Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 529: Biến mất

Vừa ra khỏi cửa âu Dương đã cưỡi chó bay tới Ngọc Nữ Phong.
Về được hai ngày rồi, nếu còn không tới đó thỉnh an mấy vị sư nương trên Ngọc Nữ Phong chắn chắc mấy nàng sẽ không tha cho hắn.
Hắn nhẹ nhàng vượt qua những trận pháp trên Ngọc Nữ Phong, móc lệnh bài đặc biệt từ trong túi trữ vật, mới tiến vào được bên trong đỉnh Ngọc Nữ.
Bước vào cửa, cả người như bước vào một biển hoa.
Hoa sơn chi nở trên những ngọn cây, một màu trắng xóa bao trùm khắp núi rừng.
Chốn Bồng Lai tiên sơn cũng là một biển hoa, nơi này cũng vậy.
Dẫu sao con gái cũng luôn thích những thứ xinh đẹp mà, với hoa thơm chắc nhiều hơn một chút.
Ong ong ong!
Ngọc phong là loài vật đặc thù của Ngọc Nữ Phong, chúng kéo đến như mây đen lao vào âu Dương.
Ngọc Nữ Phong cấm tuyệt mấy thứ giống đực tới gần, chỉ cần là giống đực đều sẽ bị đám ong như vũ bão này tấn công.
Mặc dù đám ong này chỉ là những tiểu yêu thú có chút thiên địa linh khí, nhưng số lượng nhiều vô số kể.
Mỗi lần ra trận đều như một mảng mây đen xì.
Cho dù là đại tu sĩ cũng bị bọn trời đánh này đốt đến đau đầu không thôi.
Mà đám ong này chỉ bay lảng vảng quanh âu Dương quyến luyến một phen, sau đó rất nhanh liền rời đi.
Thậm chí có con ong còn đem tặng cho hắn một vài đóa hoa, trong đó thơm ngào ngạt mùi rượu mật ong.
âu Dương không khách sáo đón nhận những đóa hoa, uống xong rượu bên trong những đóa hoa liền quay ra nhìn đám ong vẫy vẫy tay, đuổi chúng xéo đi.
Động Hư Tử muốn tới đây cũng chỉ có thể lén lút tới, che giấu khí tức của mình, lẻn đến phòng Tô Tiểu Thất.
Trước kia Đồ Đồ đến đây học, có Tàng Hồ Hồ Ngôn đi cùng, cũng chỉ dám ngồi ở dưới chân núi chứ không dám lên núi.
âu Dương là tu sĩ duy nhất không bị đám ong ở đây công kích.
Biết sao không? Hắn có thể coi là cha ruột của mấy con ong mất não này.
Ngay cả Tịnh Tử dưới chân hắn, bởi vì là pháp bảo bất phân giới tính, đàn ong cũng chỉ bay quanh nó vài vòng, nhìn thấy nó đi theo âu Dương tới nên tha cho cái mạng chó của nó.
Mấy của này có thể có một chút thiên địa linh khí mà từ côn trùng tầm thường hóa thành tiểu yêu thú, không thể thiếu sự truyền đạo của âu Dương.
Ban đầu chúng chỉ là đồ chơi của Động Hư Tử, ai ngờ rằng hôm nay chúng đã biến thành yêu thú lớn nhất bảo vệ Ngọc Nữ Phong.
Thậm chí ở một mức độ nào đó, chúng còn phê phán những thiếu nữ có khuynh hướng yêu sớm trên Ngọc Sơn Phong.
Hắn nghênh ngang đi trên đường lên Ngọc Sơn Phong, như là về tới tiểu sơn phong vậy.
Thi thoảng hắn gặp mấy sư muội muốn nhờ mình xem chỉ tay, hắn cũng rất hào phóng cầm tay của người ta khen bừa vài ba câu.
Cuối cùng trong ánh mắt mong chờ của những thiếu nữ, hắn lấy ra ba tấm ảnh có giới hạn.
Đến Ngọc Nữ Phong đưa tranh như đi vào chỗ chết, nhưng tới đây buôn bán mấy tấm ảnh của ba tên nghịch tử lại rất được hoan nghênh.
Lãnh Thanh Thu lạnh lùng, Trần Trường Sinh yêu kiều, Bạch Phi Vũ nho nhã.
Ba người chính là hình mẫu đạo lữ lý tưởng của tất cả những thiếu nữ mộng mơ trong Ngọc Nữ Phong.
Vì thế các nàng không tiếc bỏ linh thạch trong túi mình ra, mua hết đống ảnh của âu Dương.
“Sư huynh à, đã lâu không đến, ngươi có mang tấm hình mới nào của chồng iu ta không? “
“Đúng rồi sư huynh à! Mau lấy ra cho bọn ta chọn đi!”
“âu Dương sư huynh, ta có thể ghi sổ nợ hay không? ta chỉ có chín viên linh thạch thượng phẩm thôi!”
...
âu Dương bị các nàng ríu rít bao xung quanh, cười tủm tỉm sau đó lấy ra một chồng những tấm thẻ được trang trí tinh xảo, những tấm thẻ này đều do hắn dùng bản vẽ của Tạp Học Phong sai người vẽ lại.
Không chỉ có đầy đủ các tạo hình của ba tên nghịch tử, mà ba tên nghịch tử trong đó còn có thể chuyển động.
Sống động như thật, y hệt như đang ở trong những tấm thẻ đó.
Chính là chồng yêu hoàn hảo được thu nhỏ trong tấm ảnh!
“Già trẻ đều có phần! Các sư muội thoải mái chọn, linh thạch không đủ mình tính sau!” âu Dương vung tay hét lớn.
âu Dương hào phóng như vậy khiến các thiếu nữ không khỏi hô to: “ Sư huynh đúng là người tốt!”
Sau đó một tấm thẻ đập vào mặt hắn, lập tức khiến hắn không vui.
Mấy con bé này hời thế cơ mà sao còn mắng người hả?
Thế là hắn bực mình cúi mặt xuống, keo kiệt nói: “Cho vay một tháng lãi hai, mua hay không!”
Dưới sự khóc lóc xin tha của mấy nàng rồi còn khen các kiểu như, ôi hôm nay sư huynh đẹp trai quá, sư huynh tốt nhất, sư huynh thương bọn ta nhất, sư huynh thật tốt bla bla...
Được các nàng tâng bốc đến tận mây xanh, âu Dương lại lần nữa nở nụ cười, tủm tỉm bắt đầu khuyến mại vừa mua vừa tặng.
“Cả ngày không tu luyện, hôm nào cũng bị thứ bàng môn tà đạo này câu dẫn sao?” Tiếng trách mắng lạnh lùng vang lên.
Vốn còn đang huyên náo tiếng chào hàng bỗng chốc im bặt, giây tiếp theo chỉ còn âu Dương với những tấm thẻ chưa bán hết đang đứng ở đó.
“Vừa rồi còn gọi sư huynh ngọt xớt, sao mới gặp chuyện đã bỏ người ta một mình ở đây rồi?” âu Dương nhìn thấy người phía trước đang đi tới, trên mặt nở nụ cười cợt nhả chào đón.
Người đang đứng trước mặt hắn là sư muội đã mấy năm chưa gặp Tô Linh Nhi, hình như từ sau khi Đồ Đồ lên núi, mình ngoài trừ mấy lần vội vã mới gặp nàng còn đâu hai người chưa hề đơn độc gặp nhau.
Mấy năm gặp, Tô sư muội càng ngày càng xinh đẹp, đôi chân thon dài thẳng tắp, bộ ngực nở nang, dung mạo không chỉ có vẻ thanh thuần.
Dung mạo vừa đơn thuần vừa phòng ngự lại vừa như muốn câu người, khiến cho người ta có cảm giác không nhịn được sinh ra dục vọng.
Tô Linh Nhi đứng im ở đó, đôi con ngươi lãnh lẽo nhìn âu Dương, giống như một đầm nước trũng, đem âu Dương nhấn chìm trong đôi mắt ấy.
Không biết vì sao, đối diện với ánh mắt nàng, âu Dương có chút chột dạ, ngượng ngùng cười: “Tô sư muội, muội có muốn vài tấm không, hôm nay thời tiết thật đẹp, sư muội đúng là càng ngày càng xinh đẹp nha!”
Tô Linh Nhi không đáp lời, vẫn như cũ đứng đó nhìn hắn.
Bầu không khí bỗng trở nên vi diệu, thậm trí tràn đầy sự xấu hổ.
Hai người cứ đứng đó một lúc, âu Dương cất mấy tấm ảnh của mấy tên nghịch tử nhà mình đi, nhìn Tô Linh Nhi cười ngượng: “Sư muộn nếu không còn chuyện gì nữa vậy ta đến chỗ sư nương thỉnh an trước đây."
Nói rồi không chờ Tô Linh Nhi đáp lời, hắn đã sải bước chuẩn bị chạy lên đỉnh núi.
“Mấy năm không gặp, sư huynh cứ vậy mà đi sao?” Tiếng Tô Linh Nhi vang lên, khiến âu Dương không thể không dừng bước.
“Sư muội, có chuyện gì ngươi cứ nói, đừng làm dáng vẻ như dùng đao bổ củi như vậy. Sư huynh ta nhát gan lắm."âu Dương ngoảnh đầu nhìn nàng yếu đuối nói.
“Ta thích ngươi, sư huynh!” Trong đôi con ngươi lạnh lùng ấy của nàng chợt xuất hiện một tia phức tạp, nhưng nàng không có chút do dự nào nói.
âu Dương ngơ ra một lúc, lập tức mặt dày cười đáp: “Ta cũng thích ngươi mà, sư muội!”
“Ngươi biết ta nói “thích” ở đây có nghĩa là gì, sư huynh!” Tô Linh Nhi mạnh mẽ tiến thêm một bước đến trước mặt hắn, khẽ ngẩng đầu, đôi mắt nhìn chằm chằm hắn, nói ra từng câu từng chữ.
âu Dương đớ người, mình đã sống hai kiếp người mà chuyện tình yêu nam nữ kiến thức lại bằng không.
Đứng trước mặt hắn là một đại mỹ nữ yêu kiều mở miệng thổ lộ tình cảm của mình với hắn, nếu là hắn ở kiếp trước chắc chắn nằm mơ sẽ cười đến tỉnh lại.
Nhưng kiếp này, e là không được.
Mình vẫn còn rất nhiều chuyện muốn làm, thậm chí mình không nhất thiết phải đi theo con đường của sư phụ.
Mỗi một bước phải cẩn thận từng ly từng tí, vốn không có thời gian suy nghĩ chuyện tình cảm.
âu Dương nhìn người thiếu nữ trước mặt, thiếu nữ cũng đang nhìn hắn.
So với việc quanh co lòng vòng, nói thẳng lại kiến người ta không biết nên từ chối làm sao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận