Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 308: Người thành đạt cứu tế thiên hạ

"Cảm ơn Thánh tử!"
"Cảm ơn Thánh tử!"
.....
Sau khi lời cảm ơn đầu tiên vang lên, một làn sóng cảm ơn tràn ngập sân rộng như núi kêu biển gầm.
Vào giờ phút này, tất cả đệ tử nội môn là thật tình cảm ơn vị sư huynh Thánh tử này vì đã suy nghĩ cho bọn họ!
Mà Trần Trường Sinh đứng ở bên cạnh của âu Dương lại tay chân lúng túng mà tiếp nhận lời cảm ơn của tất cả mọi người.
Rõ ràng chính là thủ đoạn đề phòng tất cả mọi người, nhưng bây giờ lại bị Đại sư huynh trực tiếp trả lại cho tất cả mọi người như một ân huệ.
Trần Trường Sinh không có cảm giác gì với việc toàn thể trên dưới của Thanh Vân tông sẽ đối xử chính mình như thế nào, ở trong lòng của Trần Trường Sinh chỉ có đám người trên Tiểu Sơn phong mới là quan trọng nhất.
Những người khác, nếu như tiện tay có thể thì hắn sẽ cứu, không thể cứu thì đó chính là số phận của bọn họ.
Mà trước lúc này, điều đầu tiên mà Trần Trường Sinh muốn suy xét chính là loại bỏ hoàn toàn tất cả những mối nguy hiểm đang ẩn núp ra bên ngoài, cho nên mới hạ chú với tất cả mọi người trên Thanh Vân tông.
Rõ ràng đây là tính kế, nhưng hắn vẫn còn phải tiếp nhận lời cảm ơn chân thật nhất từ tất cả mọi người, mà loại cảm ơn này lại để cho cõi lòng âm u kia của Trần Trường Sinh có một tia xúc động.
Đây chẳng lẽ là cảm giác đứng dưới ánh nắng mặt trời suy nghĩ vì người khác với tư cách là một thánh mẫu sao?
Trước đây, hành vi của thánh mẫu chính là thứ mà Trần Trường Sinh xem thường nhất, nhưng sau khi tự mình trải qua thì hắn cảm thấy nó không ngờ lại rất tốt.
Đó không phải là cái cảm giác an toàn do chính mình trăm cay nghìn đắng mới tu luyện ra được, mà là loại cảm giác cả người ấm áp như đứng dưới ánh mặt trời.
Trần Trường Sinh nhìn vào âu Dương, đại sư huynh cũng đang nhìn hắn mà cười cười. Khóe miệng của Trần Trường Sinh hơi giật giật rồi nhỏ giọng nói với âu Dương: "Cảm ơn Đại sư huynh!"
âu Dương nhìn vị sư đệ thân là người trùng sinh ở trước mặt này, từ tính cách cho đến cách làm việc của Trần Trường Sinh đều lộ ra vị sư đệ sống lại trở về ở kiếp trước này chỉ sợ đã chịu không ít đau khổ, cho nên mới trở nên như vậy.
Hắn rõ ràng chỉ là một thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi, cả ngày trốn ở trong mật thất dưới lòng đất thì chuyện gì có thể xảy ra?
Muốn trở thành cây lớn mà chỉ có chất dinh dưỡng đầy đủ thì làm sao có thể đội trời đạp đất mà sống trên thế giới này, nếu như không có ánh nắng chứ?
âu Dương ngồi trên xe lăn rồi nhìn vào đám người trên sân rộng mà cười tủm tỉm và nói: "Trường Sinh, thế giới cũng không có đáng sợ như vậy!"
"Ta đã biết, Đại sư huynh!" Trần Trường Sinh chăm chú gật đầu rồi mở miệng mà trả lời.
Trong những tiếng hoan hô như núi kêu biển gầm, Trần Trường Sinh bước một bước tiến lên phía trước rồi cao giọng mở miệng mà nói: "Ta, Trần Trường Sinh sẽ cùng sống cùng chết với Thanh Vân tông, nhật nguyệt làm chứng, sông núi cùng nhìn!"
Sau khi Trần Trường Sinh cho thấy thái độ của chính mình, bầu không khí trên Thanh Vân phong lập tức được đẩy lên cao trào!
"Thánh tử uy vũ!"
"Chúng ta chính là đầy tớ của Thánh tử!"
"Nếu là Trường Sinh ca ca, kiếm ta cũng phải ngóc..."
"Ngươi mà dám nói hết lời, bây giờ ta sẽ đưa ngươi đi đến thế giới người thường làm thái giám!"
…..
Động Hư Tử đang ngồi trong chủ điện cũng thở dài một hơi, có thể giữ tất cả mọi người trên Tiểu Sơn phong ở lại Thanh Vân tông thì đây chắc chắn là một cuộc mua bán có lời đối với tương lai của Thanh Vân tông!
Động Hư Tử đứng người lên, người giấy ở trước mặt lập tức được Động Hư Tử cất đi.
Thủ đoạn cứu mạng thì ai sẽ ngại mình có quá nhiều đâu chứ?
Cho dù chính mình là người đứng đầu trên thế gian cũng không ngoại lệ!
Không khí trong sân càng ngày càng trở nên sôi nổi, tiếng nói ầm ĩ và vui cười một lần nữa vang lên trên sân rộng.
Có một Thánh tử yêu mến đệ tử nội môn và suy nghĩ vì tất cả mọi người trong tông môn như thế thì ai có thể không yêu đâu?
Mà ngay cả âu Dương cũng đều quên còn có một chuyện nữa là Lãnh Thanh Tùng dùng một kiếm chẻ núi.
Lý do để kiếm cớ từ chối thì âu Dương đều đã nghĩ kỹ.
Cái gì mà vì Vấn Kiếm phong có thể càng thêm thịnh vượng hơn trong tương lai…
Rồi một ngọn biến thành hai ngọn, đúng là kiếm lời…
Nhưng bây giờ giống như cũng không cần phải giải thích nữa.
Có bảo bối của Trần Trường Sinh ở phía trước, chuyện đó của Vấn Kiếm phong đều trở nên không đáng kể.
Ngay cả các đệ tử của Vấn Kiếm phong đều cảm thấy đó cũng không phải là một vấn đề lớn gì.
Ngọn núi nhà mình bị chẻ thành hai nửa chứ có phải bị hủy đâu, đã có Thánh tử sư huynh làm ra pháp bảo cứu mạng vì chính mình rồi thì điều đó có quan trọng gì nữa đâu?
Đa số mọi người đều là những kẻ có tư tưởng ích kỷ, có đại lão vô tư làm chỗ dựa cho chính mình, nên loại cảm giác an toàn này cứ tự nhiên mà hội tụ lòng người đến Trần Trường Sinh!
Cuối cùng cũng chỉ có mỗi Vấn Kiếm phong là bị thương tổn!
Trần Trường Sinh vẫy tay ra hiệu với tất cả mọi người, đám người đen nghịt ở trước mắt đều nhìn về phía chính mình một cách đầy sùng bái. Không chỉ đơn giản là hư vinh mà đó là một loại trách nhiệm đã tự nhiên sinh ra ở trong lòng của Trần Trường Sinh!
Một kiếp này, phải chăng mình có thể chung tay với Đại sư huynh mà cùng nhau cứu vớt cục diện diệt thế trong tương lai?
Ý nghĩ này vừa mọc lên làm cho chính Trần Trường Sinh cũng phải giật nảy mình!
Ta đã có thể trùng sinh trở về, chính là vì trời xanh không chỉ để cho ta trở về trông coi một mẫu ruộng ba phần đất của Tiểu Sơn phong, mà còn muốn ta cứu vớt cái tương lai sẽ bị phá thành mảnh nhỏ kia!
"Ta có thể sao?" Trần Trường Sinh chợt có chút thiếu tự tin.
Kiếp trước, tai họa diệt môn, ma tộc xâm lấn, Tiên Ma loạn động, đại lục vỡ vụn, sinh linh lầm than.
Chỉ rải rác vài cái từ đơn giản, nhưng lại trực tiếp miêu tả ngày tận thế giống như một thảm họa!
Từng hình ảnh trong tai ương diệt thế vào kiếp trước không ngừng hiện ra ở trước mắt của Trần Trường Sinh.
Khi ở kiếp trước, vẻn vẹn chỉ là việc sống tạm cũng đã vắt kiệt hết tất cả sức lực của chính mình rồi. Nói rằng muốn cứu vớt tương lai phá thành mảnh nhỏ kia, nhưng chính mình thật sự có khả năng cứu bầu trời khỏi bị sụp đổ hay không?
Làm sao mình bỗng dâng lên sự xem trọng với chính mình như vậy?
Nghĩ tới chỗ này, Trần Trường Sinh chợt hơi e ngại mà co rụt lại cơ thể.
Quanh năm ở trong bóng tối và lên kế hoạch tất cả mọi thứ, bỗng một ngày lại đứng dưới ánh nắng vốn để cho chính mình cảm giác không được thoải mái.
Một lần nữa, trong lòng bộc lộ ra một hoài bão to lớn, càng làm cho Trần Trường Sinh cảm thấy chính mình đơn giản chính là người si nói mộng mà thôi!
Ở trong lòng của Trần Trường Sinh thật ra vẫn luôn giấu kín bí mật, hắn là một người tự ti và mặc cảm.
Mà rõ ràng chính mình là người thận trọng nhất, nhưng hết lần này đến lần khác lại bị đẩy lên vị trí chói mắt nhất.
Cho dù là giết chết Tổ Uyên và được lập làm Thánh tử, hay tiến về Vạn Pháp tông rồi được đặt lên vị trí chưởng giáo trong tương lai, hoặc vẫn là bây giờ được tất cả mọi người trong toàn tông đáp lại sự mong đợi.
Sự chú ý và cẩn thận của chính mình sau khi sống lại hình như càng chạy càng xa!
Càng là chói mắt, cũng càng làm cho người khác chú ý thì sẽ càng khó ngăn người khác phát hiện ra lá bài tẩy của chính mình.
Sau này chính mình mà không có lá bài tẩy kia thì chẳng qua là một tên tu sĩ bình thường mà thôi, mình thật sự có thể gánh vác gánh nặng to lớn như vậy sao?
Từng tiếng tự hỏi lòng, để cho thắt lưng của Trần Trường Sinh càng ngày càng cong, thậm chí có loại xúc động muốn chạy trốn.
Trốn, ở kiếp trước chính mình không phải vẫn luôn chạy trốn hay sao?
Bỗng, một bàn tay ấn ở trên lưng của Trần Trường Sinh, bên trên bàn tay kia truyền đến hơi ấm làm xua tan đi sự lo lắng ở trong lòng của Trần Trường Sinh.
Giọng nói nhẹ nhàng của âu Dương truyền đến từ phía sau lưng của Trần Trường Sinh: "Thẳng lưng lên, mới có thể nhìn xa!"
Trần Trường Sinh hơi quay đầu nhìn lại thì thấy Lãnh Thanh Tùng đẩy xe lăn, còn một tay của âu Dương đang ấn ở trên lưng của chính mình, trên mặt mang theo ý cười nhìn mà Trần Trường Sinh.
Nhìn âu Dương và Lãnh Thanh Tùng một lúc rồi Trần Trường Sinh quay đầu mà nhìn về phía sân rộng với ánh mắt đầy kiên định.
Lồng ngực của Trần Trường Sinh một lần nữa tràn đầy sự hăng hái cao ngất, trên mặt cũng càng thêm bình tĩnh và thong dong!
Ta có sư huynh sư đệ chống lưng, cho dù ngàn vạn người ngăn cản, ta cũng cứ đi!
Đó gọi là:
Nhỏ thì chỉ lo thân mình, còn người thành đạt thì kiêm luôn việc cứu tế thiên hạ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận