của Thường Hiểu Nguyệt, lạnh lùng nhìn về hướng đại điện mà nhẹ nhàng nói:
"Nực cười!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận