Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 373: Chiêu này ta đã quá quen!

Sau vô số lời xin lỗi và cam đoan không ngừng nghỉ của Tiêu Phong, Hồ Đồ Đồ mới làm ra vẻ miễn cưỡng tha thứ cho hắn.
Tiểu hài tử đã được dỗ dành nên cũng thay đổi rất nhanh, líu ríu nói cho Tiêu Phong nghe về tình hình của Tiểu Sơn phong trong khoảng thời gian mấy năm Tiêu Phong vắng nhà.
Mặc dù tiểu hồ ly nói năng lộn xộn, nhưng nghe những lời nàng nói, Tiêu Phong nhịn không được thở dài trong lòng, những năm này, mấy vị sư huynh của hắn thật đúng là không ngừng náo loạn!
Nghĩ đến bản thân còn chẳng phải là đệ tử chính thức của Tiểu Sơn phong, trong lòng hắn không khỏi có chút buồn bực.
âu Dương thấy Tiêu Phong chán nản, trong lòng cũng hiểu được Tiêu Phong đang nghĩ gì, hắn lấy tấm thẻ gỗ mà Hồ Vân để lại từ trong không gian trữ vật ra, đưa cho Tiêu Phong.
Nhìn thấy thẻ gỗ, Tiêu Phong ngẩn người.
Thẻ gỗ rộng chừng hai ngón tay được buộc bằng dây đỏ và tiền đồng, trên tấm thẻ gỗ nho nhỏ là nét chữ rồng bay phượng múa khắc tên hắn.
Mặc dù không biết thẻ gỗ này có công dụng gì, nhưng giác quan thứ sáu nói cho hắn biết, tấm thẻ gỗ này tuyệt đối là vật vô giá.
Không đợi Tiêu Phong mở miệng, tiểu hồ ly bên cạnh đã kinh ngạc nói: “Đây là thẻ gỗ cha làm đúng không? Tiêu sư đệ cũng có một cái sao? Ta biết ngay mà, cha thương ta nhất, sao cha có thể không nhận Tiêu sư đệ làm đệ tử được?”
“Đây là thẻ gỗ do sư phụ khắc sao?” Tiêu Phong nhận lấy thẻ gỗ, nhìn tên của bản thân trên đó, trong lòng nghi hoặc.
Rõ ràng sư phụ nghiêm khắc từ chối để hắn trở thành người của Tiểu Sơn phong, giờ lại cho hắn một tấm thẻ gỗ khắc tên hắn, vị sư phụ này rốt cuộc có ý gì?
Tiêu Phong nhìn âu Dương, âu Dương cười nói: “Không muốn à?”
“Không phải, Đại sư huynh, chỉ là ta không hiểu…” Tiêu Phong lắc đầu, nắm chặt thẻ gỗ, nghi hoặc nói.
âu Dương một tay đỡ trán, một tay tùy ý đặt một quân trắng lên bàn cờ, thản nhiên nói: “Ai biết lão đầu kia đang nghĩ gì, cả ngày toàn lải nha lải nhải. Có lẽ là bởi vì tư chất của ngươi quá tốt, lão cũng ngại làm sự phụ ngươi."
Tư chất của hắn quá tốt?
Tiêu Phong nhìn âu Dương trước mặt, nếu câu nói này là do người khác nói, Tiêu Phong nhất định sẽ cười trừ tán đồng cho qua chuyện.
Nhưng trước mặt các vị sư huynh Tiểu Sơn phong, Tiêu Phong không khỏi có chút tự ti về tài năng của mình.
Không phải hắn quá yếu, mà là các vị sư huynh thật sự quá mạnh!
Chưa nói đến tứ sư huynh khí chất như tiên giáng trần, tam sư huynh chỉ cần một ý niệm đã có thể điều khiển vô số con rối, nhị sư huynh kiếm khí sắc bén mãnh liệt không gì cản nổi.
Đến cả vị đại sư huynh Trúc Cơ trước mặt này, thâm tàng bất lộ, sâu không thể lường!
Trước mặt mấy ông giời con này, bản thân hắn có tư cách gì để gọi là tài năng?
Đại sư huynh đã không muốn nói, vậy hắn cũng không nên hỏi nhiều, Tiêu Phong rất biết điều nên không hỏi nữa.
Nhưng vừa rồi hắn nghe tiểu sư tỷ nói rằng hắn cũng có một cái, vậy nghĩa là tất cả các sư huynh sư tỷ đều có tấm thẻ gỗ như này sao?
Hắn cũng có, vậy là sư phụ đã thừa nhận thân phận của hắn rồi sao?
Tin vui liên tiếp khiến cho một thiếu niên thường ngày ăn nói cẩn trọng hôm nay lại đột nhiên cười nhiều hơn.
“Đừng cười nữa, tiểu tử thúi, học gì không học, suốt ngày chỉ học theo lũ phản nghịch kia thôi, ngươi có biết Vạn Yêu điện ở đâu chưa?” âu Dương nhìn Tiêu Phong cười ngu ngơ, tức giận hỏi.
“Vạn Yêu điện? Đại sư huynh đang nói về cung điện dưới hồ máu sao?” Tiêu Phong hỏi.
“Không sai, lần này ta đến là để thức tỉnh huyết mạch của Đồ Đồ.” âu Dương gật đầu.
Nghe âu Dương nói như vậy, vẻ mặt Tiêu Phong cũng trở nên ngưng trọng, hắn nghiêm túc nói: “Đại sư huynh, huynh không nghe những gì lúc nãy ta nói sao?”
Nơi đó chính là nơi Yêu thần tiên thiên mượn xác hoàn hồn, Đại sư huynh sao lại đem tiểu sư tỷ đến đó thức tỉnh huyết mạch?
Lỡ có chuyện gì xảy ra với tiểu sư tỷ thì sao?
Tiêu Phong đang định khuyên can, âu Dương đã đặt quân trắng lên bàn cờ, nói: “Không vào hang cọp thì làm sao bắt được cọp con? Nếu đã đến thì thử xem, có ta ở đây, để ta coi kẻ nào không có mắt dám đụng tới Đồ Đồ.”
Cười chết ta, tiên linh cũng từng bị ta đập qua rồi, dăm ba tên Yêu thần tiên thiên thì có gì khác biệt?
âu Dương nói khẽ, nhưng thanh âm lại chắc nịch, trong lời nói nhẹ nhàng lại tràn đầy ngang ngược và tự tin.
Xem ra, Yêu thần tiên thiên trong mắt âu Dương cũng chỉ như bầy gà bầy chó mà thôi.
Tiêu Phong nhìn âu Dương nói những lời này một cách thản nhiên như không có việc gì, hắn yên lặng lấy sổ tay ra viết.
Đại sư huynh là một flex-er chuyên nghiệp.
Nhẹ giọng thì thầm nhưng cả thiên hạ đều nguyện ý nghiêng mình lắng nghe.
Flex mà không ai biết mình flex mới gọi là trí mạng!
Mấy câu danh ngôn khoe khoang kinh điển cũng không đẳng cấp bằng Đại sư huynh!
âu Dương nhìn Tiêu Phong ghi chép khí thế, múa bút thành văn trên sổ, mờ mịt hỏi: “Tiểu tử, ngươi đang viết gì đó?”
“Ta đang ghi lại những lời dạy dỗ của Đại sư huynh!” Tiêu Phong thành thật trả lời, sau đó giấu quyển sổ vào người, không để lại chút dấu vết.
âu Dương đứng lên, nhìn hồ máu mênh mông trước mặt, đột nhiên nghiêng đầu hỏi: “Ngươi biết cung điện kia ở nơi nào không?”
Tiêu Phong lắc đầu nói: "Cung điện đó sẽ chỉ xuất hiện khi Yêu tộc có dòng máu thuần khiết tiến vào hồ máu, còn bình thường, nó sẽ ẩn trong hồ máu này!"
“Biết nó trong hồ máu này là được rồi!” âu Dương vừa khởi động tay chân vừa nói.
Nghe những lời này của âu Dương, trái tim của Tiêu Phong giật thót lên một cái.
“Đại sư huynh, huynh không phải muốn quậy tung cái hồ máu này đó chứ?”
Nếu là người khác, Tiêu Phong sẽ chỉ cười nhạo hắn không biết tự lượng sức mình, làm sao có khả năng lật tung cái hồ máu này được?
Nhưng đây là Đại sư huynh, Tiêu Phong lại có chút lo lắng không biết sau khi Đại sư huynh lật tung hồ máu, bán yêu và Yêu tộc trên đảo có bị ảnh hưởng gì không?
“Đại sư huynh, huynh suy nghĩ kỹ nha, nơi này có nhiều Yêu tộc và bán yêu như vậy, nếu huynh quậy tung cái hồ máu này, sợ rằng chúng sẽ mất mạng!” Tiêu Phong vội vàng túm lấy cánh tay của âu Dương.
âu Dương buồn bực nhìn Tiêu Phong có não mà không biết dùng, hắn hỏi: “Ta lật tung hồ máu này làm gì? Tránh ra, để ta cho ngươi chiêm ngưỡng tài năng. Chiêu này ta đã quá quen!”
Tiêu Phong xấu hổ buông cánh tay âu Dương ra, vậy ra đến cả Đại sư huynh cũng không lật được cái hồ máu này nhỉ?
âu Dương thản nhiên đi đến mép hồ máu, vươn ngón tay bên trong hồ, chân nguyên trong cơ thể cuồn cuộn trào dâng, sau đó chân nguyên của âu Dương dung nhập vào hồ máu.
Khi âu Dương cảm thấy đã ổn, hắn đứng lên, quay người nhìn Tiêu Phong cười hì hì nói: “Ngươi có tin Vạn Yêu điện sẽ tự động xuất hiện không?”
“???” Tiêu Phong vẫn chưa hiểu ý âu Dương là gì.
âu Dương đã vươn tay ra gọi: “Con trai!”
Vô số máu huyết cuộn trào bên trong hồ máu, một khuôn mặt nhuốm máu chậm rãi trồi lên từ trong hồ máu, dưới ánh mắt bàng hoàng sững sờ của Tiêu Phong, người đó chậm rãi mở miệng, giọng như chuông vang:
“Cha!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận