Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 435: Gió mạnh cũng có đường về

Động Hư Tử quay đầu nhìn về phía âu Dương, trong hai mắt hiện lên một đạo ánh sáng vàng, cùng lúc đó, trong mắt âu Dương cũng hiện lên một đạo ánh sáng vàng.
âu Dương chỉ cảm thấy cổ họng nghẹn lại, giống như có cái gì đó chặn ở miệng mình.
Nhìn âu Dương khó hiểu, Động Hư Tử nhẹ giọng nói: “Chuyện hôm nay là chuyện trọng đại, cho nên về chuyện hôm nay, ta hạ ngậm miệng thiền với ngươi, chuyện hôm nay nhất định không thể truyền ra ngoài, nếu không chắc chắn thiên hạ sẽ đại loạn!”
Nói ra thật không biết xấu hổ, thiên hạ đại loạn không phải do một tay các ngươi gây ra sao?
âu Dương bĩu môi, nhưng cũng biết tính nghiêm trọng của chuyện này, cho nên cũng đồng ý với quan điểm của Động Hư Tử.
Động Hư Tử gật đầu với âu Dương, rồi cũng biến mất trước mặt âu Dương. Sau khi Động Hư Tử rời đi, không gian màu trắng tinh sụp đổ giống như vòng xoáy rồi biến mất.
Cho đến khi không gian màu trắng tinh bị thu hồi, âu Dương ôm con chó đột ngột từ trên trời rơi xuống.
“Chết tiệt! Lúc đi phải kêu một tiếng chứ, không biết lão tử không biết bay à!” âu Dương ngã nhào xuống đất chật vật bò ra, dựng thẳng một ngón giữa lên trời.
Cùng với âu Dương rơi xuống còn có Lăng Phong bị Tạ Tân Tri gạt ra từ trong con ngươi dựng thẳng màu vàng.
Lúc này Lăng Phong đã không có thân thể, chỉ còn lại có thần hồn hiện hóa.
Có lẽ hắn vẫn chưa tỉnh lại trong cảnh giới hợp đạo, vẫn nhắm mắt ngủ say, quỷ dị lơ lửng ở giữa không trung.
“Phi phi phi!” âu Dương phun ra bùn trong miệng, nhìn về phía nghịch tử nhà mình.
Lãnh Thanh Tùng cũng không nhìn Lăng Phong, ngược lại đứng xuất thần ở trước đầu rắn trắng, còn Trần Trường Sinh thì hai mắt dại ra nhìn con ngươi dựng thẳng màu vàng trên trời đến ngẩn người, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Triệu Tiền Tôn thì vẫn hãm ở trong ngộ đạo, Kim Liên bao bọc xung quanh, khắp người tỏa ra ánh sáng từ bi của Phật.
Lăng Phong treo lơ lửng ở giữa không trung đột nhiên giãy dụa, tứ chi đập loạn giống như chết đuối, có lẽ muốn tỉnh lại!
âu Dương vỗ đầu của Tịnh Tử, rồi chỉ vào Lăng Phong, Tịnh Tử có thần giao cách cảm trong lòng bay về phía Lăng Phong, há mồm nuốt Lăng Phong còn chưa tỉnh lại vào trong không gian nhỏ trong bụng.
Đi tới bên cạnh Lãnh Thanh Tùng, âu Dương vỗ bả vai Lãnh Thanh Tùng an ủi nói: “Yên tâm đi, Thường Hiểu Nguyệt sẽ không chết bình thản như vậy!”
Nghe câu an ủi này của âu Dương không giống an ủi, Lãnh Thanh Tùng nhìn đầu rắn nhẹ giọng nói: “Ta tin huynh trưởng!”
Chuyện hôm nay là mưu đồ mà sư phụ dành cho mình, Lãnh Thanh Tùng đã biết, mà Lãnh Thanh Tùng càng tin tưởng rằng huynh trưởng sẽ cho mình một câu trả lời thỏa đáng về chuyện này.
Lăng Phong kia nhất định phải do mình tự tay chém!
Ý nghĩ này, dù mình không nói ra, huynh trưởng cũng sẽ thay mình suy nghĩ đến.
Hơn nữa, sự thật cũng thật sự không làm mình thất vọng, hiện tại Lăng Phong kia đang ở trong bụng chó!
“Đi đi, không cần ta nhìn chứ?” âu Dương đùa giỡn hỏi.
Lãnh Thanh Tùng gật đầu, trong tay đột nhiên xuất hiện một thanh trường kiếm, xoay người bay về phía Tịnh Tử.
Đợi đến khi Lãnh Thanh Tùng đi vào trong bụng chó, âu Dương mới nhìn về phía đầu rắn khổng lồ kia.
Đầu rắn giống như một ngọn núi nhỏ, âu Dương làm sao cũng không thể liên hệ đầu rắn trước mắt với Thường Hiểu Nguyệt.
Ngươi nói xem nữ hài xinh đẹp như vậy, sao lại chết khó coi như vậy?
Đột nhiên một đạo ánh sáng vàng từ trong đầu rắn bay ra, âu Dương giơ tay lên, một viên yêu đan màu vàng rơi vào trong tay mình.
Viên yêu đan này chính là yêu đan chứa đựng yêu lực mấy ngàn năm của Thường Hiểu Nguyệt.
Một viên yêu đan của đại yêu tu, nếu như bị yêu tu lấy được, thì chỉ cần dựa vào viên yêu đan này chắc chắn sẽ đạt được cảnh giới của đại yêu tu!
“Thế nào? Bị tính kế chết rồi, trả lại tạ ơn!” âu Dương nhìn yêu đan trong tay cười hỏi đầu rắn.
Phía xa thân thể của con rắn trắng khổng lồ sáng lên một đạo ánh sáng, rồi dần hóa thành những chấm ánh sáng, sau đó tiêu tán trong thiên địa.
Trong nháy mắt khi ánh sáng trắng nổi lên, âu Dương theo bản năng nhìn về phía con ngươi dựng thẳng màu vàng trên bầu trời.
Con ngươi dựng thẳng màu vàng kia cũng đang nhìn về phía âu Dương.
Những chấm ánh sáng do rắn trắng hóa thành bồng bềnh tung bay trong thiên địa này, đi đến đâu muôn vật hồi xuân đến đó.
Những núi rừng cỏ cây vốn bị Thường Hiểu Nguyệt hủy hoại đều hồi sinh nảy mầm.
Những chấm ánh sáng rơi vào trên người những người chết vì lũ lụt, những thi thể vốn đã cứng ngắc cũng khôi phục sinh mệnh lần nữa.
Những người đau buồn vì mất đi người thân, thẫn thờ nhìn người thân thờ hổn hển lần nữa, đầu tiên là sợ hãi và sau đó là kinh ngạc vui mừng.
Vô số người ở nhân gian này đã trải qua nỗi buồn lớn, kinh hãi, niềm vui lớn của mình vào ngày hôm nay!
Từng đạo Công Đức Kim Quang ngưng tụ trên bầu trời, lưu loát hướng về phía đầu rắn ở trước mặt âu Dương.
Dưới sự bao phủ của Công Đức Kim Quang, đầu rắn nhanh chóng thu nhỏ lại, cuối cùng biến thành một con rắn nhỏ bằng ngón tay màu trắng không tì vết,
âu Dương giơ tay lên, rắn trắng nhỏ ngoan ngoãn bò đến lòng bàn tay âu Dương, âu Dương nhìn rắn nhỏ trắng noãn không tỳ vết, giật mình trong lòng: “Đây cũng chính là tìm đường sống trong cõi chết mà lão đầu đã nói sao?”
Thường Hiểu Nguyệt chết vì đi tới nhân gian và cũng sống vì nhân gian.
Bởi vì sự tồn tại của Lãnh Thanh Tùng, cho nên Thường Hiểu Nguyệt có muốn chết cũng không thể chết đối với tiên nhân đối lập.
Như vậy đã thay đổi kết cục hẳn phải chết của Thường Hiểu Nguyệt.
Nhân gian là tiên nhân hóa thân sau khi ngã xuống, đương nhiên sẽ không trơ mắt nhìn Thường Hiểu Nguyệt chết đi.
Coi như thật sự là Lăng Phong hợp đạo, thì e rằng sau khi hợp đạo Lăng Phong cũng chỉ sẽ bị tiên nhân không chế và trở thành con rối của tiên nhân.
Tạ Tân Tri thay thế Lăng Phong hợp đạo, e rằng kết cục cũng sẽ không tốt hơn Lăng Phong bao nhiêu, tất cả những điều này chỉ nhìn vào tạo hóa của Tạ Tân Tri.
“Đứng chỉ có cao như vậy, nhìn cũng chỉ có xa như vậy, lão Lăng nghĩ hợp đạo nhân gian, nhưng lại quên mất nhân gian có đáp ứng hay không!” âu Dương có chút thở dài thầm nghĩ.
Ý nghĩ này của âu Dương giống như Lăng Phong đánh giá người bình thường của nhân gian.
Thế sự vô thường, vốn tưởng rằng tay đánh cờ, mà chưa từng nghĩ đến mình cũng là quân cờ trong tay người khác?
Mức độ phức tạp của thế giới này vượt xa suy nghĩ trong lòng mình.
Vốn tưởng rằng chỉ để đối phó với kiếp nạn lớn sẽ xảy ra trong tương lai, không nghĩ tới lại liên quan đến Thượng Cổ thậm chí Thái Cổ.
Càng nghĩ càng phức tạp, càng nghĩ càng cảm thấy đau đầu, dứt khoát cũng không nghĩ nữa.
Mười năm sau, đại chiến Ma Đạo mở ra, cũng chính là lúc kế hoạch của các phe lộ ra.
Cùng lắm thì lật luôn bàn cờ, tất cả mọi người đừng chơi nữa!
Nghĩ tới đây, âu Dương không khỏi có chút đắc ý, mình quả nhiên là một tiểu thiên tài.
Đang lúc âu Dương đắc ý, trong đầu vang lên một tiếng nhắc nhở của hệ thống:
“Nhiệm vụ 2: Giết chết năm nhân vật phản diện tuyệt thế lớn, tiến độ nhiệm vụ (3/5)”
Nghe thấy tiếng nhắc nhở này, âu Dương kinh ngạc một chút, vốn biết lão Nhị sẽ rất nhanh, nhưng không nghĩ tới lại làm thịt Lăng Phong nhanh như vậy?
âu Dương nhìn về phía con ngươi dựng thẳng màu vàng trên bầu trời, xua tay: “Đi thôi, sau này phải xem chính ngươi!”
Trong con ngươi dựng thẳng màu vàng lóe lên một tia phức tạp, ngay sau đó biến mất giữa thiên địa.
Trong thoáng chốc, trời xanh mây trắng.
Gió to cũng có đường về…
Bạn cần đăng nhập để bình luận